Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 45: Chương 45






Lúc xuống xe Đỗ Cửu không nhịn được hỏi: "Thật sự không muốn đổi màu khác sao?"

Màu xanh lúc gì đó thật sự thử thách sức chịu đựng của y, cả đầu lông xanh này chả phải là tự làm khó mình sao, chi bằng để tiếp màu đỏ thì hơn.

"Được thôi." Ảnh đế Đàm dường như cũng nhớ ra trên đầu xanh rờn có hơi sai sai, đề nghị, "Như thế này nhé, lát nữa mở tủ lạnh lấy ra thứ gì đầu tiên thì đổi thành màu của thứ ấy, được chứ?"

"Tôi lấy sao?" Đỗ Cửu vui vẻ. Vậy để y suy nghĩ cho kỹ đã, tốt nhất là súp lơ củ sen hay loại gì màu trắng nhạt, nếu không có thì cà rốt hành tây cũng ổn, chỉ cần không phải màu xanh lục là được rồi!

"Không." Ảnh đế Đàm dĩ nhiên không dễ dàng buông tha cho y, "Để Tiểu Ngôn tới lấy, tôi sẽ bảo cậu ấy mở tủ lạnh, tới lúc đó xem cậu ấy lấy gì ra trước." Tiểu Ngôn là trợ lý của hắn.

Tiểu Ngôn đang lấy đồ từ cốp xe ra, loáng thoáng nghe thấy tên mình ngẩng đầu nhìn sang bên này, thấy không ai gọi mình lại cúi đầu xuống.

Đỗ Cửu nhíu mày, có hơi không nhịn nổi, tính tình cậu hai Kiều cũng không mấy tốt lành, nếu đây là ai khác thì đã bị y nổi giận mắng một câu không phải người từ lâu rồi, nhưng người trước mặt lại là ảnh đế Đàm, y chỉ có thể đá mấy cái lên đất kiềm nén rồi nói: "Được, nghe anh hết."

Ai kêu hiện giờ y đang theo đuổi người ta chứ, nam thần nói gì cũng đúng.

Ảnh đế Đàm nhìn vào ngôn ngữ cơ thể của y, dường như đang suy tư gì đó.

Đỗ Cửu từ khách sạn đi ra ngoài, sau đó lại vòng một vòng trở về khách sạn, chỉ là lúc này không trở lại phòng mình mà vào phòng ảnh đế Đàm.

Vào trong, Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm sau lưng trợ lý trao đổi một ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu, loại cảm giác bí mật thầm kín của riêng đôi ta này khiến sự không nhẫn nại vốn có của Đỗ Cửu tan biến, bỗng dưng y thấy hơi phấn khích, chủ động nháy mắt với ảnh đế Đàm bảo hắn mau mau nói ra đi.

Khóe môi ảnh đế Đàm câu lên, ra dấu ok với y sau đó đi tới bảo Tiểu Ngôn vào bếp phụ giúp hắn.

Đỗ Cửu yên lặng theo sau, sau đó nhìn Tiểu Ngôn mở tủ lạnh lấy ra một hộp... trứng gà.

Trứng gà???

Đỗ Cửu:



Đây cũng coi là rau củ à?

Khoan đã, chẳng lẽ đây là muốn y thay nguyên cây màu da?

Hình ảnh đẹp tới nỗi chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình.

Y nhìn ảnh đế Đàm, chỉ thấy hắn tựa vào bệ bếp yên lặng cười to, thấy y nhìn sang mới đưa tay cầm trứng gà huơ huơ với y.

Mặt Đỗ Cửu đen như than.

Đỗ Cửu lập tức nhìn về phía Tiểu Ngôn, thấy trong tay cậu ta cầm một cây hành nhỏ.

"Cái này! Chọn cái này đi!" Đỗ Cửu vội tiến tới giật lấy, tốt xấu gì cũng không phải xanh hết, trên trắng dưới xanh y còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Ý cười của ảnh đế Đàm vẫn chưa tan: "Được, vậy cái này đi." Sau đó lấy cây hành khỏi tay y, "Tôi phải làm cơm rồi, em định phụ giúp hay là..."

