Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 2: Chương 2




Edit: sarang093

Beta: Ốc quế sầu riêng

Trong căn phòng đối diện thấp thoáng truyền ra tiếng khóc của một cô gái.

Người đàn ông có ngoại hình ưa nhìn kia dường như cũng đang từ chối một cô gái.

Trình Lê đang định quay đầu lại xem thử, Kiều Tam đã chắn trước mặt: “ Lê Lê, hãy cho anh một cơ hội.”

Trình Lê lùi ra phía sau một bước: “ Nếu anh rảnh như thế thì sao không làm việc gì có ý nghĩa hơn đi? “

“Lãng phí thời gian vào những thứ vô nghĩa như thế này, cô nhàn lắm sao?” Người đàn ông trong căn phòng đối diện nói.

Trình Lê câm nín quay đầu.

“Con vẹt” này thế mà vẫn tiếp tục nói?

Người đàn ông kia hiển nhiên cũng ý thức được việc hai người liên tục lặp lại lời nói của nhau, liền quay đầu lại.

Trình Lê nhanh chóng hiểu được thật ra người kia đang mắng cô gái ở trong phòng.

Hóa ra con người thật sự có thể tỏa sáng.

Người đàn ông kia cực kỳ đẹp trai, quả thực trông không giống con người, vẻ mặt lại rất lãnh đạm.

Ánh mắt lãnh đạm, thản nhiên, dường như chẳng để ý đến cái gì, nhàn nhạt liếc qua bên này.

Tựa như đang ở trên Cửu Trọng Thiên, như đứng dưới tán cây lê với những bông hoa như mây như tuyết, nhàn hạ ngồi xuống, lấy nồi đất pha trà, vị chiến thần trở về sau trận chiến, cởi bỏ gươm giáo, thay bộ thường phục, thong thả ngồi xuống, rồi nhìn qua bên này.

Chớp mắt đã vạn năm.

Người đàn ông liếc qua Trình Lê rồi lại tiếp tục mắng người trong phòng.

“Tôi còn chưa nói gì mà cô đã tự tưởng tượng sao? Chính cô ngu ngốc thế còn chưa tính, về nhà đóng cửa mà tự mơ mộng, không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi.”

Trình Lê vừa nhen nhóm ý tứ với anh, nghe xong câu nói liền dập tắt luôn ý định.

Quả là tàn nhẫn.

Người đàn ông này đẹp thì đẹp nhưng miệng cũng thật quá độc.

Trong phòng đối diện có người bước ra.

Người đàn ông kia cố ý nghiêng về phía sau để nhường đường, như thể e sợ đối phương đi ngang qua sẽ chạm vào mình.

Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi lao ra khỏi phòng.

Một thân đồ vest với lối trang điểm tinh xảo, có lẽ cô ấy đã rất dụng tâm trong việc trang điểm, nhưng vành mắt giờ đây lại đỏ hoe, lao nhanh xuống cầu thang, tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch suốt quãng đường.

Xem ra người đàn ông kia đã xử lý xong rắc rối của mình.

Trình Lê có chút ganh tị.

Cô gái da mặt mỏng, nói xong vài câu tàn nhẫn là có thể đuổi đi, không giống như Kiều Tam bên này, da mặt quá dày, đao thương bất nhập.

Kiều Tam lại tiến lên một bước nắm lấy tay Trình Lê, dứt khoát mạnh mẽ kéo cô vào trong phòng.

Một hàng dài người phục vụ đứng ở hành lang, nhưng họ đều chỉ nhìn thẳng vào tường, một tiếng động cũng không phát ra, trông họ giống như một hàng ma nơ canh được điểm xuyết bằng một đóa hoa hồng và được trưng bày ở cửa hàng.

Trước mặt là một đám đông nhìn chăm chú, nhưng lại chẳng có ai chịu giúp Trình Lê.

Trình Lê cũng không cần ai giúp đỡ, vụt thoát khỏi tay Kiều Tam.

Kiều Tam thêu hoa thân xác, dáng vẻ túng dục quá mức nên không khó để đối phó hắn ta.

(emm không hiểu cụm từ “thêu hoa thân xác” nên emm giữ nguyên theo bản convert, nhờ mọi người chỉ giáo cho emm >.<)

Nhưng hắn là một người có tiền có thế, không phải là vạn bất đắc dĩ thì Trình Lê cũng không muốn động thủ, tránh thêm phiền toái cho chính mình.

