Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 21: Chương 21: Hôn anh ta một lần nữa sao?




Edit: sarang093

Beta: Ốc quế sầu riêng

Ngón tay của Trình Lê trắng tinh, không còn thấy bóng dáng của vòng tròn đỏ.

Kỳ Thức theo bản năng nhìn thoáng qua tay mình, sợi Sương Sớm Nhân Duyên quả thực đã biến mất.

Trình Lê vui mừng: “Đúng như lời anh nói, sau vài tiếng thì sợi tơ hồng này sẽ biến mất!”

Trình Lê ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Thức, nói với anh với giọng điệu quan tâm bệnh nhân, hỏi rất chi là thân thiết: “Kỳ Thức, có phải bây giờ anh cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều đúng không?”

Kỳ Thức nhìn cô không lên tiếng, vẫn đang duy trì tư thế: một tay nâng cằm Trình Lê, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô.

Qua nửa ngày, Kỳ Thức mới trả lời: “Đã tỉnh táo hơn nhiều.”

Trình Lê vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Thức đột nhiên tới gần.

Đôi môi mỏng của anh đè nặng lên cánh môi của Trình Lê.

Dừng lại vài giây, còn nhấp một chút rồi mới buông Trình Lê ra.

Trình Lê bị động tác của anh dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần, cô tức điên người.

“Tơ hồng đã biến mất! Anh lại! Anh lại còn dám làm thế!!”

Kỳ Thức đã sớm xoay người trở lại vị trí của mình, nhàn nhã ngồi xuống, mở văn kiện trên bàn ra, vẻ mặt như kiểu “tôi không quan tâm, tôi không biết“.

“Đây gọi là tên đã lên dây, không thể không bắn. **Uống rượu còn có hậu kình phía trên, sao có thể nói dừng là dừng chứ?”

**Emm không hiểu cụm này nên để nguyên convert TvT, nhờ mn chỉ giáo ạ ><Đây là raw ạ: 喝酒还有后劲上头

“Lại nói” Kỳ thức lật lên một trang tài liệu: “Hiện tại em không muốn hôn tôi thêm một lần nữa sao?”

Hôn anh ta thêm lần nữa ư?

Thật sự,

Lại hôn tiếp,

Sao?

Trình Lê ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai kia.

Kỳ Thức từ văn kiện ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô một cái: “Nhìn tôi làm gì? Tưởng hôn thật sao? Tơ hồng đã biến mất mà sao đầu óc còn chưa tỉnh táo? Còn không nhanh chóng đi làm việc đi?”

Trình Lê: “......”

Hôn hay không hôn, không phải đều do anh nói sao?

Trình Lê thầm mắng anh trong lòng: Ông chủ của cô đúng là một kẻ tâm thần.

Rồi lấy túi xách của cô và đi ra ngoài.

Nhưng lại nghe thấy Kỳ Thức ở phía sau nhẹ nhàng bổ sung: “Eo em còn chưa tốt, nếu mệt thì vào Càn Khôn Châu nằm một lát, tính là tai nạn lao động, chứ không tính do em lười biếng.”

Trong giọng nói ấy còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

Kể từ đó thì mọi chuyện cũng gió yên sóng lặng, Thạch Thiến bên kia đương nhiên cũng không gửi đến đây giấy triệu tập.

Nhưng cũng chưa đến hai ngày sau, Trình Lê nhìn thấy tin tức của Thạch Thiến trong nhóm chat của mấy bạn cùng lớp hồi cấp 2.

Có người hỏi trong nhóm:

【@Thạch Thiến, nghe nói cậu đã chuyển đến sống cùng mẹ đúng không?】

【Nhà mẹ cậu có chỗ cho cậu sao?】

【Cậu có muốn tổ chức tiệc ăn mừng chuyển nhà không?】

Thạch Thiến vẫn không trả lời.

Trình Lê hiểu rõ, đây là do chuyện của cô ta và em trai, ba của Thạch Thiến chỉ muốn con trai, không cần con gái nên đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Nghe nói mẹ Thạch Thiến sau khi ly hôn với ba cô ta, vẫn luôn sống dựa vào tiền lương và tiền cấp dưỡng, cuộc sống rất bình thường.

Phong thủy luân chuyển, cô ta cũng phải trải nghiệm cuộc sống của người dân bình thường. Nhưng có vẻ bố cô ta vẫn còn tình thương với cô, chắc hẳn cũng sẽ không để cô ta chịu nhiều oan ức.

Trình Lê vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng vào buổi trưa hôm sau, khi cô ra ngoài ăn trưa với Kỳ Thức, một người bất ngờ lao đến trước cửa ra vào tập đoàn, chặn đường Trình Lê và Kỳ Thức.

