Edit: Mei A Mei
The only sensible way to live in the world is without rules. Tonight, you'ganna break your one rule.
Cách tuyệt vời duy nhất để tồn tại trong thế giới này chính là phá vỡ những nguyên tắc. Đêm nay, bạn sẽ phá vỡ một nguyên tắc của mình. – Joker, The Dark Knight
Bạo loạn gần đây tại bệnh viện Arkham đặc biệt làm tôi hài lòng.
Nhóm người ngốc nghếch được gọi là bác sĩ tâm thần do Joan Rand cầm đầu cuối cùng cũng chẳng còn quấy rầy tôi nữa. Tôi rõ ràng chỉ là một tên tội phạm không màng tiền bạc, có gu thẩm mỹ, vậy mà lại bị đám chuột xám đần độn này xem như thằng tâm thần.
Thật nhàm chán, buộc tôi phải nhớ về những câu chuyện tuổi thơ bi thảm tự bịa để chơi với chúng?
Tôi thực sự thích cách chúng thu thập một loạt dữ liệu giả và nghĩ rằng mình đang đưa ra những kết luận khoa học nghiêm túc. Nó khiến tôi bật cười lớn trong cái viện tâm thần này.
Dường như đám chuột xám mặc áo khoác trắng tưởng tôi là một tên phản diện ác độc và ngoa ngoắt, giống với nhân vật bắt buộc phải có trong mọi câu chuyện về anh hùng. Nhưng trên thực tế, tôi chỉ giỏi điều khiển nỗi sợ hãi thôi. Nếu so điều này với hầu hết các bệnh nhân tại viện tâm thần thì tôi thậm chí còn chẳng có siêu năng lực.
Ồ, đúng rồi. Kẻ thù không đội trời chung của tôi, Batman, hình như cũng không có siêu năng lực nào ngoài việc giàu có.
Con dơi đen kia luôn muốn tự mình cứu lấy Gotham, thành phố tội lỗi được nuôi dưỡng bằng máu với đầy rẫy những vụ ám sát trên đường phố, các cuộc giao dịch quyền lực và tiền bạc. Thằng đó thật là nhàm chán, đúng không?
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng vừa hèn nhát vừa đần độn khi nó biết người yêu và bạn bè nó bị bắt cóc, tôi đã rất biết ơn vì trên đời này tôi không có bạn bè. Thậm chí còn chẳng có ai biết rõ về tôi. Thật sự không thể tốt hơn.
Người yêu? Bạn bè? Đừng đùa chứ. Những thứ này không thú vị bằng nỗi sợ hãi nơi sâu thẳm trong con ngươi mỗi người đâu.
Liên quan gì tới tôi khi người khác đã chết rồi? Dù sao thì chúng vốn nên quỳ xuống liếm giày tôi trên những con phố Gotham bẩn thỉu cơ mà.
Tất cả các “bệnh nhân” tại viện tâm thần này đều có thù hận với gã kỵ sĩ bóng đêm đạo đức giả kia, bởi dẫu sao thì nó cũng đích thân nhốt bọn tôi vào đây. Nói thật nhé. Giết bọn tôi luôn chẳng phải an toàn hơn sao? Cái bệnh viện nát này thì nhốt được ai, con ngốc xanh cốm Poison Ivy chẳng phải đã gây ra một vụ bạo loạn nhỏ hay sao.
Cám ơn trời đất. Rắc rối nhỏ ấy tạm thời khiến cho lũ chuột xám kia không còn hơi sức đâu đi quấy rầy tôi nữa.
Đám anh hùng chính nghĩa mãi chẳng bao giờ học được một điều – Những gì không thể giết bạn chỉ làm bạn mạnh mẽ hơn thôi.
Hãy nhìn lũ tội phạm nổi tiếng ở bệnh viện tâm thần Arkham này đi. Hình như vài ngày trước Crocodile Man vừa cắn đứt một cánh tay cảnh vệ Aaron. Quý ngài Riddler và Scarecrow cũng gây ra không ít rắc rối. Nhưng thành công nhất gần đây vẫn là con nhãi cần quang hợp kia – Poison Ivy.
Con nhỏ đó từng là một nữ sinh viên đại học yêu cây cối, bị nhà thực vật học Jason Wood lừa và tiêm chất độc thực vật. Mặc dù nó vẫn sống sót, nhưng toàn bộ máu trong cơ thể nó lại biến thành chất diệp lục, còn mất đi khả năng sinh sản.
