Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Điều đó có nghĩa là, cô phải chuyển mối quan hệ phức tạp đó dời lên người mình sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Trình Lê, Nguyệt Lão vuốt râu cười cười.
“Lá gan nhỏ thật, sợ thành như vậy. Loại tơ hồng này, sau khi nó bị cắt khỏi Sổ Nhân Duyên thì sẽ không thể tồn tại được lâu, chậm thì một hai ngày, nhiều thì sau ba đến năm ngày nó sẽ biến mất, thế chẳng phải sẽ không có việc gì sao?”
Vậy là chỉ cần chống đỡ vài ngày mà thôi.
Tìm một người nào đó, rồi cùng họ buộc tơ hồng trong vài ngày.
Có lẽ.....sẽ có thể làm được đi?
Trình Lê đã dậy từ sáng sớm, sau đó cô liền chạy đến tủ văn kiện tìm được tơ hồng của hai người Phó Hải Tu và Úc Tinh.
Tơ hồng kết của họ thật ra cũng không quá phức tạp, chỉ một sợi của Phó Hải Tu, sợi còn lại là của Úc Tinh.
Tơ hồng nguyên bản của bọn họ vốn đã bị đứt, cũng không có quan hệ gì, nhưng chắc vì chúng ở quá gần nhau nên đã bị quấn vào, rối tung lên, tạo nên những nút thắt xếp chồng lên nhau thành ra rất khó để gỡ.
Trình Lê đã sớm nhìn qua, bạch nguyệt quang của Phó Hải Tu đã sớm kết hôn cùng người khác một cách êm đẹp, cô ấy không có liên quan gì đến chuyện này, chỉ có Phó Hải Tu tự mình đa tình.
Như vậy, chỉ cần xử lý nút thắt tơ hồng của Phó Hải Tu và Úc Tinh.
Nguyệt Lão đã từng nói qua ở trong mộng, chỉ cần Trình Lê cảm thấy ổn thì cứ làm.
Nhưng phải làm thế nào mới được xem là “ổn”?
Trực tiếp trói họ bằng sợi Nhân Duyên Một Đời, rồi ghi tên họ vào quyển sách để cho hai người họ thuận lợi ở bên nhau sao?
Chung thân đại sự của người ta, vẫn là nên hỏi ý kiến người ta trước.
Trình Lê lấy ra di động của mình.
Tối hôm qua Úc Tinh đã gửi một tin nhắn cho Trình Lê, hỏi cô khi nào có thể tiến hành xem bói, đoán mệnh đổi vận nhưng Trình Lê vẫn chưa trả lời.
Trình Lê suy nghĩ một chút, sau đó trả lời tin nhắn của Úc Tinh:
【Hôm nay em rảnh không? Cách xem của chị có chút đặc thù nên phải gặp mặt trực tiếp】
Úc Tinh nhanh chóng trả lời lại, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê trong khu trung tâm hành chính.
Trình Lê nhắn tin xong, cô hưng phấn chạy ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng Kỳ Thức.
Gõ một hồi lâu, cánh cửa mới được mở ra.
Kỳ Thức đứng dựa vào khung cửa, hai tay chặn ở cửa, quần áo xộc xệch, áo sơ mi một nút cũng chưa cài, lộ ra một phần lồng ngực.
Kỳ Thức liếc nhìn Trình Lê từ trên xuống dưới, hỏi: “Tôi hiểu ý của em, muốn qua phòng tôi ở luôn sao?”
Tầm mắt của Trình Lê vừa vặn nhìn trúng lồng ngực của anh, thật sự không biết nên đảo mắt đi đâu, hoảng hốt nhưng lại không thể giải thích.
“Cái gì mà ở phòng anh luôn? Tôi có chỗ nào thể hiện “muốn ở phòng anh quá đi” chứ?”
Kỳ Thức thản nhiên hỏi: “Nếu không có, vì sao em lại luôn gõ cửa phòng tôi sớm như thế?”
Anh nói không sai.
Người ta còn chưa rời giường, mà Trình Lê đã chạy tới gõ cửa, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Trình Lê đỏ mặt nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, buổi trưa tôi có hẹn nên không thể ăn trưa cùng với anh.”
Nói xong Trình Lê liền tự cảm thấy kỳ lạ, chuyện này to tát chỗ nào mà sao mới sáng sớm cô lại phải đến tìm Kỳ Thức chứ?
Kỳ Thức nở nụ cười: “Chỉ vì chuyện này?'
“Nếu không thì sao?” Trình Lê đỏ mặt phân bua với anh: “Chẳng lẽ tôi lại đến để xem dáng vẻ của anh khi không mặc đồ chắc?”
“Không phải sao? Muốn nhìn thì nhìn, không có vấn đề.”