Trình Lê nhìn một chút mới nhận ra người đàn ông hói đầu với vẻ mặt xám xịt trước mặt cô chính là ba của Thạch Thiến.

“Kỳ tổng, tôi đến đây hẹn thì bọn họ vẫn luôn nói rằng ngài không rảnh, ngài có thể cho tôi nói vài câu được không? Trình tiểu thư, dù sao cô cũng từng là bạn học của Thiến Thiến, cô có thể.......”

Kỳ Thức không quan tâm đến ông ta, dẫn Trình Lê bước nhanh ra cửa rồi lên xe, bảo vệ đã sớm tiến lại đưa ông ta đi.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi xe chạy đi thì Trình Lê mới hỏi.

“Dự án bất động sản mà ông ta đầu tư trong năm nay đã vi phạm quy định nghiêm trọng, sắp hoàn thành nhưng lại không thể bán, tiền vốn bị cắt đứt.”

Kỳ Thức nói rất khách quan và ngắn gọn, giống như đang trình bày một sự thật.

Trình Lê hiểu ra: ngày đó cô nói với Thạch Thiến “giữ lại số tiền đó đi, khi nào ba cậu phá sản thì dùng”, không ngờ nó lại biến thành sự thât.

Nhớ đến chuyện của gia đình mình, Trình Lê cũng có chút (*)Thố tử Hồ bi, cô nhỏ giọng nói: “Kỳ thực cũng không nhất định phải làm đến mức này.......”

(*)Thố tử Hồ bi (Thỏ chết cáo đau lòng): ý chỉ việc thương yêu đồng loại; đồng cảm với người đồng cảnh ngộ.

Kỳ Thức ngắt lời cô: “Tôi giúp người của tôi, liên quan gì đến em? Em lo lắng làm gì?”

Logic kỳ quái gì thế?

Trình Lê có chút không nói nên lời: “ 'người của tôi', đó không phải là tôi sao?”

Kỳ Thức nhìn chằm chằm cô trong vài giây, bỗng nhiên mỉm cười nhẹ, tựa hồ tâm tình rất vui vẻ: “Đầu óc của em so với trước kia minh mẫn hơn nhiều, thưởng cho em ăn món Nhật.”

Trình Lê:???

Đầu óc minh mẫn gì chứ? Rồi sao lại thưởng cho cô ăn món Nhật?

Để hiểu được lòng ông chủ, chả khác gì như mò kim đáy bể.

Kỳ Thức đưa Trình Lê đến một quán ăn đồ Nhật.

Mặt tiền của quán không lớn, cũng không có phòng riêng, quán mang phong cách phố phường náo nhiệt. Ở đây rất khó đặt chỗ, thế nhưng ở đế đô này, không có chỗ nào là Kỳ Thức không đặt được.

Thời tiết khá lạnh, cả hai người gọi một phần lẩu bò.

Trình Lê mới nhúng chín một miếng thịt, khi cô còn đang phân vân không biết

có nên để cho ông chủ miếng thịt đầu tiên hay không thì bỗng nghe thấy thanh âm có chút kỳ quái của cô gái ngồi ở cách vách, như thể cô ấy đang khóc.

Một bức tường thấp ngăn cách giữa hai bàn, bên kia bức tường cũng là một đôi nam nữ.

Khi bọn họ ngồi xuống thì Trình Lê đã nhìn thấy, người đàn ông áo mũ chỉnh tề, một thân mang tây trang, vừa nhìn là đã biết đây là đồ được đặt làm riêng, không hề có chút cẩu thả nào, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén.

Người con gái thì hoàn toàn trái ngược, tuổi không lớn, gương mặt còn có chút nét trẻ con, hai má hơi mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe, tóc búi nửa đầu.

Giọng nói của người đàn ông vang lên, ngữ điệu lạnh nhạt: “Không phải tôi đã nói với em vào lần trước sao? Tóc đều phải được thả xuống.”

Cô gái nhỏ giọng nói: “Hôm nay em mặc quần áo lông, áo em có cổ cao, thả tóc xuống khá là vướng nên em đã buộc nó lên.”

Người đàn ông lạnh mặt không nói gì, cô gái tựa như một con thỏ đang sợ hãi, quan sát sắc mặt của người đàn ông một chút rồi rụt rè đứng dậy.

“Vậy em vào nhà vệ sinh chải tóc lại một chút.”

Người đàn ông không nói gì, giống như là không nghe thấy.

Cô gái đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại, người đàn ông tự mình ăn, hoàn toàn không để ý gì, như thể anh ta đến đây ăn cơm một mình vậy.

Trình Lê nhịn không được nên đứng dậy và nói với Kỳ Thức: “Tôi đi một chút sẽ trở lại.”

