Phó Hàn Chu không phản ứng lại Tô Vân Cảnh.
“Du tảng để lâu sẽ không còn giòn nữa.” Tô Vân Cảnh giục hắn ăn nhanh hơn.
Du tảng là đồ ăn vặt của phương Nam, hành thái, củ cải thái sợi trộn cùng bột, chiên trong dầu thành màu vàng kim. Không chỉ thơm mà còn nhàn nhạt hương hành thái, trẻ con đều rất thích ăn.
Phó Hàn Chu mím môi, trên gương mặt vẫn còn tính trẻ con là biểu cảm lạnh lùng.
Hắn không tin trên thế giới này sẽ có người đối xử tốt với hắn.
Hơn nữa, người này còn đột nhiên nhảy ra.
Hắn không cần bạn bè, Phó Hàn Chu lạnh lùng nghĩ.
Tô Vân Cảnh lấy một miếng du tảng đưa đến bên miệng Phó Hàn Chu, “Cậu thử xem, ngon lắm.”
Phó Hàn Chu rõ ràng không muốn chạm vào nhưng ma xui quỷ khiến lại há miệng cắn.
Đúng là rất ngon, cũng rất giòn.
Thấy hắn ăn, Tô Vân Cảnh cười cười, đưa du tảng cho hắn.
“Đồ chiên như này ăn dễ ngán, cậu có thể ăn chút dưa chuột muối, là mẹ tớ làm, rất khai vị.”
Tô Vân Cảnh kéo đĩa dưa chuột muối kia đến trước mặt Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu vẫn im lặng.
Hồi lâu, hắn mới bình tĩnh nhìn Tô Vân Cảnh, hỏi, “Vì sao muốn làm bạn với tôi?”
Tô Vân Cảnh nhìn đôi mắt đen nhánh xinh đẹp tĩnh lặng kia, trong lòng nghĩ, dù cho hắn nhìn thành thục thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi.
Trẻ con đều rất nhạy cảm.
Chúng nó cần được yêu thương, cần có hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp.
Phó Hàn Chu thành thục sớm như vậy rốt cuộc cũng là biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Tô Vân Cảnh giơ tay xoa đầu nhóc con đấy, mang gương mặt non nớt của trẻ tám tuổi lại nói chuyện như ông cụ non.
“Không vì sao cả. Nếu nhất định phải có nguyên do thì đó là do chúng ta có duyên phận.”
Người tử vong do tai nạn xe cộ nhiều như vậy nhưng chỉ cậu bị hệ thống lựa chọn, đưa tới bên người Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh cảm thấy đây là duyên phận.
Phó Hàn Chu có vẻ vẫn không thích có người chạm vào hắn, đánh bay tay của Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh nhìn dấu bàn tay trên mu bàn tay mình.
Ừm, vẫn được, bé khốc kiều không băng nhân thiết.
Phó Hàn Chu không nói nữa, im lặng ăn du tảng trong tay.
-
Cho Phó Hàn Chu ăn no, Tô Vân Cảnh sung sướng trở về nhà.
Nhìn bóng lưng của Tô Vân Cảnh, gương mặt xinh đẹp của Phó Hàn Chu dần bị bóng tối sau hoàng hôn gặm nhấm.
Ngàn vạn ngọn đèn dầu nơi xa mờ mờ ảo ảo chiếu vào gương mặt trầm tĩnh của Phó Hàn Chu làm người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
-
Rất nhanh là đến nghỉ hè, thời tiết càng ngày càng nóng, túi đựng rác trong nhà mỗi ngày đều phải đổi. Đặc biệt là rác trong bếp, một ngày không đổi sẽ có rất nhiều giòi bọ sinh ra.
Lúc Tống Văn Thiến đi ngang qua phòng bếp lại thấy túi rác bên trong đã được thay mới.
“Gần đây biểu hiện tốt đấy, lão Lục.” Tống Văn Thiến tâm trạng rất tốt trêu trọc chồng đang ngồi xem thể thao trên sô pha.
Lục Đào buồn bực ngẩng đầu, “Biểu hiện tốt gì?”
“Chủ động thu dọn túi đựng rác trong nhà, không tồi, tiếp tục duy trì giác ngộ này, khen thưởng anh một cốc nước mơ chua.”
Lục Đào không hiểu gì cả, “Anh không đổ rác.”