Đỗ Cửu lắc đầu, cậu hai Kiều từ nhỏ tới lớn ngay cả nhà bếp còn chưa bước vào được mấy lần, chả phân biệt được đâu là đường đâu là muối, không cản trở thì thôi chứ chẳng giúp được gì, ở lại chỉ có bày ra khuyết điểm cho hắn xem.

"Tôi ra ngoài chờ là được rồi, không cần quan tâm tới tôi."

Ảnh đế Đàm đáp: "Được, trong phòng khách có TV và máy tính, em xem TV hay chơi game đi, tôi làm xong nhanh thôi.

Thật ra Đỗ Cửu cũng định chơi game, nhưng thiết lập của cậu hai Kiều chỉ hứng thú với đua xe tiệc tùng mát xa tay vịn nên y đành tùy ý chọn một bộ phim của nam thần để xem, sau đó chờ một hồi lại tòi ra thói xấu, hai chân bắt chéo gác lên bàn, kéo mâm đựng trái cây sang đặt lên đùi, vỏ cam vỏ nho tiện tay xả đầy đất, cộng thêm khăn giấy các thứ, muốn cẩu thả tùy tiện bao nhiêu có bấy nhiêu, kiểu gì cũng không chịu ném vào thùng rác.

Đỗ Cửu: "Bây giờ ta chỉ có một cảm nghĩ."

Hệ thống: "Gì?"

Đỗ Cửu: "Hóa ra Tần Cửu Chiêu thật lòng yêu ta khôn tả nổi." Có thể xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất như vậy không phải tình yêu đích thực thì là gì, may mắn lần này y không đụng trúng anh lớn, nếu không chắc chắn sẽ có một trận thảm án.

Hệ thống im lặng hai giây, đơ mặt đáp: "Xin ngươi đừng phát cơm chó vào mặt ta nữa, cảm ơn."

Nó cứ cảm thấy cứ như vậy thì ngày tháng lúc nào cũng bị chói mù mắt không còn xa nữa, chắc nó phải xin cấp thêm chức năng tự động che chắn cho chó FA mới được.

Ảnh đế Đàm đã nói nhanh thì đúng là nhanh thật, bộ phim Đỗ Cửu chỉ mới xem được một nửa hắn đã làm xong rồi, bước ra nhìn thấy Đỗ Cửu ngồi giữa đống rác trầm mặc hết năm giây, nhắm mắt: "Ăn cơm." Giọng nói ngập tràn không biết phải làm sao.

Đỗ Cửu ngó lơ, vỗ vỗ mông đi tới phòng ăn.

Vì là bữa tối nên cũng không phong phú lắm, cực kỳ đơn giản, hai món xào hai đĩa rau, cùng với cháo trắng và màn thầu.

Ảnh đế Đàm đưa đũa cho y: "Đói rồi đúng không, ăn nhiều vào."

Đỗ Cửu giật mình, chờ ngồi xuống ăn vào miệng mới thấy ngũ vị tạp trần, đối với cậu hai Kiều mà nói thì đây là lần đầu tiên có ai khác ngoài người giúp việc và đầu bếp nhà hàng tự tay làm cơm cho y ăn.

Y bưng cháo trắng lên, hơi nóng bốc lên bỗng thấy mắt mình hơi xót.

Trong lòng thầm than y coi như hiểu vì sao ảnh đế Đàm lại muốn tự mình nấu cơm cho y, kịch bản cả, đây rốt cuộc là ai tán ai đây?

"Sao vậy? Vừa miệng không?" Ảnh đế Đàm nhìn nhìn nét mặt y.

"Ngon lắm." Đỗ Cửu không dám ngẩng đầu, sợ bị nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng, đưa cháo lên húp một ngụm to, lầm rầm lặp lại hai từ "ăn ngon".

"Nếu thích thì ăn nhiều một chút đi." Ảnh đế Đàm khẽ thở dài trong lòng, hoàn cảnh của cậu hai Kiều hắn cũng biết được một chút, cho dù ăn chơi trác tán tới đâu đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn lên không bao lâu, nếu trong gia đình bình thường vẫn còn là đứa nhỏ được cha mẹ yêu thương bảo bọc.

