Edit: Mei A Mei
Falling in love is like jumping off a really tall building, your brain tells you it is not a good idea, but your heart tells you, you can fly.
Yêu cũng giống như nhảy lầu, não bạn sẽ nói với bạn rằng đó không phải ý kiến hay, nhưng trái tim lại cho bạn biết bạn có thể bay.
Lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám vào buổi chiều sắp bắt đầu. Tại căn phòng học bằng gỗ cũ kĩ, Severus Snape đang ngồi một mình ở ghế đôi hàng đầu.
Phù thủy lai Muggle Snape không được hoan nghênh tại nhà Slytherin cho lắm. Càng tệ hơn là, mấy tháng trước cậu ta đã tức giận quát một câu “máu bùn”, nghỉ chơi với Lily Evans khi bị James Potter và những người khác xúc phạm công khai vào đúng dịp kì thi phù thủy cấp phổ thông diễn ra.
Cậu ta đưa mắt nhìn khung ảnh phù thủy đặt bên cửa sổ, buộc mình không liếc về phía nhà Gryffindor.
James Potter đầu bù tóc rối, trông như thể vừa bị gió thổi bay, chế nhạo Snape một cách ngạo mạn cùng Sirius Black, “Nhìn mái tóc bết dầu của nó kìa. Mặt mũi này mà còn muốn hẹn hò với cô nàng đẹp nhất Hogwarts cơ đấy.”
“Cô nàng đẹp nhất Hogwarts?” Sirius thoáng sững lại, nghi ngờ hỏi, “Ý cậu là Lily Evans?”
Nhắc đến người mình yêu, James Potter đặc biệt phấn khích. Cậu nhìn cô bé tóc đỏ ngồi hàng trước đầy si mê, “Dĩ nhiên. So với Lily, những cô gái khác tại Hogwarts chỉ là lũ rối nhàm chán mà thôi.”
Câu nói này như làm bùng lên cơn giận của cả đám con gái trong phòng học. Một cô gái Slytherin thuần chủng nhìn Potter mỉa mai, “Cô nàng đẹp nhất Hogwarts cơ á? Cậu thật đúng là một Gryffindor đần độn chưa trải sự đời.”
James Potter, người xuất thân từ gia đình thuần chủng giàu có, sợ rằng hôm nay sẽ phải cảm nhận được – một chuyện kinh khủng nhất thế gian, đó là đắc tội phụ nữ.
Huynh trưởng Ravenclaw là một cô bé tóc nâu đeo kính. Ánh mắt nhỏ sắc bén, thoạt nhìn đặc biệt thông minh và uyên bác, “So với tiểu thư Lynd phi thường kia thì crush của cậu chẳng có gì đẹp bằng đâu.”
Phái nữ nhà Hufflepuff tỏ vẻ tán đồng, “Merlin ơi, mặc dù tôi là con gái, nhưng hôm qua lúc trông thấy tiểu thư Lynd, tôi suýt quên cả thở.”
“Cô ấy sở hữu dòng máu Veela đúng không?” Đây là Gryffindor đã bị quý ngài Chúa Tể Hắc Ám trừ điểm vì câu nói nào đó ngày hôm qua, “Nghe bảo nụ cười của cô ấy có thể khiến cho cánh đàn ông quên mọi thứ trên thế giới, hấp dẫn đến si mê.”
Lily nhìn James Potter vẻ ghê tởm, bởi vì tên Potter kiêu ngạo đã biến người vô tội như nhỏ thành trò cười.
James Potter, kẻ luôn muốn gây ấn tượng với Lily, lại là một người rất thích bắt nạt Snape và hay dùng phép thuật lên các bạn học khác chẳng vì lý do gì, đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu đuối trước những tình huống trớ trêu từ đám con gái này, “Một Slytherin nham hiểm xảo trá, thậm chí còn quan hệ mập mờ với gã Voldemort bất chấp thủ đoạn. Cô ta vốn nên cút khỏi Hogwarts mới phải!”
“Cốc cốc –”
Tiếng gõ cửa giòn giã thu hút sự chú ý của mọi người. Toàn bộ học sinh năm thứ sáu bất giác liếc sang.
