Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 1: Chương 1






Đột nhiên.

Cậu xuyên sách.

Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình có tên là "Tinh quang lộng lẫy".

Tô Vân Cảnh chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, là hệ thống nhét cốt truyện vào trong đầu cậu sau khi cậu xuyên qua.

Nghe nói, là truyện ngôn tình hướng vào nữ sinh, nam chính để nữ chính yêu còn nam phụ là để độc giả yêu.

Quyển tiểu thuyết "Tinh quang lộng lẫy" này, có một nam phụ bệnh kiều làm cho tâm can tì phổi người đọc đều đau, Phó Hàn Chu.

Nhiệm vụ của Tô Vân Cảnh trong lần xuyên sách này là yêu thương Phó Hàn Chu.

Hệ thống: "Hi vọng ký chủ có thể khiến cho Phó Hàn Chu cảm nhận được rằng nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái, nhân gian có một Tô Vân Cảnh."

Tô Vân Cảnh:...Sao cậu cảm thấy lời này có gì đó sai sai?

Trước khi không thể hiểu nổi tại sao lại bị hệ thống kéo vào tiểu thuyết, Tô Vân Cảnh đã chết vì tai nạn xe cộ.

Có thể đi vào tiểu thuyết, dùng một phương thức khác kéo dài sinh mạng, Tô Vân Cảnh ngẫm lại cảm thấy rất có giá trị cho nên đồng ý nhận nhiệm vụ này.

- ----

Trong tiểu thuyết, vận mệnh Phó Hàn Chu cực thảm. Khi mẹ hắn mang thai hắn thì lại cùng cha hắn ầm ĩ một trận rồi một mình sinh ra hắn.

Mẹ ruột Phó Hàn Chu có di truyền bệnh tâm thần, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, thường xuyên đánh chửi Phó Hàn Chu.

Hơn nữa Phó Hàn Chu cũng bị di truyền bệnh về phương diện tinh thần nên tính cách vô cùng vặn vẹo cố chấp.

Mãi cho đến lúc gặp được nữ chính, hắn giống như con chó bị người ta dùng vòng cổ xích lại, từ chó điên thành trung khuyển.

Nhân thiết mỹ - cường - thảm này, bệnh nhân tâm lý vô cùng cố chấp về mặt tình cảm này, cực kỳ hút fan.

Ngay cả một người đàn ông như Tô Vân Cảnh sau khi xem xong quyển tiểu thuyết cũng thấy hắn rất thảm.

Mà vị bệnh kiều này, hiện tại mới bảy tuổi.

Hệ thống đưa Tô Vân Cảnh về thời thơ ấu của Phó Hàn Chu.

Giáo dục về mặt tình cảm cần phải dạy từ khi còn nhỏ, điều này không sai, rất đúng.

Nhưng mà sai ở chỗ Tô Vân Cảnh cũng bị hệ thống biến thành trẻ con, một nhóc tám tuổi.

Đau trứng quá mà.

Nhìn nhóc con môi hồng răng trắng cách đó không xa, Tô Vân Cảnh nhướng mày.

Người này chính là mục tiêu của cậu, bé bệnh kiều Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng râm của tán cây. Ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây hòe trăm năm, loang lổ trên người Phó Hàn Chu.

Quần áo trên người hắn cũ nát, không vừa người nhưng vẫn không thể làm giảm được vẻ ngoài xuất sắc, phấn điêu ngọc trác, so với bé gái còn xinh đẹp hơn.

Hai tháng trước, mẹ của Phó Hàn Chu bởi vì bệnh tình nặng thêm, không chịu nổi tra tấn tinh thần, nhảy lầu.

Sau khi bà ấy chết, Phó Hàn Chu bị đưa đến cô nhi viện.

Hệ thống chuẩn bị thân phận cho Tô Vân Cảnh rất khéo. Nhà của cậu ở đối diện với cô nhi viện. Từ vị trí địa lý mà nói, Tô Vân Cảnh chiếm ưu thế rất lớn.

Các bạn nhỏ của cô nhi viện đều đang chơi cầu trượt ở công viên, chỉ có mỗi Phó Hàn Chu một mình ngồi vẽ tranh dưới bóng cây. Nhìn bóng dáng lẻ loi đó của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh tiến lên phía trước.

-

Một cục kẹo sữa Đại bạch thỏ, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ đưa ra trước mắt.

Phó Hàn Chu nâng mí mắt lên.

Nhìn gần như vậy Tô Vân Cảnh mới phát hiện bé trai này thật sự quá xinh đẹp. Ngũ quan xinh đẹp như điêu khắc, giống một khối nhuận ngọc lộ ra khỏi vải vóc. Xuất phát từ lòng yêu cái đẹp, nụ cười của Tô Vân Cảnh càng thích ôn hòa thân thiện.

Cậu hỏi: "Ăn kẹo không?"

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen sì thấm hàn ý.

Hắn cầm lấy Đại bạch thỏ trong tay Tô Vân Cảnh, sau đó ném ra chỗ khác.

Tô Vân Cảnh:???

Phó Hàn Chu ném kẹo xong cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, không có ý định phản ứng lại với Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh chưa từng chơi cùng trẻ nhỏ, phản ứng của Phó Hàn Chu ngoài dự kiến của cậu, làm cậu không khỏi ngẩn người. Nhớ tới những việc Phó Hàn Chu từng trải qua, Tô Vân Cảnh cảm thấy chuyện này có chút khó làm.

Nhặt kẹo trên mặt đất lên, Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu: "Cậu không thích ăn kẹo sao?"

Phó Hàn Chu không để ý đến cậu.