Poison Ivy có thể tiết ra nọc độc chết người từ môi, đầu độc mục tiêu của nó. Thậm chí thứ chất độc thần kinh ấy đã kiểm soát Superman rồi gây nên một cuộc đại chiến giữa Superman và Batman. Nhưng điều này cũng không thấm vào đâu. Chẳng phải đến cuối cùng nó vẫn bị nhốt tại viện tâm thần này hay sao.
Ồ, đúng ha, vượt ngục xong vẫn bị nhốt tiếp.
Lần vượt ngục trước nó đã hôn cảnh vệ cùng một thằng phạm nhân bằng bờ môi tiết ra nọc độc, mê hoặc bọn chúng giúp nó trốn khỏi Arkham.
Còn lần này cách nó gây ra bạo loạn thú vị hơn. Nó hòa chất độc thần kinh vào nguồn nước ở Arkham. Hầu như tất cả mọi người tại bệnh viện tâm thần, hoặc nhiều hoặc ít, đều mắc một số loại bệnh giống với bệnh truyền nhiễm.
Quản giáo Quincy Sharp thậm chí còn huy động lượng lớn cảnh sát để đưa những tên tội phạm trong đó có tôi đến bệnh viện điều trị. Rốt cuộc thì Arkham không có trang thiết bị y tế tân tiến. Mà Quincy Sharp, người đang chuẩn bị tranh cử thị trưởng dĩ nhiên sẽ chẳng muốn những kẻ nguy hiểm như chúng tôi chết tại Arkham. Điều đó sẽ làm gián đoạn con đường chính trị của đám chuột xám, đúng chứ?
Trong không khí thoang thoảng mùi Formalin, vẻ mặt ai nấy cũng đều trang nghiêm và tẻ nhạt. Tôi thực sự không thích bệnh viện, làm sao phải nghiêm túc vậy chứ?
Mấy tay cảnh sát súng ống đầy đủ kia đưa tôi đến một căn phòng bệnh gần như kín mít. Hai nữ nhân viên y tế thì đeo khẩu trang phòng hộ. Chịu thôi. Nơi này là phòng bệnh truyền nhiễm mà.
Tôi hài lòng khi trông thấy ánh mắt sợ hãi từ hai nữ y tá. Nếu mấy tay cảnh sát không đứng đằng sau cầm súng bảo vệ thì các ả đã hét lên rồi bỏ chạy, chứ chẳng nơm nớp lo sợ rút một ống máu trên người tôi đâu.
Bên trái căn phòng lắp tấm kính trong suốt ngăn giữa phòng bác sĩ. Những nhà dịch tễ học sẽ ngồi ở phía bên kia tấm kính và hỏi tình trạng bệnh nhân thông qua thiết bị loa. Vì bệnh nhân hôm nay là tôi nên hẳn chúng sẽ mong mỏi rằng đây là kính chống đạn.
Mãi hai mươi phút trôi qua, tên dịch tễ học chết dẫm kia vẫn chưa xuất hiện sau bức tường kính phía đối diện. Việc đợi lâu làm tôi chán chường và cáu kỉnh, muốn nổ súng tại phòng bệnh này.
Khi tôi định chuẩn bị vài màn ảo thuật thú vị thì một cặp nam nữ cuối cùng cũng xuất hiện sau tấm kính. Thật khiến người ta phản cảm, lại dám cắt ngang màn chơi khăm của tôi.
Nam bác sĩ đang nhìn chăm chú người phụ nữ tóc đen bên cạnh. Lúc trông rõ khuôn mặt cô ả, mắt đám cảnh sát khu cách ly như sáng lên.
Làn da tái nhợt. Tóc đen môi đỏ. So với bạn gái Bruce Wayne trên trang bìa thì cô ả ưa nhìn hơn nhiều.
Một tay cảnh sát trẻ phía sau tôi nói thầm với y tá, “Cô bác sĩ trẻ này là ai vậy?”
Hai y tá dường như hơi kinh ngạc khi cô ả xuất hiện ở đây, “Bác sĩ Vesper Lynd là chuyên gia dịch tễ được bệnh viện mời về từ đại học Oxford Anh. Theo lý thì hẳn cô ấy đang làm thí nghiệm trong văn phòng chứ không xuất hiện tại phòng bệnh lâm sàng này.”
Bản tính hóng hớt đã chiến thắng nỗi sợ tội phạm đối với tôi. Hai nữ y tá nhìn cô gái tóc đen đằng sau tấm kính, nói giọng vô cùng hiếu kì, “Khắp bệnh viện ai cũng nhìn ra bác sĩ Black thầm thích cô ấy. Đáng tiếc chỉ e anh ta sẽ phải gánh chịu kết cục tan nát cõi lòng. Dù sao thì bác sĩ Lynd cũng không thể nán lại Gotham lâu dài. Chẳng qua việc chấp nhận lời mời đặc biệt từ bệnh viện chỉ là muốn rời khỏi cái nơi buồn bã đó ở London thôi.”