“Không phải anh đổ?” Tống Văn Thiến sửng sốt, “Vậy là ai?”
“Không phải em, không phải anh thì chỉ còn con trai thôi.” Lục Đào nhìn thoáng qua phòng ngủ của Tô Vân Cảnh, “Con trai đâu?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Tô Vân Cảnh cầm chìa khóa đẩy cửa đi vào.
Tô Vân Cảnh đổi dép lê, thấy cha mẹ nguyên chủ đều ở phòng khách, cậu kêu một câu bố mẹ.
“Cục cưng của mẹ về rồi, có khát không, mẹ lấy nước mơ chua cho con nhé.”
Tống Văn Thiến tiện tay lấy cái cốc trong tay Lục Đào, đưa cho Tô Vân Cảnh.
Lục Đào: “Không phải em lấy cho anh sao?”
Tống Văn Thiến quay đầu lại liếc chồng một cái, “Con trai ít nhất còn biết đổ rác cho em, anh xem anh đi, tan làm là nằm ở sô pha như đại gia ấy.”
Lục Đào tự biết đuối lý, không dám tiếp tục tìm mắng.
Tống Văn Thiến hừ lạnh một cái, không thèm phản ứng lại Lục Đào.
Lúc quay đầu lại nhìn Tô Vân Cảnh thì bà ôn nhu hơn rất nhiều, “Rác mấy ngày nay là con đổ?”
“Vâng, lúc con đi xuống chơi thì tiện tay cầm rác xuống luôn ạ.”
Từ mặt tình cảm mà nói, cậu và người nhà này không có quan hệ gì, Tô Vân Cảnh xấu hổ mình ăn không trả tiền nên làm ít việc trong khả năng của mình, cậu cũng an tâm hơn chút.
“Mẹ biết mà, bố con làm sao có thể cần mẫn như vậy, vẫn là con trai của mẹ tốt.” Tống Văn Thiến ôm mặt Tô Vân Cảnh, hôn cậu một cái.
Tô Vân Cảnh:......
Là người trưởng thành, cậu vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với thân phận trẻ em của mình.
Tô Vân Cảnh nở một nụ cười ngây thơ, “Mẹ ơi, buổi tối ngày mai con muốn ăn xương sườn, được không ạ?”
Từ sau ngày đó, Phó Hàn Chu không còn từ chối Tô Vân Cảnh nữa.
Cậu cảm thấy đây là một khởi đầu tốt nên muốn nuôi béo cái cơ thể lúc đói lúc no, dinh dưỡng không đủ của Phó Hàn Chu.
“Tại sao không chứ? Con trai mẹ muốn ăn cái gì đều được, dù con có muốn ăn trăng sao trên trời thì mẹ cũng sẽ lấy xuống nấu cho con.”
Tống Văn Thiến xoa xoa đầu Tô Vân Cảnh, thầy đầu cậu toàn mồ hôi thì nói, “Đi, mẹ tắm cho con.”
“...Hôm nay vẫn để bố tắm cho con đi.”
Tống Văn Thiến không nghĩ nhiều, quay đầu gọi người ngồi trên sô pha, “Lục Đào, nghe thấy không, con trai muốn anh tắm cho nó.”
Người đàn ông trên sô pha động đầy, “Đến ngay đây.”
-
Thứ tư, trước khi tan học, chủ nhiệm lớp của Tô Vân Cảnh phát cho học sinh mỗi đứa một tờ A4.
“Cái này là cho phụ huynh xem, không được làm mất, nhất định phải cho cha mẹ xem.”
Chủ nhiệm đứng trên bục giảng, dặn lại, “Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi ạ!”
Đám nhóc kéo dài giọng, to giọng đồng thanh đáp.
Tô Vân Cảnh cúi đầu nhìn thấy dòng chữ.
- -Gửi các bậc phụ huynh một phong thư.
Niên đại này rất thích tạo đạo đức mẫu mực, thường xuyên có các cuộc bình chọn, gì mà 'Mười nhân vật lớn gây xúc động của Hoa Hạ', 'Mười chiến sĩ thi đua cả nước',...
Không chỉ có các loại bình chọn mang tính toàn quốc, tỉnh thành và huyện thành cũng sẽ bình chọn đạo đức mẫu mực.
Trường học gửi phụ huynh phong thư này là vì hiệu trưởng tham gia hoạt động bình chọn 'Mười nhân vật gây xúc động nhất' của huyện thành.
