Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 63: Chương 63: Đụng độ




Edit: Mei A Mei

Some presents might end up gettiurned. But some gifts are for keeps. Other presents e when you least expect them.

Một vài món quà rất có thể sẽ bị trả lại. Số khác thì được cất giữ. Và có những món quà...vượt ngoài sự mong đợi của bạn.

Trong bể bơi tại căn nhà tồi tàn giữa tiết trời nóng ẩm, vì quá cũ kĩ, mấy ngọn đèn dệt trắng mờ ảo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu những vệt nhỏ xuống mặt bể bơi.

Dù rất cố gắng nhưng Vesper vẫn không thể thuyết phục hai vị Sherlock Holmes để một mình cô bước vào trong. Dường như Chính Phủ Anh đã mất hết kiên nhẫn khi âm thầm điều tra giáo sư Moriarty. Hiển nhiên hôm nay anh ta định bụng sẽ đem hắn về MI6 thẩm vấn.

Và tên trùm tội phạm London, kẻ luôn điên cuồng khó lường từ tận xương tủy cơ hồ cũng có ý định như vậy. Bằng không thì hắn đã chẳng đề xuất cuộc hẹn hò kỳ lạ này dẫu biết Vesper ở cùng phòng với anh em nhà Sherlock Holmes.

Thậm chí Vesper còn cảm thấy hắn chỉ đang tìm thú vui. Hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là bản thân rời xa khỏi cuộc sống tẻ nhạt buồn chán, dù cho có bị bắt vào MI6 chịu tra tấn thì chỉ e ông vua tội phạm cũng sẽ không thấy khó chịu chút nào.

Hắn không thèm quan tâm. Hắn chơi trò chơi này chỉ bởi vì hắn chán – hắn như một đứa trẻ bụng dạ xấu xa và mất kiểm soát, điên cuồng bất chấp hết thảy để giành giật bánh kẹo cho bằng được.

Vesper rất muốn trợn trừng mắt. Người bình thường nào ai lại hẹn hò tại hiện trường án mạng. Điên mất thôi.

Sherlock ném áo khoác dài vào xe chống đạn màu đen. Lúc này anh mặc bộ âu phục đen lịch lãm. Trước nay Vesper chưa từng biết một chiếc áo sơ mi màu tím đồng tính lại hấp dẫn đến như vậy. Chiếc áo sơ mi này rõ ràng nhỏ hai size. Các cúc đều căng lên, phác họa cơ ngực quyến rũ của anh.

Chính Phủ Anh trong bộ đồ ba lớp cũng rất đáng ngắm. Đây là bộ âu phục mang phong cách Anh Quốc nhất, từ một thương hiệu London ra đời vào thế kỷ 16, chuyên phục vụ cho giới quý tộc và thủ tướng Anh suốt hàng bao thế kỷ.

Mycroft Sherlock Holmes, kẻ tự xưng cán bộ hạng chót, lại đặc biệt xuất chúng khi mặc lên mình nhãn hiệu lâu đời của Anh.

Đặc biệt, chiếc ô đen đi kèm bị vô số người nghi ngờ là nơi cất giấu kim độc và súng lục khiến anh ta trông như thể là một cao nhân nắm giữ những chức vụ quan trọng trong thời đại Victoria.

Sherlock xoay người uyển chuyển, hệt như hình mẫu của quý ông nước Anh thế kỷ 18. Anh dồn ánh nhìn lên Vesper. Cặp mắt ngọc lục như giấu cả biển sao. Hàng mi dài đổ bóng càng thêm thâm sâu.

Sherlock nói giọng trầm ấm quyến rũ, cơ hồ bản nhạc tao nhã nhất, “Cô nghĩ sao về việc ba người ở chung?”

Vesper: “...Có phải ngài đã hiểu sai cụm từ này rồi không?”

Thám tử tư với mái tóc quăn đen tự nhiên dửng dưng đáp lời, nói nhanh như đang thử thách khả năng nghe của đối phương.

- - “Xét theo nghĩa đen, rõ ràng điều này có nghĩa là cô và tôi sẽ cùng nhau giải quyết các vụ án, chống lại thế giới. Tôi nghĩ cô nên chuyển đến phố Baker với tư cách bạn cùng phòng mới của tôi, đồng thời đá cái gã trung niên mập mắc chứng mãn kinh nam giới, Mycroft, ra khỏi tổ chức.”

Vesper: “...Không hổ danh trai tân đầu tiên ở vương quốc Anh. Thưa ngài thám tử, chắc não ngài mới chất đầy mì ống.”

Quý ngài trưởng thành và khôn ngoan nhún vai, “Tôi đã nói rồi. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn cho rằng nó là thằng đần.”