Kỳ Thức gật đầu, không nói gì, nhưng Trình Lê lại nhận được một tin nhắn từ anh trên điện thoại.

【Em thật sự đúng là thích lo chuyện bao đồng】

Trình Lê vừa đi tới nhà vệ sinh vừa trả lời lại tin nhắn của anh: 【Người đàn ông kia thật khó chịu, Kỳ tổng, ngài hãy cho anh ta thấy (*) 'thiên lương vương phá' đi】

(*) Thiên Lương Vương phá: là cụm từ phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, đồng nghĩa với câu “trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi“. “Thiên lương” nghĩa là trời lạnh, “vương” trong Vương thị, “phá” là phá sản.

Nguồn: https://shiye91.wordpress.com/2017/05/08/pthd-chuong-73/

【Tôi có phải là bệnh nhân tâm thần đâu mà lại đi làm thiên lương vương phá? Tuy thế nhưng tôi cũng biết người kia là ai】

【Đó là ai vậy?】

【Có vẻ như đó là Phó Hải Tu của cổ phần Hải Hằng】

Phó Hải Tu sao?

Trình Lê không tiếp tục đi về phía trước mà dừng lại suy nghĩ.

Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?

Trình Lê bất chợt nhớ ra.

Trong số những nút thắt tơ hồng khó gỡ gần đây, có một nút thắt có hiện cái tên này.

Lúc đó, Trình Lê đã đọc kĩ những thông tin về người này.

Người đàn ông mang tên Phó Hải Tu đó khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thuở còn (*) một nghèo hai trắng đã từng yêu một cô gái, gia cảnh của cô gái đó tốt hơn anh ta rất nhiều, sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp 3 liền xuất ngoại.

(*) một nghèo hai trắng: chỉ cực nghèo, nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, không xu dính túi.

Sau khi Phó Hải Tu thành công, tình cờ gặp được một cô gái có dáng vẻ gần giống bạch nguyệt quang của anh ta, liền dùng chút thủ đoạn để kéo cô ấy về phía mình.

Cô gái này tuổi đời vẫn còn nhỏ, yêu anh ta đến chết đi sống lại, nhưng chẳng qua cũng chỉ được anh ta xem là thế thân mà thôi.

Trình Lê cố gắng suy nghĩ một chút: Cô gái đó tên là gì nhỉ? Hình như tên là Úc Tinh?

Bị Phó Hải Tu khi dễ như vậy, đến tám, chín phần mười chính là cô ấy.

Tại sao cô ấy là phải thả hết tóc xuống, nếu không thả thì sẽ không giống “cô ấy”?

Tên tra nam đó đang nghĩ rằng bản thân đang đóng phim tình cảm cẩu huyết sao?

Đúng là tên điên.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là Kỳ Thức.

【Trình Lê, em bị bồn cầu cuốn trôi đi luôn rồi sao? Có cần tôi ra cống thoát nước vớt em lên không?】

Anh mới là người bị bồn cầu cuốn trôi.

Trình Lê trả lời lại: 【Tôi nhớ ra bọn họ rồi, nút thắt tơ hồng của hai người họ rất khó để gỡ, tôi đang muốn buộc thử tơ hồng cho hai người họ. Bây giờ tôi cần phương thức liên hệ của bọn họ】

Trình Lê đẩy cửa nhà vệ sinh.

Vừa vào trong thì thấy cô gái tên Úc Tinh kia đang đứng trước gương, tóc đã xõa xuống, vành mắt đỏ hồng giống như thỏ con.

Nước mắt cô ấy lần lượt rơi xuống, cô ấy cố gắng lau đi những giọt nước mắt, nhưng vừa lau đi thì nước mắt lại tiếp tục rơi, tay chân luống cuống, làm sao cũng không ngừng khóc được.

Thấy có người tiến vào, cô ấy liền nghiêng đầu, lấy tóc che mặt, giả vờ rửa tay.

Nhân sinh dài ngắn bất quá cũng chỉ giới hạn trăm năm, dù sao trên cả Trái đất này cũng có ít nhất 3.5 tỷ đàn ông đang sinh sống, đâu phải chỉ có một mình Phó Hải Tu là đàn ông.

Sao lại tự làm khổ mình thế này.

Trình Lê lấy ra từ trong túi xách một gói khăn giấy rồi đưa cho cô ấy.

Úc Tinh vội vàng cảm ơn, cô nhận lấy khăn giấy, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.

Trình Lê nhìn Úc Tinh qua gương, hạ giọng nói: “Em gái, chị thấy ấn đường của em tối tăm, lông mày lộn xộn, là do gần đây chuyện tình cảm không thuận lợi sao?”

Úc Tinh ngừng khóc, không nói nên lời mà nhìn Trình Lê.