Giọng điệu của Kỳ Thức giống như đang chọc một bé mèo, đột nhiên, anh buông hai cánh tay đang vòng trước ngực, kéo vạt áo ra phía sau, chuẩn bị làm động tác cởi áo sơ mi của mình.
Khi xương quai xanh đẹp mắt của anh mới được lộ ra, Trình Lê đã vèo biến mất không thấy tăm hơi.
Bị trêu chọc, bé mèo tức giận, bỏ chạy đi mất.
Kỳ Thức có chút tiếc nuối.
Lần tiếp theo nên trêu ở mức độ vừa phải.
Vào bữa trưa, Trình Lê đã đợi rất lâu ở quán cà phê đã hẹn, nhưng Úc Tinh vẫn chưa đến.
Ngay khi Trình Lê cho rằng Úc Tinh sẽ (*) thả chim bồ câu, thì cô ấy đã gửi một đoạn voice chat.
(*) thả chim bồ câu: ý nói tới việc không giữ lời hứa
“Hôm nay em có chút việc nên không đến được, chúng ta hẹn lần sau nhé?”
Thanh âm mềm mại nhưng lại có chút kỳ lạ, giống như giọng mũi.
“Có chuyện gì xảy ra sao? em đang ở đâu” Trình Lê hỏi.
Sau một lúc lâu, Úc Tinh mới trả lời: “Em đang ở bệnh viện.”
Khi Trình Lê đã chạy đến bệnh viện mà Úc Tinh nói, cô bị dáng vẻ của Úc Tinh dọa sợ. Nửa khuôn mặt cô ấy bị sưng lên, khóe mắt bên phải không còn thấy tròng trắng, mà đỏ lên một mảnh.
Trình Lê lửa giận bốc lên: “Đây là do người bạn trai kia của em đánh phải không?”
Ánh mắt Úc Tinh né tránh: “Anh ấy cũng không phải cố ý, có lẽ anh ấy không nghĩ tới nó sẽ nghiêm trọng như vậy.”
Đánh người mà còn có chuyện cố ý hay không cố ý sao? Trượt tay sao?
“Vậy anh ta đang ở đâu?” Trình Lê hỏi.
“Hôm nay anh ấy có một cuộc họp quan trọng nên không thể đi cùng em.” Úc Tinh còn giúp người kia nói chuyện.
“Tại sao anh ta lại đánh em?” Trình Lê xoay đầu Úc Tinh lại, cẩn thận xem qua đôi mắt của cô.
Ba mẹ Úc Tinh vốn không hề thích Phó Hải Tu, vì chuyện này nên cô ấy cũng đã cãi nhau với gia đình, vì thế nên có gì cô ấy cũng không dám nói với ba mẹ, chuyện đến bệnh viện tất nhiên càng không dám nói.
Nhận được sự quan tâm của Trình Lê, vành mắt Úc Tinh lập tức đỏ lên.
Một lúc sau, Úc Tinh mới nói: “Em có một người bạn học cũ, cũng đã biết nhau trong nhiều năm, hôm qua cậu ấy mới trở về từ nước ngoài, nên chúng em đã cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng lúc về đến nhà thì khá muộn.”
Trình Lê cảm thấy từng trận ngứa răng.
Bản thân Phó Hải Tu đối với người khác thì nhớ mãi không quên, Úc Tinh cô ấy chẳng qua chỉ cùng bạn ăn bữa cơm mà thôi, vậy mà hắn ta lại ra tay nặng như vậy.
(*)Chỉ cho quan châu phóng hỏa, nhưng không cho dân chúng đốt đèn.
(*)Người ta dùng thành ngữ này để nói bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành.
Cũng để chỉ những người ích kỷ, bản thân mình làm điều này thì được nhưng tuyệt đối không cho phép người khác làm.
Nối nhân duyên cái gì, buộc tơ hồng cái gì, chém chết hắn đi là tốt nhất.
Trình Lê dứt khoát xin Kỳ Thức cho cô nghỉ làm hôm nay, giúp Úc Tinh kiểm tra, tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều, nói chuyện một hồi thì thân quen.
Tính cách Úc Tinh đơn thuần, hoàn toàn không hợp với con người phức tạp như Phó Hải Tu, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng của tơ hồng đã khiến cho hai người vốn không liên quan gì đến nhau lại ở bên nhau như vậy.
Hai người vừa đi ra từ phòng khám, liền nhìn thấy có một chàng trai trẻ đang vội vã chạy đến hướng này.
Cậu ấy tuổi không lớn, có lẽ là cùng tuổi với Úc Tinh, cậu có một đôi mắt sáng ngời, sạch sẽ.
Khi nhìn thấy Úc Tinh từ xa, cậu lập tức tăng nhanh bước chân.