Sherlock nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, uể oải nói, “Coi cái dáng mập của anh đi, Mycroft. Anh thậm chí còn mới bị sâu răng nữa.”

“Cũng hơn chán cái loại nghiện. Chú không có chút tự chủ nào. Thật sự rất tệ.”

Chính phủ Anh hình người chợt nhớ mấy ngày trước mình đã lệnh cho các đặc vụ MI6 tìm ra những loại thuốc gây nghiện từ số 221B phố Baker, phong phú đến độ có thể liệt thành sớ.

Vesper đờ đẫn nhìn nhóm Sherlock Holmes đang cãi nhau, thầm muốn thở dài – hai người làm ơn tôn trọng nhân vật phản diện được không, giáo sư Moriarty vẫn chưa ra sân đâu.

Thám tử tư mặc áo sơ mi tím cùng âu phục lịch lãm tiếp tục, “Chí ít em chẳng cần đi theo một đám sâu mọt hoàng gia không có quan điểm cá nhân để dọn dẹp đống lộn xộn giùm họ.”

“Hoàng gia Anh là biểu tượng sức mạnh quốc gia. Cho đến nay, ít nhất là ở khía cạnh bề ngoài, nó vẫn như một hình mẫu đạo đức của cả liên bang Anh.” Mycroft Sherlock Holmes mỉm cười.

“Bề ngoài?” Sherlock lạnh lùng cười mỉa, “MI6 khó tránh khỏi nguyên nhân cái chết đột ngột của công nương Diana đâu.”

Vesper tò mò hỏi, “Chủ mưu là MI6 thật ư?”

“Mặc dù tôi không phải người đứng đầu MI6 vào năm 1997, nhưng tôi có quyền thẩm tra các cơ sở dữ liệu tuyệt mật của MI6 suốt nhiều năm qua...” Mycoft nhẹ giọng, “Công nương Diana chết không liên quan tới MI6.”

Sherlock hăm hở nhìn Vesper, “Nhận ra chưa? Cứ khi nào anh ta nói láo thì nếp nhăn nơi khóe mắt sẽ hằn sâu hơn một chút.”

Vesper:... Lúc tán gẫu, người bình thường chúng tôi thật sự không dùng đơn vị đo lường Đề-xi-mi-li-mét đâu. Lẽ nào mắt anh là tia Gamma cộng với kính hiển vi sao?

Bỗng nhiên, một giọng nói mê hoặc vang lên giữa bể bơi tồi tàn yên tĩnh –

“Thô lỗ quá. Các người đang trò chuyện vui vẻ sau lưng tôi đấy.”

Moriarty đứng đằng xa, mặc một bộ âu phục màu xanh mực, khác hoàn toàn áo choàng đen và mũ đen của nhân vật phản diện truyền thống.

Thậm chí nó chẳng giống Moriarty dưới ngòi bút Conan Doyle trong ấn tượng của Vesper. Nhân vật phản diện này quá thành công. Sau hắn, hầu hết mọi siêu phản diện đều theo bước hắn, hình tượng gần giống nhau – tự cho mình là siêu phàm, kiêu căng ngạo mạn và mang vẻ ngoài lịch sự.

Nhưng hiển nhiên người trước mặt Vesper không như vậy. Hắn nở nụ cười ngây ngô thần kinh. Đôi mắt mở to hiểm độc mà dễ thương. Nhưng từ trong xương lại ẩn chứa một sức hấp dẫn đáng sợ, điên cuồng và nguy hiểm khó lường.

Mycoft lặng thinh, còn Holmes trẻ hơn thì híp mắt, “Tôi từng gặp anh –”

“Tôi đã gợi ý cho anh, chỉ vài lời thôi...” Moriarty nhún vai pha trò. Mặc dù là siêu phản diện xuyên quốc gia, nhưng ngay cả khi đối mặt với Sherlock Holmes, dường như hắn vẫn chẳng nghiêm túc một chút nào, “Tôi từng làm việc ở bộ phận thông tin tầng trên phòng thí nghiệm của anh. Có vẻ tôi thực sự là người hay quên, cơ mà, đó không phải điều tôi muốn hay sao?”

Thấy chưa, thoạt nhìn hắn rất nghiêm túc tìm thú vui. Nó khiến hắn kỳ quặc và quyến rũ muốn chết đi được.

Moriarty trông đầy lôi cuốn, bất cần đời, vô tình toát lên sự kiên quyết và hung ác tuyệt tình, như thể mang đến một vài cơn ớn lạnh giữa khu bể bơi nóng ẩm trong nhà.