Nghĩ thế hắn bỗng dưng cười khổ, xem ra hắn đúng là tài thật, vậy mà có cái lăng kính như fans với idol, tới cả chuyện người kia ăn chơi trác tán mấy năm nay cũng đi giúp y một lý do.

Đỗ Cửu hai ba cái ăn hết một chén cháo trắng nhỏ, chần chừ một lát mới đưa tay: "Tôi, tôi muốn chén nữa..." Rồi ngẩng đầu nhìn ảnh đế Đàm, hai mắt sáng lấp lánh.

Tự dưng có hơi đáng yêu.

Ảnh đế Đàm tự mang lên lăng kính đổ cái rầm, không nhịn nổi vươn tay xoa một trận lên mái tóc xoăn đỏ rực kia rồi mới nhận lấy chén: "Nếu em thích thì sau này buổi tối có thể tới tìm tôi, tôi nấu cơm cho em ăn."

Đỗ Cửu sửng sốt, có hơi không dám tin, ngỡ rằng bản thân nghe lầm: "Anh nói sao?"

Ảnh đế Đàm múc cháo đưa qua cho y, lặp lại lời nói thêm lần nữa, lại thêm một câu: "Nói cách khác thì có muốn thử ở bên anh không?"

Hở?!

Đỗ Cửu sợ hãi, đây là kiểu phát triển gì vậy?!

Ảnh đế Đàm nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải em theo đuổi tôi sao? Anh đồng ý. Sao vậy, chẳng lẽ là do em chỉ bỗng dưng nổi hứng, muốn chơi chơi cho vui thôi?"

Đỗ Cửu lắp bắp: "Anh, anh nói thật à?"

Quá sức tưởng tượng luôn đó biết không!

Tuy y theo đuổi ảnh đế Đàm nhưng y cũng hiểu được bản thân đang ở đâu, thật ra trong lòng y cũng hiểu rõ nếu không có thân phận cậu hai nhà họ Kiều này, thì e là ảnh đế Đàm chả thèm liếc mắt nhìn y lấy một cái, y theo đuổi ảnh đế Đàm đúng thật là do bỗng dưng nổi hứng, chỉ cần làm một phát coi như đủ rồi, không ngờ tình hình lại đột nhiên thay đổi bất ngờ như ngồi tàu lượn siêu tốc, trong chốc lát y không biết phải đỡ kiểu gì.

"Tất nhiên." Ảnh đế Đàm khẳng định lại với y, nói y biết không phải do y tưởng tượng ra.

Đỗ Cửu giờ mới phản ứng lại được, cả người lập tức như muốn bay lên, lòng thầm sung sướng, giương cằm: "Được, anh đồng ý rồi thì không thể đổi ý đâu đấy, từ hôm nay trở đi anh chính là người của tôi!"

Trong lòng lại không nhịn được thả like cho nam thần, làm tốt lắm, như vậy thì y không cần phải bị rếp tập thể như cốt truyện, chỉ cần bỏ được đoạn cốt truyện này thì mấy cái khác cũng dễ thở hơn!

Ảnh đế Đàm khẽ nhướng mày, cũng không sửa lại lời y nói cho đúng.

Nếu đã xác định quan hệ thì dựa theo phong cách của cậu hai Kiều, cái gì gọi là ấm no sinh dâm dục ấy à, cơm nước xong xuôi Đỗ Cửu bèn ăn vạ không chịu đi, ý đồ rõ tới không thể rõ hơn.

Ảnh đế Đàm dọn dẹp nhà bếp xong trở ra, vẫy vẫy tay với y: "Muốn ở lại sao?"

Đỗ Cửu gật đầu, dĩ nhiên rồi, không bạch bạch bạch thì làm sao có thể gọi là yêu đương kia chứ.

Ảnh đế Đàm mỉm cười: "Ở lại thì có thể, nhưng mà anh có điều kiện."

"Điều kiện gì?" Chẳng lẽ là vấn đề trên dưới?