“Đây chính là người bạn học cũ đã cùng em đi ăn vào ngày hôm qua, tên cậu ấy là Giang Trì.” Úc Tinh giải thích cho Trình Lê.
“Làm thế nào mà cậu biết được tớ ở đây thế?” Úc Tinh hỏi Giang Trì.
“Hồi nãy khi gọi cho cậu, tôi có nghe thấy tiếng đăng ký xếp số khám, nên tôi nghĩ cậu chắc đang ở bệnh viện gần nhà, vì gần nhà cậu có hai bệnh viện nên tôi đã tìm đến cả hai, quả nhiên tìm thấy cậu ở đây.”
Giang Trì vừa giải thích vừa kéo Úc Tinh qua để nhìn mặt cô: “Là Phó Hải Tu đánh sao?”
“Không. Là do mình tự làm bản thân bị thương.” Úc Tinh nói dối.
Giang Trì hoàn toàn không tin: “Sao cậu có thể tự làm mình bị thương đến như thế? Tôi sẽ đi tìm hắn ta.”
Giang Trì xoay người rời đi.
Úc Tinh vội vàng đuổi theo: “Là do tớ không cẩn thận nên mới bị thương thật mà, giờ mắt tớ không nhìn rõ, cậu có thể ở lại giúp tớ lấy thuốc được không?”
Giang Trì dừng lại, cậu quay đầu nhìn Úc Tinh, có chút do dự.
Úc Tinh chỉ chỉ Trình Lê: “Buổi chiều cô ấy có việc nên không thể giúp mình, cậu giúp mình đi, nha?”
Kế hoãn binh này đúng là có hiệu quả, Giang Trì nghe xong liền quay lại.
Trình Lê lập tức thức thời nói: “Vậy chị quay lại làm việc trước, có việc gì thì em nhắn tin cho chị.”
Úc Tinh gật đầu đáp ứng.
Sau khi về đến văn phòng Nguyệt Lão ở Bravo, Trình Lê liền vùi đầu lật sách tìm tên Giang Trì.
Tên của Giang Trì cũng nằm trong quyển sách có tên Úc Tinh, khoảng cách giữa hai tên cũng rất gần.
Quả nhiên đây là một câu chuyện yêu thầm, ngay từ khi còn học trung học, Giang Trì đã yêu thầm Úc Tinh trong rất nhiều năm.
Xuất thân của Giang Trì và Úc Tinh đều tương đương nhau, gia cảnh của cả hai cũng không tồi, hai người là thanh mai trúc mã, cả hai giống như hai tờ giấy trắng.
Hơn nữa, (*)thiên tạo địa thiết, tên Giang Trì vẫn chưa được kết nối với bất cứ sợi tơ hồng nào.
(*)天造地设 (thiên tạo địa thiết): ý nói những sự vật được hình thành một cách tự nhiên, hợp lý, có thể hiểu là: trời đất tạo nên, tạo hóa gây dựng.
Đây chẳng phải là điều tốt sao?
Đến bữa tối, Trình Lê vẫn luôn nhắn tin với Úc Tinh, hỏi bóng gió để tìm hiểu cảm xúc của cô ấy đối với Giang Trì.
Úc Tinh rõ ràng cũng thích Giang Trì, nhưng vì hiện tại đang có một Phó Hải Tu khiến cô ấy vừa yêu vừa sợ, theo như Trình Lê quan sát, nói không chừng, so với tình yêu thì sự sợ hãi lại chiếm phần nhiều hơn một chút.
Phó Hải Tu giống như một xoáy nước đen tối, cô cảm thấy trạng thái hiện tại của Úc Tinh có chút giống (*)Stockholm.
(*)Hội chứng stockholm: là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Trình Lê nắm chặt lấy di động, cô nói với Kỳ Thức: “Tôi có một ý tưởng táo bạo.......”
Kỳ Thức ngồi ở đối diện nhìn cô, mặt trầm như nước.
Gọi cả một bàn đồ ăn, nhưng ngay cả việc chạm vào thôi Trình Lê cũng không nghĩ đến, chỉ ôm điện thoại không buông, đến mí mắt cũng không thèm nâng lên.
“Trình Lê, tôi vừa mới nói, ngày mai tôi muốn đi Mỹ, em thân là trợ lý, có muốn cùng tôi đi........”
“.....Anh nghĩ sao nếu tôi thay đổi tơ hồng của Úc Tinh và Phó Hải Tu?”
Trình Lê tự mình nói tiếp, hoàn toàn không nghe thấy lời của Kỳ Thức.
“Phó Hải Tu, ha, để cho hắn khóc than trong nhà vệ sinh đi.”
Trình Lê không tiếp tục nhắn tin mà dứt khoát cầm lấy di động phát voice chat.