Vesper đứng dựa vào cánh cửa cũ kĩ bằng gỗ trinh nam dày, khẽ nhếch mép. Đôi mắt xanh lục khiến đối phương có cảm giác bị thu hút bởi vẻ quyến rũ lạnh lùng, “Thứ lỗi, quấy rầy chút, hình như có người đang nhắc đến tôi?”
Sự cân bằng giữa khí chất lạnh lùng và đỉnh đương, già cỗi và nhiệt tình là bẩm sinh mà có. Toàn thân cô như kim cương chói loà, lập tức thắp sáng cả lớp học. Có người đã không khỏi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng ngần như mặt trăng kia. Thấy cô cười, tâm trí đám phù thủy năm thứ sáu trong phòng học bỗng lóe lên không ít những ý nghĩ điên rồ.
Mãi đến khi Vesper vỗ tay phát ra tiếng kêu lanh lảnh, James Potter mới phát hiện một chân mình đã gác bên cửa sổ, suýt chút nữa định nhảy xuống. Còn Sirius cũng chẳng khá hơn là bao. Cậu ta làm động tác như muốn nhảy khỏi ván cầu, đứng ngây ngốc tại đó không nhúc nhích.
- - “Trời ạ, khoảnh khắc trông thấy nụ cười của cô ấy, mình đã quên béng hết thảy mọi thứ. Rõ ràng mình cũng là con gái cơ mà!”
- - “Mình chỉ muốn khiêu vũ không ngừng. Dù có mệt chết đi được cũng cam tâm tình nguyện.”
- - “Chẳng trách đến bây giờ mẹ mình vẫn nhớ mãi không quên vẻ đẹp của tiểu thư Lynd. Phải biết rằng, năm đó bà ấy chỉ là Slytherin học năm thứ hai.”
Trong lúc đám phù thủy năm sáu vất vả sực tỉnh sau cơn si mê, một giây sau họ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa. Giọng nói trầm ấm tuyệt vời như ẩn chứa sự nuông chiều và bất đắc dĩ, “Em thật là nhỏ phản diện xấu tính.”
- - Là giáo sư Voldemort!
Nhận ra chủ nhiệm nhà Slytherin đang đứng ở cửa, chúng phù thuỷ nhỏ nhanh chóng chuyển sang tư thế ngồi đàng hoàng như chờ quốc vương xét duyệt.
Dáng hắn cao gầy. Chiếc áo choàng phù thủy xanh sẫm khiến hắn trở nên cao lớn mà bí ẩn. Hơi thở ma thuật quanh thân cực kì mạnh mẽ. Hắn vẫn nhìn đám học sinh năm sáu bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Lúc đảo qua James Potter, cặp ngươi sâu thẳm kia như lóe lên tia máu.
Giọng hắn lạnh buốt, nói từng từ một, “James Potter sỉ nhục giáo sư, tấn công bạn học, trừ Gryffindor 50 điểm.”
- - “Ối Merlin! E Gryffindor năm nay sẽ trượt cúp học viện cho coi.”
Học sinh năm thứ sáu nhà Gryffindor nhìn về phía James Potter đầy tức giận. Đều tại thằng ôn con ngạo mạn này hết!
Chỉ sợ Potter sẽ là học sinh bị hắt hủi nhiều nhất trong một thời gian dài tại Gryffindor. Hi vọng nhờ vậy cậu ta sẽ bỏ đi cái tính tự cao.
Về phần James Potter, cậu đang nghĩ, có lẽ sau giờ học cậu và nhóm bốn người nên đến gặp giáo sư Voldemort để lý luận hoặc cầu xin. Mặc dù bình thường cậu kiêu căng, nhưng cậu cũng không mong nhà Gryffindor sẽ trượt cúp học viện chỉ vì cái miệng đi chơi quá xa của mình. Bị trừ 50 điểm dĩ nhiên chẳng phải ít. Thậm chí đây chỉ là đầu học kì.