Mục đích của phong thư này là để kéo thêm phiếu, hy vọng phụ huynh kéo theo người xung quanh mình, bầu cho hiệu trưởng.
Đài truyền hình của huyện còn vì lần bình chọn này mà chuyên môn tạo một tiết mục mới, chuyên môn đưa tin tức của người dự thi.
Tô Vân Cảnh nhìn phong thư này, hơi động tâm tư nhỏ.
Từ khi biết hiệu trưởng tham gia cuộc bình chọn ấy, Tô Vân Cảnh đã bắt đầu lưu ý hành tung của hiệu trưởng.
Rốt cuộc cũng có một ngày, cậu nhìn thấy hiệu trưởng Vương lâu ngày không xuất hiện ở trường.
Sở giáo dục mấy ngày nây vẫn luôn mở họp hơn nữa còn muốn tham gia bình chọn nên thứ hai này hiệu trưởng Vương rất bận.
“Thầy Vương.”
Vừa cúp xong điện thoại của Sở Giáo dục huyện, lúc hiệu trưởng Vương muốn trở về văn phòng thì lại có người gọi ông từ đằng sau.
Hiệu trưởng Vương quay lại, nhìn thấy một đứa bé khoảng tám, chín tuổi, mặc đồng phục trường, trên cổ buộc khăn quàng đỏ.
Vì hai ngày hôm nay thời tiết nóng nên khuôn mặt cậu đỏ bừng, làm đôi mắt kia càng thêm sáng ngời đen nhánh, giống như viên pha lê đen ngâm trong nước.
Thấy bé trai có chuyện muốn nói, hiệu trưởng Vương ôn hòa hỏi nó, “Làm sao vậy?”
Tô Vân Cảnh áp sự xấu hổ trong lòng xuống, dùng phương thức nói chuyện của trẻ con, nghiêm trang bán manh.
“Con nghe bố con nói, thầy rất lợi hại, sắp lên TV.”
“Gần nhà con có một cô nhi viện tên Hân Vinh, bên trong có rất nhiều trẻ em không có cha mẹ, nghe nói đồ đạc của bọn họ đều cần người quyên góp.”
“Thầy Vương, thầy lên TV có thể nói cho người khác rằng cô nhi viện Hân Vinh có rất nhiều trẻ con, muốn có cặp sách bút chì, tập tranh bút vẽ, còn cả truyện xưa không ạ?”
Tô Vân Cảnh hi vọng hiệu trưởng Vương có thể ở thời kỳ đặc thù này làm một hoạt động quyên tặng cho cô nhi viện.
Tô Vân Cảnh cảm thấy đây là cục diện song thắng.
Nhìn vẻ mặt “hồn nhiên' của Tô Vân Cảnh, hiệu trưởng Vương có vẻ suy tư.
-
'Mười người gây xúc động nhất' sẽ làm một kỳ sưu tầm cho người được đề cử, đài truyền hình huyện phụ trách quay chụp.
Ban đầu hiệu trưởng Vương chuẩn bị quay ở trường học, được Tô Vân Cảnh nhắc nhở, ông sửa lại ý định, chuẩn bị làm một hoạt động quyên góp ở trường học. Ngày đài truyền hình phỏng vấn thì mang học sinh lớp cao đi cô nhi viện làm tình nguyện.
Việc này đầu tiên phải thông báo cho cô nhi viện.
Người phụ trách cô nhi viện biết được hiệu trưởng Vương muốn quyên tặng, hơn nữa đài truyền hình cũng đến thì tổ chức tổng vệ sinh.
Khi biết trong cô nhi viện có chuột hoành hành còn gọi một nhóm diệt chuột không chuyên nghiệp đến, ầm ĩ gà bay chó sủa một ngày.
Lúc Tô Vân Cảnh đưa cơm cho Phó Hàn Chu thì cô nhi viện vô cùng náo nhiệt, đám nhóc vui vẻ muốn điên rồi.
Chỉ có một mình Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng cây, hắn rũ mắt, lông mi vừa dày vừa dài lại cong được nhuộm ánh chiều tà ấm áp.
Tách biệt hoàn toàn với cô nhi viện náo nhiệt.
Đến tận khi thấy Tô Vân Cảnh ôm hộp cơm đi đến thì Phó Hàn Chu mới lộ ra chút hơi người.
- ----