“Cho dù anh có ở bên tôi từ thứ hai đến chủ nhật đi chăng nữa thì tôi đều không cần. Tôi rất bận, sau còn phải đi đến hội chợ việc làm, anh đừng có làm phiền tôi nữa.”

“Đi đến hội chợ việc làm làm gì? Anh nuôi em không tốt sao? Anh biết em thiếu tiền.”

Kiều Tam mỉm cười đầy ẩn ý: “Nghe nói ba em còn thiếu một đống nợ chưa trả được, em mỗi ngày đều bận đi làm đến tối tăm mặt mũi. Chỉ cần em theo anh, không phải em sẽ không còn lo lắng điều gì nữa sao?”

Trình Lê trong nháy mắt liền hiểu.

Hắn ta sẽ không bao giờ biết xấu hổ khi nói cái gì mà một ba năm hai tư sáu, bởi lẽ hắn đã tra ra hết được lý lịch của cô, biết là gia đình Trình Lê đang thiếu nợ nên nóng lòng muốn dùng tiền để dụ dỗ.

Nói trắng ra cũng chỉ là khi dễ người mà thôi.

Hoa hồng, bóng bay, tất cả đều không thể che dấu việc hắn ta muốn nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của cô.

Trình Lê thay đổi sắc mặt: “Nhà tôi thế nào, ba tôi như thế nào chăng nữa, tất cả đều không phải việc của anh....”

Lời còn chưa nói xong, liền có một bàn tay nắm lấy phần vai của bộ đồ đang không chỉnh tề của Trình Lê, xách cô tránh ra khỏi trước mặt Kiều Tam.

Người đàn ông ở phòng đối diện xách cô ra sau lưng mình và hỏi Kiều Tam: “Cậu có phải là con trai của Kiều Đình Xa?

( bản convert của câu này là “Ngươi là kiều đình xa nhi tử?”, có thể emm edit tên không chính xác, nếu có gì sai mọi người cứ comment nha, emm sẽ sửa lại, cảm ơn mọi người ><)

Giọng điệu không có chút khách khí nào.

Người này thế mà lại gọi thẳng tên cha mình, Kiều Tam lập tức thay đổi sắc mặt, vừa định nổi giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt trông quen thuộc thì đột nhiên dừng lại.

Quản lý nhà hàng vừa mới lên cầu thang, thấy Kiều Tam ngang nhiên cùng Kỳ Thức đối chọi, liền vội vàng bước tới mỉm cười làm lành: “Hai vị không quen biết nhau đúng không? Vị này chính là tam thiếu gia nhà họ Kiều, còn đây là Kỳ tổng của tập đoàn Bravo.”

Kiều Tam cũng đã nghĩ tới, chẳng trách lại gọi trực tiếp tên cha mình.

Hóa ra người này chính là vị nhà giàu số một mới nổi - Kỳ Thức.

Tập đoàn Bravo chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thương mại điện tử, trải rộng trên nhiều lĩnh vực, tốc độ phát triển ở trong và ngoài nước trong mấy năm nay quả thực kinh người, trước đó không lâu còn được niêm yết trên thị trường chứng khoán New York.

Kỳ Thức với tư cách là nhà sáng lập và là cổ đông cá nhân lớn nhất, nhờ giá cổ phiếu tăng vọt như tên lửa đã thành công chiếm được vị trí người giàu số một, soán ngôi một ông trùm thương mại điện tử lâu đời đã trụ vững vị trí đầu trong 6 năm một cách không thương tiếc.

Người này làm việc gì cũng đều suôn sẻ, những trở ngại mà người khác không giải quyết được đều chẳng là gì đối với anh ta.

Dù đó là một người mới nổi ở đế đô, nhưng ngay cả cha Kiều Tam cũng không thể không khen ngợi anh ta.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Thức, sự kiêu ngạo của Kiều Tam giống như lửa gặp băng, xuy một tiếng rồi tức khắc bị dập tắt.

Không dám cùng Kỳ Thức đối đầu, Kiều Tam chỉ có thể lướt qua Kỳ Thứ nói một câu vời Trình Lê đang ở phía sau: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Rồi xoay người bước xuống lầu.

Trình Lê nhanh chóng nói lời cảm ơn với Kỳ Thức.