Vesper nhìn phòng học gần như đã chật kín người. Cô vô tư ngồi ở chỗ trống hàng đầu. Thiếu niên tóc đen mặt mũi trắng bệch hơi bất ngờ trước cử chỉ đó, như một con dơi nhỏ bị quấy rầy vậy.
“Vesper Lynd, Slytherin.” Cô bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, mỉm cười với cậu thiếu niên tóc đen, “Xin lỗi nhé. Vì hôn mê ba mươi năm nên tôi rất lạ lẫm khi phải quay lại việc học. Hẳn cậu sẽ đồng ý giới thiệu bản thân với tôi chứ?”
Thực ra lúc nhìn thấy khuôn mặt có phần quen thuộc của cậu ta, trong lòng Vesper đã ngờ ngợ đôi chút.
Thiếu niên tóc đen mặt mũi trắng nhợt. Dáng người thon gầy khoác chiếc áo choàng thùng thình màu đen. Cậu rũ mi đáp, “Severus Snape, học sinh Slytherin năm thứ sáu.”
Vesper nhìn cậu thiếu niên xinh trai trước mặt, khó có thể tưởng tượng nhiều năm sau da cậu ta sẽ vàng như nến vì bị hiện thực tàn khốc tra tấn, trải qua nhiều năm dưới hầm ngầm cùng vạc thuốc. Mái tóc bết dầu, những vết hằn sâu giữa lông mày và những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Voldemort đang đứng trên bục giảng. Theo như diễn biến ban đầu, người đàn ông cao lớn đẹp trai này thậm chí còn biến thành mặt rắn. Thật phí của giời.
Voldemort sững sờ trước ánh mắt lạ lùng kia. Cô phù thủy nhỏ tinh ranh này lại đang suy nghĩ gì đây?
E rằng không phải chuyện gì tốt.
Hắn trừng cô nghiêm khắc rồi nhìn Snape bên cạnh Vesper đầy ẩn ý. Cậu chàng tóc đen sở hữu tài năng phép thuật siêu phàm khiến hắn hơi cảm thấy nguy hiểm một cách khó tả. Nói tóm lại – dường như Lord Voldemort vĩ đại đang bước vào khủng hoảng tuổi trung niên.
Hắn vung đũa. Tất cả cửa sổ lập tức đóng chặt, “Ở bài học ngày hôm nay sẽ xuất hiện Giám Ngục, Ông Kẹ, xà tinh, người sói, ma cà rồng và những sinh vật hắc ám khác. Các trò cần phải vận dụng thành thạo nhiều câu thần chú.”
Vesper:... Chẳng trách trong nguyên tác Dumbledore không cho hắn đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám. So với giáo sư Mellors hiền lành thì lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Voldemort thực sự khó dạy.
Nhưng đám phù thủy nhỏ tại phòng học cơ hồ đã quen với sự nghiêm khắc từ giáo sư Voldemort. Chúng đứng dậy ngay ngắn, rút đũa phép, lập trận hình sẵn sàng đón địch.
Chú gọi của Voldemort lập tức triệu hồi vài sinh vật hắc ám vào lớp học. Thần chú kêu liên tục bên tai Vesper. Có thể thấy so với lần cô theo học hơn ba mươi năm trước, đám phù thủy nhỏ năm thứ sáu này không kém cạnh mấy.
Việc Voldemort tập trung dạy học bằng cách thả cửa sinh vật hắc ám thực sự rất đáng ngạc nhiên.
Nhưng khi Giám Ngục tới gần lại khiến cô nhíu mày. Từng cảnh tượng đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu cô. Cảm xúc càng thêm suy sụp như bị hút hết hạnh phúc.
- - Cô đã mất khả năng phòng thủ?!
Chết tiệt, nhất định Lestat lại giở trò!
Vesper giơ cao đũa phép, “Expecto Patronum –”
Thần hộ mệnh mèo Ba Tư tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt nhanh chóng đẩy lui Giám Ngục. Đồng thời, Voldemort đã dùng thần chú rào chắn lên người cô, dựng một bức tường vô hình xung quanh cô nhưng lại có thể ngăn cản mọi đòn tấn công ma thuật.