“Úc Tinh, chị muốn hỏi em một vấn đề, nếu như trước đó không gặp Phó Hải Tu, liệu em có cùng Giang Trình ở bên nhau không?”
Câu hỏi này có chút riêng tư, phải mất một lúc lâu Úc Tinh mới trả lời: “Em không biết nữa. Vào lúc Giang Trì ra nước ngoài, em cũng định tiến tới với cậu ấy, nhưng sau đó lại gặp được Phó Hải Tu.”
“Nếu như em có một cơ hội để quay lại, khi ấy em sẽ chọn Giang Trì hay vẫn là Phó Hải Tu?”
Lại qua một lúc lâu, Úc Tinh mới gửi đến một voice chat: “Em đã không còn cơ hội để quay lại khi ấy.”
Sao lại không còn cơ hội chứ, vẫn chưa muộn.
Trình Lê đặt điện thoại xuống, âm thầm trù tính.
Kỳ Thức dứt khoát không nói lời nào, ngồi bất động nhìn cô.
Trình Lê nhìn phía trước ngây ngốc nửa ngày, đột nhiên lại nhận ra, nãy giờ cô vẫn đang nhìn chằm chằm cái mũi của sếp, trên cái mũi ấy là một đôi mắt đầy vẻ khó chịu.
“Anh vừa nói là muốn đi Mỹ sao?” Trình Lê ngượng ngùng hỏi.
“Ngày mai em phải đi Mỹ công tác với tôi.”
Kỳ Thức không hỏi ý kiến của cô nữa mà trực tiếp ra lệnh.
“Ngày mai sao?” Trình Lê hoảng sợ: “Tuyệt đối không được, ngày mai tôi phải đi buộc tơ hồng cho Úc Tinh. Hơn nữa, tôi đi công tác làm gì? Đi công tác thì làm sao mà buộc tơ hồng được chứ?”
Kỳ Thức tức đến bật cười.
“Trình Lê, chức vị của em là gì?”
“Trợ lý?” Trình Lê trả lời rất lưu loát.
“Vậy người em đang “phò trợ” là ai?” Kỳ Thức tự hỏi tự trả lời: “Là tôi. Không phải tôi ở đâu thì em ở đó sao?”
Trình Lê cố gắng thuyết phục anh.
“Anh vẫn chưa biết, Giang Trì cậu ấy hiện tại đã về nước và bây giờ, quan hệ giữa cậu ấy và Úc Tinh cùng với Phó Hải Tu có chút căng thẳng, tôi sợ rằng chờ sau khi đi công tác trở về, không biết Úc Tinh sẽ bị Phó Hải Tu đánh thành cái dạng gì nữa.”
“Trình Lê” Kỳ Thức cũng bắt đầu thuyết phục cô: “Em có biết, dù em có buộc được tơ hồng lên tay của bọn họ, rồi cắt đứt tơ hồng trong Sổ đi chăng nữa thì em cũng phải buộc sợi tơ hồng mà em đã cắt vào tay em, mới có thể bù đắp cho nhân quả của em khi đã tiêu trừ cho đoạn nhân quả của tơ hồng bị cắt.”
Điều Kỳ Thức nói cũng giống như điều mà Nguyệt Lão đã nói trong mộng.
“Ngoài bản thân em, còn phải tìm một người khác để cùng em buộc tơ hồng. Tôi đi rồi, em buộc tơ hồng vào tay ai?
“Vào tay ai sao?” Trình Lê một chút cũng không thèm để ý, suy nghĩ một chút: “”Tiểu Diệp tốt như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ sẵn lòng giúp tôi.”
Kỳ Thức dứt khoát bỏ đũa xuống, hai tay vòng trước ngực.
“Trình Lê, hình thức ở chung của Phó Hải Tu và Úc Tinh, em thấy rồi chứ, vậy em định cùng “Tiểu Diệp” kia của em làm như thế sao?”
Trình Lê nhớ tới nửa mặt sưng lên của Úc Tinh cùng với khóe mắt bị sung huyết của cô ấy, cả người run rẩy một chút.
“Nhưng dù sao, tôi cũng phải tìm người để cùng buộc tơ hồng.....”
“Định lực của tôi, như thế nào cũng tốt hơn người bình thường.” Kỳ Thức nói không chút do dự. =))))))
Anh ta đây là tự mình đề cử à?
Nhưng mà định lực thì, có vẻ không được tin cậy cho lắm. =))))
Trình Lê nhớ tới biểu hiện lần trước khi Kỳ Thức bị ảnh hưởng bởi sợi Sương Sớm Nhân Duyên, mặt cô liền đỏ lên.
Kỳ Thức biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Ít nhất cũng tốt hơn một chút. Hay là em cho rằng khi bị trói bởi sợi Sương Sớm Nhân Duyên, chỉ hôn một chút là xong rồi sao?”