Đừng bảo là chuyện này thật nhá, vì có thân phận như vậy nên tuy rằng cậu hai Kiều nam nữ ăn tất, nhưng từ khi khai trai tới giờ vẫn chưa từng nằm dưới, Đỗ Cửu nhập vai y nên trong chốc lát không biết được mình nên đồng ý hay từ chối nữa.

Nhưng mà sự thật chứng minh y nghĩ nhiều rồi, tầm mắt ảnh đế Đàm rơi xuống bãi chiến trường trong phòng khách: "Quét sạch hết cái đống rác em xả ra thì anh sẽ cho em ở lại."

"Tôi..." Một bầu "nhiệt huyết" của Đỗ Cửu nghẹn ngay ngực, sờ sờ mũi mới hậm hực đáp lại, "Biết rồi."

Có một củ cà rốt treo phía trước, y lập tức xắn áo lên dọn dẹp phòng khách.

Mắt ảnh đế Đàm toát ra vẻ hài lòng, mỉm cười với y: "Vừa hay nhân lúc này anh đi tắm trước, mong là lúc anh trở ra có thể nhìn thấy được thành quả của em."

Đỗ Cửu: "Ta biết ảnh đế Đàm lần này giống Tần Cửu Chiêu ở chỗ nào rồi!"

Hệ thống: "Chỗ nào?"

Đỗ Cửu: "Bụng dạ đen tối, tối không thấy đường đi luôn ấy."

Từ đầu tới giờ liên tục đào hố cho y, cũng chỉ có loại con nhà có tiền ngốc nghếch như cậu hai Kiều mới thấy ảnh đế Đàm dịu dàng hiền lành mà nhảy xuống hố hết lần này tới lần khác, cứ như vậy thì sau này bị bán còn đếm tiền giúp người ta luôn ấy.

Đỗ Cửu không xa lạ gì với chuyện dọn dẹp quét tước, nhưng cậu hai Kiều thì từ nhỏ tới lớn ngay cả cái chổi cũng chưa sờ được mấy lần, vì vậy màn dọn dẹp này lập tức biến thành tai nạn, không phải ly rớt thì chính là quét trúng bình hoa, tiếng đổ vỡ rầm rầm choang choang vang lên, may là ảnh đế Đàm ở phòng tắm không nghe thấy được.

Tự thấy mình cũng gây đủ chuyện rồi, Đỗ Cửu mới trúc trắc quét sạch rác, tiện tay hốt luôn mấy mảnh vỡ vào cùng rồi đóng gói lại ném ra cửa.

Nhìn phòng khách lấy lại được vẻ sạch đẹp, lòng y diệu kỳ dâng lên một loại cảm giác thành tựu.

Đúng lúc này ảnh đế Đàm tắm rửa xong đi ra, nhìn quanh một vòng: "Không tệ."

Đỗ Cửu quay đầu lại, trong lòng tức thì gào thét một tiếng.

Ảnh đế Đàm mới tắm ra thiệt sự đẹp trai tung nóc, tóc ướt dầm dề còn nhỏ nước, giọt nước chảy thành hai dòng xuống bên dưới cực kỳ gợi cảm, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, nửa thân trên để trần khoe ra cơ ngực và cơ bụng, hormone giống đực bắn bùm bùm bốn bề.

So với lần trước y xem cách màn hình thì bây giờ còn hút mắt mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần.

Đỗ Cửu không kìm được nuốt nước miếng.

Sau đó thấy hắn đi về bên này, hơi thở giống đực mạnh mẽ mang theo hơi nước ập vào mặt y, trong chốc lát có cảm giác như thể máu dồn hết lên não.

"Sao mặt đỏ vậy?" Ảnh đế Đàm tựa như hoàn toàn không hay biết mình quyến rũ tới cỡ nào, mỉm cười xoa xoa mặt y.

Cái gương mặt này, cái nụ cười này, cái dáng người này, cái...

Đỗ Cửu cảm thấy dường như đầu mình đang bốc khói, hai dòng máu mũi bỗng trào ra.

Gần như cùng lúc đó, y cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.