Hắn độn thổ đến bên cạnh cô. Ánh mắt hàm chứa nỗi lo mất đi cô, “Em đã mất khả năng phòng ngự đặc biệt rồi ư?”
Dĩ nhiên Vesper không thể nói là do Lestat giở trò. Cô nhún vai thờ ơ, lạnh nhạt nói, “Chắc vì Avada Kedavra.”
Cô vẫy đũa phép với hắn, “Nhưng em là Slytherin chính hiệu. Dẫu có mất đi khả năng phòng ngự đặc biệt thì nó cũng không thể ngăn em chống lại sự xâm nhập của Giám Ngục.”
Cô hoài nghi. Trong mắt Voldemort lúc này, hẳn cô còn dễ bị tổn thương hơn một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng trên thực tế cô rõ ràng là phù thủy với tài năng ma thuật xuất sắc.
Mãi đến khi buổi học kết thúc, dường như hắn vẫn chưa hết lo lắng.
Vesper ngoan ngoãn đi theo hắn về văn phòng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tại tầng ba. Chiếc ghế sô pha cổ điển màu xanh đậm cùng những món đồ trang trí bằng bạc tinh xảo đã đủ cho thấy đây là một vị giáo sư xuất thân từ Slytherin.
Văn phòng buổi chiều cực kì ấm áp. Vesper cởi áo choàng phù thủy rồi treo lên móc áo. Hiện tại cô chỉ mặc đồng phục Hogwarts thoải mái dễ chịu. Trên áo sơ mi trắng thắt cà vạt xanh bạc. Váy xếp li kẻ sọc màu xanh lá cây trông đặc biệt xinh đẹp. Thậm chí cô còn không thèm xỏ tất. Điều này rất hiếm gặp trong giới phù thủy bây giờ. Phải biết rằng, giới phù thủy Anh cổ đại vô cùng kín đáo.
Voldemort ôm cô ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn bọc da màu xanh đậm. Đôi chân nuột nà của cô đang dang rộng trên đùi hắn. Chiếc váy cọ sát vào đùi. Vesper buộc phải vòng tay ôm lấy cổ hắn và nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông tóc đen đẹp trai cao quý. Hắn cau mày, “Em phải ở bên anh mọi lúc mọi nơi.”
“Anh điên rồi sao?” Vesper mệt mỏi đỡ trán, “Quả thật nên để cái đám tùy tùng cuồng nhiệt kia chiêm ngưỡng bộ dạng ngu ngốc bây giờ của anh.”
Ánh mắt Voldemort lại rất chăm chú, thậm chí còn bao hàm sự uy hiếp nào đó, “Vesper, nếu như em dám đẩy mình vào nguy hiểm, cả giới phù thủy Anh sẽ phải trả giá đắt vì điều này.”
Vesper chớp mắt mấy cái: “...Hình như em là người Pháp cơ mà.”
Cơn tức giận tụ lại trong con ngươi sâu thẳm của gã đàn ông điển trai. Trước khi hắn kịp mở miệng, Vesper đã hôn hắn nịnh nọt mấy lần. Ngón tay trắng muốt chậm rãi cởi từng chiếc cúc trên áo hắn. Cử chỉ mờ ám khó nói thành lời.
Voldemort đột nhiên cảm giác cổ họng khô khốc. Nhỏ phù thủy gian manh này!
Nhưng gần như ngay lập tức, vai vế giữa hai người thay đổi. Hắn nhếch mép cười khẽ. Con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng xấu xa, nhìn thẳng vào mắt cô rồi thò tay vào váy cô mặc sức làm gì thì làm.
“—Tom Riddle!” Vesper thở dốc kìm nén.
Người đàn ông tóc đen không hề có ý định rút tay. Hắn vùi vào cổ cô gái hít lấy một hơi thật dài.
Tại văn phòng sang trọng của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, trên chiếc ghế đơn cổ điển, giáo sư tuấn tú đang làm cái chuyện vốn được cho là mặt người dạ thú.
“—Giáo sư Voldemort, điểm trừ trên lớp hôm nay – Merlin ơi!!!”
James Potter bước vào mà không thèm gõ cửa. Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp hành lang.