Song, hắn đưa cặp mắt caramel nhìn về phía Vesper, “Cục cưng, bể bơi này thú vị lắm đúng không? Đây chính là hiện trường vụ án đầu tiên của tôi, một nơi mang ý nghĩa đặc biệt. Hay tôi tặng nó cho em làm quà nhé?”

Vesper, “...Vậy món quà của anh không phải phần tử khủng bố Algeria, mà là khu nhà bể bơi từng xảy ra án mạng?”

Dường như Moriary không nghĩ rằng việc này có điều gì sai trái. Thậm chí hắn còn bực bội nói với cô nàng tóc đen, “Cuộc hẹn giữa chúng ta hôm nay là buổi hẹn hò hai người chứ không quá bốn người.”

Vesper:... Hôm nay cô đã quá mệt mỏi vì bị đùa rồi.

Cô hắng giọng, “Em chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi nước Pháp đáng thương mà thôi, đâu thể từ chối ý kiến của Sherlock Holmes. Hai vị này không mời mà tới, rõ ràng họ định bàn bạc vài vấn đề nhỏ với anh.”

Vesper Lynd, chân chó sợ chết, coi mình đặc biệt trong sạch.

Sherlock nhìn cô bất mãn, “Lẽ nào cô đã quên một phút trước chúng ta còn đang thảo luận về chuyện ở chung sao?”

“Im ngay cho tôi.” Vesper chỉ muốn đấm ngực dậm chân, nói chuyện với thám tử tư cũng đủ mệt rồi.

Ánh mắt sắc bén đầy hăm doạ của Chính Phủ Anh liếc qua bộ đôi hùng biện, “ – Hai anh chị câm miệng hết cho tôi.”

Sau đó anh nhìn Moriarty, nhoẻn miệng cười giả tạo, “Giáo sư Moriarty, về một số bí mật mà anh nắm giữ, tôi e rằng anh cần phải đến Cục viễn thông chính phủ một chuyến.”

Moriarty nhíu mày, “Rốt cuộc MI6 còn bao nhiêu danh xưng buồn cười nữa thế?”

Vesper chớp chớp mắt, “Ít nhất ổn hơn nhiều so với Văn phòng thứ trưởng thường trực bộ ngoại giao Anh. Cái tên này nghe như một trò đùa.”

Chính Phủ Anh tay cầm chiếc ô đen, chỉ đầu ô vào người cô, tuy giọng thân thiện nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô tận, “Cô Vesper Lynd, thật ra cây dù này của tôi có thể bắn được đấy.”

Vesper lập tức ngoan ngoãn im lặng, nở nụ cười ngọt ngào đằm thắm. Chính Phủ Anh thì ung dung ban cho cô một ánh mắt đầy hài lòng.

Nhưng Moriarty trông chẳng vui mấy. Ánh mắt hắn dường như không chứa gì ngoài u ám và kinh hoàng, mang theo sự trống rỗng đến rợn người, “Ngài Sherlock Holmes, có vẻ ngài không đủ tư cách để khiển trách bạn gái nhỏ của tôi.”

Quý ngài khôn ngoan còn chưa kịp phản bác thì Vesper đã buột miệng nói, “Xin lỗi nhé. Giáo sư Moriarty, hình như anh vẫn chưa trở thành bạn trai em đâu.”

Moriarty nhíu mày, “...Lẽ nào em quên tối qua chúng ta từng trao nhau nụ hôn nóng bỏng sao?”

Vesper buông tay, “Một nụ hôn thôi. Anh thật là ngây thơ.”

Mycroft Sherlock Holmes lộ vẻ hài lòng, rồi lại nghe Vesper nói với mình, “Ngài Sherlock Holmes, ngài cũng không phải người tình của tôi. Chúng ta thậm chí còn chưa từng tiếp xúc thân thể.”

Ngay cả vị thám tử tư Sherlock Sherlock Holmes đang hả hê cũng bị Vesper mắng mỏ, “Ngài nữa, thưa ngài thám tử. Tôi e rằng hai ta chẳng có quan hệ lấy một xu pen-ni nào.”

Đám thiên tài IQ cao khủng khiếp liên tiếp bị mắng:... Ả đàn bà này có độc.

Vesper chớp mắt vô tội, thoạt nhìn giống nàng tiên ngây thơ, nhưng đồng thời cũng vô cùng gợi cảm. Cô nói như thể không có chuyện gì xảy ra –

“Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật ư?”

Bộ ba thiên tài khó mà phản bác, lòng rủa thầm –

Chính Phủ Anh:... Sớm biết thế đã ném cô ta sang Nam Mỹ tự sinh tự diệt rồi.

Thám tử tư:... Cô ta xứng đáng được trồng bông ở miền Đông Paraguay.

Trùm tội phạm:... Thật muốn dìm chết cô ả trong bể bơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.