Cô ấy không đáp lại cũng đúng, tự bản thân Trình Lê cũng thấy lời mình nói chả khác gì lời của bọn giang hồ lừa đảo.

Nhảm nhí thiệt sự, nếu chuyện tình cảm tốt đẹp thì sao lại phải đứng trước gương lau nước mắt chứ?

Trình Lê liếm môi, trong nháy mắt biến thân, đổi thành phong cách (*) thần bà gyspy: “Chị nhìn vào mắt em qua gương và nhìn thấy một người trong đôi mắt của em.”

(*) Emm không tra được thông tin cụ thể về “thần bà gyspy”, nhưng có thể hiểu đây là “người xem bói”

Trình Lê nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy và nói với giọng thần bí: “Có một người con gái, một người con gái trông rất giống em.”

Úc Tinh dò hỏi thử: “......Mẹ em?”

Trình Lê: “......”

Tệ thật.

Trình Lê không nói vòng vo nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Là người mà người ấy luôn tâm tâm niệm niệm. Người mà người ấy đang cất giấu trong lòng, chính là người mà người ấy yêu nhất.”

“Cô ấy dường như đang ở rất xa, cách xa đến vạn dặm” Trình Lê hạ giọng nói: “Nhưng thực ra, ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, thì cô ấy tựa hồ vẫn luôn tồn tại giữa hai người.”

Lần này hiệu quả khá tốt.

Úc Tinh sững sờ nhìn Trình Lê, không nói nên lời.

Trình Lê liếc nhìn cô ấy một cái, lấy ra điện thoại của cô.

“Gyspy đoán mệnh đổi vận, hai trăm một lần, xem lần đầu giảm giá 20%, không chuẩn không lấy tiền, em gái, em có muốn thêm Wechat không?”

Vậy là phương thức liên lạc của Úc Tinh cứ thế mà nhẹ nhàng tới tay.

Khi Trình Lê trở lại chỗ ngồi, cô thấy những lát thịt đỏ trắng đan xen vẫn còn được xếp thành hình đuôi công hoàn mỹ, Kỳ Thức vẫn chưa động đũa mà ngồi đợi cô.

“Lấy được phương thức liên lạc rồi sao?” Kỳ Thức hỏi.

Trình Lê “suỵt” một tiếng, giống như ăn trộm mà nhìn qua cách vách, rồi mới gật đầu.

Ở cách vách, Úc Tinh đang cẩn thận dùng bữa, sắc mặt của Phó Hải Tu cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

Hai người họ ăn khá nhanh, sau một lát liền thanh toán.

Khi đứng dậy mặc áo khoác, Úc Tinh ngập ngừng nắm lấy cánh tay của Phó Hải Tu, nhón chân lên và hôn lên má anh ta một cái.

Phó Hải Tu không có biểu tình gì, cũng không né tránh, anh ta lãnh đạm liếc nhìn Úc Tinh một cái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô ấy.

Không biết anh ta nhìn thấy gì trên gương mặt của cô ấy, Phó Hải Tu đột nhiên nâng cằm Úc Tinh, cúi đầu hôn xuống, sau vài giây mới tách ra.

Dù đang ở nơi công cộng nhưng anh ta không có chút kiêng dè nào.

Khi anh ta buông ra, cả người Úc Tinh tựa như đang ngời sáng.

Đôi mắt Úc Tinh sáng lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, cô khoác lên cánh tay của Phó Hải Tu rồi cùng anh đi ra ngoài.

Trình Lê nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày đó, khi cô bị Kỳ Thức hôn.

“Hâm mộ sao?” Kỳ Thức đột nhiên hỏi.

“Nào có.”

Trình Lê đỏ mặt, lập tức vùi đầu ăn.

“Vậy em đỏ mặt cái gì?” Kỳ Thức không buông tha cho cô.

“Tôi đang nghĩ——”

Tuyệt đối không thể nói với anh ta là cô đang nghĩ đến cảnh tượng ở cùng anh ngày hôm đó.

Trình Lê moi hết cõi lòng, (*) khẩu không tắc ngôn, lại nói ra một câu không hề thích hợp: “——tôi nghĩ là, không biết rốt cuộc Phó Hải Tu kia kỹ thuật tốt như thế nào mà có thể khiến cô gái ấy vui vẻ đến thế.”

(*) khẩu không tắc ngôn: ý là trong tình thế cấp bách nhưng không thể nói chuyện một cách mạch lạc, không tìm được từ ngữ phù hợp hoặc chỉ cách nói chuyện tùy tiện, không có phép tắc.

Kỳ Thức trầm mặc nửa ngày, lát sau mới nói: “Kỹ thuật tốt, không chừng là do được luyện tập với ai đó.”

Rồi lại sâu kín hỏi: “Lại nói, tôi không tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.