Kỳ Thức chỉ thản nhiên gật đầu, định rời đi luôn, như thể không muốn nhiều lời cùng Trình Lê.

Anh ấy ra tay giúp đỡ có lẽ cũng vì thấy hai người đang ở chung một cảnh ngộ.

Cũng chỉ do đồng bệnh tương liên.

Trình Lê nhìn anh ta đi về hướng cầu thang trong một biển hoa hồng, đột nhiên lại mở miệng gọi anh:“ Này, anh đợi một chút......”

Kỳ Thức dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía Trình Lê, lần này trong ánh mắt anh nhìn cô ánh lên sự giễu cợt một cách rõ ràng.

Không chỉ anh mà ngay cả người phục vụ cùng quản lý nhà hàng đều nghĩ rằng: Cô gái này nắm bắt được cơ hộ liền tính toán quấn lấy Kỳ Thức sao? Cô ta vừa rồi không nhìn thấy cô gái kia bị mắng đến nỗi khóc luôn sao?

Trình Lê dưới ánh nhìn khinh thường của mọi người mà căng da đầu: “Chuyện đó....Ý tôi là sau lưng anh có một sợi chỉ.”

“Chỉ?” Kỳ Thức nhìn chằm chằm Trình Lê một cách sắc bén.

“Đúng vậy. Một sợi chỉ rất dài.”

Trình Lê tiến lên vài bước, vươn tay cẩn thận cầm lấy một sợi chỉ dài từ phía sau chiếc áo vest.

Sợi chỉ rất nhỏ và có màu đỏ chói, dài hơn một mét, dính lên người anh ta một nửa.

Trình Lê chỉ cho anh xem: “Anh nhìn đi, nó dài như vậy, cứ dính trên quần áo của anh, anh vừa đi, nó liền bay bay ở đằng sau.”

Trình Lê âm thầm bổ sung trong lòng: Tôi chính là thấy anh vừa rồi ra tay giúp tôi, xuất phát từ lòng hảo tâm mới nói cho anh biết, hoàn toàn không có ý muốn quấy rầy anh đâu.

Anh thân là tổng tài, thế mà phía sau lại xuất hiện một cái đuôi dài như thế, quả thật trông rất khôi hài.

Kỳ Thức cúi đầu nhìn chằm chằm sợi tơ hồng trong tay Trình Lê, lại liếc nhìn người quản lý nhà hàng cùng người phục vụ đang đứng bên cạnh, hạ giọng hỏi một câu hỏi kỳ quái:

“Cô có thể nhìn thấy sao?”

Trình Lê câm nín: Đây không phải một câu hỏi vô nghĩa sao? Tôi không mù.

“Tôi có thể nhìn thấy.” Trình Lê vò tơ hồng thành quả bóng rồi tiện tay ném đi.

Kỳ Thức liếc nhìn quả cầu đỏ trên mặt đất, lại tiếp tục hỏi một câu hỏi kỳ lạ:

“Cô đang tìm việc đúng không?”

Anh ta chắc vừa mới nghe thấy việc Trình Lê muốn đi đến hội chợ việc làm.

“Đúng vậy.” Trình Lê đáp.

“Tôi có việc cho cô.” Kỳ Thức lấy ví, rút ra một tấm danh thiếp:“Thứ hai đến tập đoàn Bravo tìm tôi.”

Người quản lý nhà hàng cùng những người phục vụ đều đồng loạt sững sờ.

Cô gái nhỏ này thế mà lại có thể có được tấm danh thiếp của Kỳ tổng sao?

Trình Lê không để ý đến vẻ mặt như thấy quỷ của mọi người xung quanh, bình tĩnh nhận lấy tấm danh thiếp.

Đây chỉ là một cái danh thiếp bằng giấy lụa màu xám nhạt, nhìn qua trông rất bình thường.

Nhưng cũng rất đặc biệt, bởi vì chỉ có hai chữ “Kỳ Thức” được in trên đó, phía dưới là dòng chữ “Bravo” nhỏ hơn nhiều như được vòng lên bởi sợi chỉ mỏng màu đỏ.

Trừ 2 dòng đó ra thì không còn gì cả.

Không có tiêu đề cũng không có cách thức liên hệ.

Trình Lê thầm nghĩ: Ngay cả tấm danh thiếp của người này cũng y như bộ dáng, là kiểu ta đây mạnh nhất còn lại chỉ là hạng tép riu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.