Tô Vân Cảnh chưa từ bỏ ý định: "Cậu tên là gì? Chúng ta về sau có thể làm bạn."

Mí mắt của Phó Hàn Chu không nâng lên chút nào cả.

Hắn rất nhỏ, rất gầy, cần cổ trắng tuyết lộ ra kia, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể bẻ gãy. Tô Vân Cảnh nhìn tầng lông tơ thật nhỏ sau cổ kia, nội tâm nhất thời rất phức tạp.

" Minh Minh, về nhà thôi." Ở phía xa có một người phụ nữ thanh tú gọi Tô Vân Cảnh. Người này là mẹ của nguyên chủ, tên là Tống Văn Thiến. Hôm nay hai mẹ con họ tới cô nhi viện là để quyên tặng quần áo cũ.

Tô Vân Cảnh kết bạn thất bại, chỉ có thể trở về trước rồi bàn bạc kĩ hơn.

Ngày hôm sau,sau học xong, dưới sự giám sát của Tống Văn Thiến, Tô Vân Cảnh hoàn thành bài tập năm lớp một.

Tô Vân Cảnh dùng giọng trẻ con còn chưa thích ứng xong nói:"Mẹ ơi, con muốn đi xuống dưới chơi một lát."

Nguyên chủ thân thể rất kém, một năm 365 ngày thì có một phần ba thời gian là vượt qua ở bệnh viện.

Thấy Tô Vân Cảnh muốn ra ngoài chơi, Tống Văn Thiến bước từ trong bếp ra.

"Mẹ mở TV cho con, tìm phim hoạt hình được không?" Tống Văn Thiến dỗ dành cậu.

"Con không có chạy lung tung, con chỉ muốn cùng bạn nhỏ dưới lầu chơi một lúc, chỉ mỗi lúc thôi ạ."

"Vậy, nếu không thoải mái thì mau trở về nhé."

"Vâng."

Tô Vân Cảnh cầm một miếng bánh kem, đến cô nhi viện đối diện tìm Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu vẫn lẻ loi ngồi dưới tán cây vẽ tranh, không chơi cùng bạn nhỏ khác, cũng không nói lời nào với bọn họ.

Tô Vân Cảnh đi đến chỗ cầu trượt trước, phát kẹo cho các bạn nhỏ, hỏi thăm tình huống của Phó Hàn Chu.

Đứa bé lớn nhất chỗ này cũng đã mười tuổi, có thể nói chuyện bình thường với người lớn.

Tô Vân Cảnh nghe bọn họ mồm năm miệng mười.

Hoàn cảnh của Phó Hàn Chu ở cô nhi viện rất tệ, hắn tới hai tháng, nơi này không có đứa trẻ nào thích hắn.

Tô Vân Cảnh thở dài, nhóc này lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi sẽ dựng hết gai trên người lên.

Trong lúc Phó Hàn Chu đang vẽ tranh, hắn cảm giác được một cái bóng xuất hiện trên giấy vẽ.

Nói là giấy vẽ nhưng thật ra chỉ là quyển vở luyện tập của học sinh tiểu học.

Mặt trước đã toàn chữ nên thầy ở cô nhi viện mới cho Phó Hàn Chu để hắn vẽ ở mặt sau.

Bút màu nước là do Phó Hàn Chu mang từ nhà mình đến, rất nhiều màu đã không thể dùng được nữa.

Phó Hàn Chu vừa ngẩng đầu liền thấy cậu bé hôm qua cho hắn kẹo.

"Cậu ăn bánh kem không?" Tô Vân Cảnh hỏi.

Phó Hàn Chu vẫn cao lãnh như ngày hôm qua, tiếp tục vẽ tranh không thèm để ý tới Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh xé vỏ chân không của bánh kem. Bên trong là một miếng bánh bông lan Chiffon mềm xốp, ở giữa có bơ.

Tô Vân Cảnh bẻ một miếng, cậu dụ dỗ: "Rất ngọt, cũng rất thơm, cậu ăn không?"

Hương sữa nhàn nhạt bay ra.

Tô Vân Cảnh thấy rất rõ ràng lông mi vừa dài vừa cong của Phó Hàn Chu khẽ lay động.

Hắn hẳn là đói bụng.

Tô Vân Cảnh đã hỏi thăm qua các bạn nhỏ cô nhi viện khác, quy tắc ăn cơm của cô nhi viện là tới trước được trước. Mà Phó Hàn Chu lúc ăn cơm cũng không tích cực, mỗi lần đều là người ăn cuối cùng, đồ ăn còn lại không nhiều.

"Cho cậu." Tô Vân Cảnh đưa bánh kem tới trước mặt Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu lạnh lùng hất bay tay của Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu người nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, mu bàn tay của Tô Vân Cảnh lập tức có vết đỏ lừ.

Cậu nhất thời không kịp phản ứng lại, khẽ buông tay, bánh kem rơi xuống đất.

Bánh kem trắng nõn lăn một vòng, dính không ít đất.

Tô Vân Cảnh nhìn dấu bàn tay trên tay mình, không khỏi cảm thán một câu.

Quả nhiên muốn trở thành người đàn ông của bệnh kiều, dù mới bảy tuổi cũng thật khó làm.

- -----

Kẹo sữa Đại bạch thỏ.



Bánh bông lan Chiffon.



Bệnh kiều: ở trường hợp này có thể hiểu đơn giản là người có bệnh tâm lý. Mình giữ nguyên bệnh kiều bởi vì nó ngắn gọn mà Tô Vân Cảnh cũng thi thoảng đổi tên cho Phó Hàn Chu từ bệnh kiều thành đủ thứ kiều khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.