“Buồn bã?” Có vẻ tay cảnh sát trẻ bắt đầu si mê nữ bác sĩ dù mới chỉ gặp mặt lần đầu nên cực kì muốn biết thông tin về cô ả.
Nữ y tá hoàn toàn quên béng đi nỗi sợ tâm lí kinh hoàng hai mươi phút trước và nói về cô gái tóc đen đằng sau tấm kính đầy nhiệt tình, “Cha mẹ bác sĩ Lynd đã chết trong một sự cố khủng khiếp ở London cách đây không lâu. Điều này khiến cô ấy đau khổ quằn quại nên mới tiếp nhận công việc mà bệnh viện Gotham đặc biệt mời, bằng không thì một thiên tài trẻ tuổi, người đã thu hút nhiều sự chú ý tại giới học thuật sẽ úng não tới nỗi bước chân vào thành phố tội lỗi này sao? Chính phủ Mỹ đang muốn bỏ rơi chúng ta lắm mà đúng không?”
Chà, thoạt nhìn cô ả chẳng giống một hồn ma tội nghiệp đau lòng vì mất cha mẹ chút nào.
Con chuột xám tên Black kia đang hăng say nói chuyện với cô ả, như thể nó nghĩ rằng người ngồi sau tấm kính sẽ không tài nào biết được nó nói gì. Nhưng tiếc thay, tôi lại rất giỏi đọc khẩu hình.
Cô ả tóc đen chỉnh trang quần áo y tế màu trắng của mình, “Bác sĩ Black, anh đưa tôi đến phòng bệnh này vì đã phát hiện ra bệnh truyền nhiễm mới?”
Ánh mắt cô ả nhìn đối phương chăm chú. Tôi bắt gặp lỗ tai tên Black đần độn đỏ lên, “Gần đây viện tâm thần Arkham vừa xuất hiện bệnh truyền nhiễm cùng loại. Nhưng vì thân phận họ đặc biệt nên chính phủ thành phố Gotham cứ do dự mãi, hôm nay mới quyết định đưa đám tội phạm này vào bệnh viện cách ly.”
Vesper Lynd ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, “Nhưng lại cử những cảnh sát có súng ống đạn dược sang trông coi?”
Tôi thấy rõ con mắt cô ả. Chúng có màu xanh lục rất sâu, như ẩn chứa bóng ma chết chóc cùng nỗi đau ly biệt. Nhưng tréo ngoe thay, chúng cũng tràn đầy ái dục diễm lệ, sự kiêu hãnh và lẳng lơ khó tránh khiến cô ả trở nên rạng rỡ.
Thực sự trông cô ả giống một con mèo Ba Tư, kiêu ngạo, không biết sợ hãi.
Cô ả bật loa phóng thanh rồi nhìn tôi. Cặp mắt xanh lục ấy đẹp tới mức làm tôi muốn khoét ra và lưu giữ mãi.
Nhưng ánh mắt cô ả đã khiến tôi nhanh chóng gạt bỏ ý định đó.
Cô ả điên rồi sao? Không có sự sợ hãi hay thù hận nào trong ánh mắt ấy. Thậm chí cho dù là tôn thờ thì một con chuột nâu len lỏi khắp đầu đường như tôi cũng không đáng để cô ả quan tâm.
Lẽ nào cô ả nghĩ tôi là một người bình thường à? Ồ, cô ả sẽ phải trả giá đắt vì sự ngộ nhận của mình đấy.
Hãy để tôi biểu diễn ảo thuật đi. Hi vọng cô nhóc ngốc nghếch này không bị dọa sợ.
Xem kìa. Quả nhiên nét mặt kinh hãi vẫn thú vị nhất. Khi dễ dàng giật lấy khẩu súng tay cảnh sát trẻ và nhắm vào gã ta, người trong phòng bệnh rốt cục mới chịu nhớ ra ai mới là kẻ làm chủ cuộc chơi.
Đám chuột xám sẽ vĩnh viễn không biết, muốn vượt qua nỗi sợ, cách tốt nhất là trở thành nỗi sợ của chính mình.
“Joker, bỏ súng xuống. Bệnh viện này được canh gác chặt chẽ. Mày không thể thoát được đâu.” Cảnh sát đứng đầu giả vờ lấy oai. Đáng tiếc sự khiếp đảm trong mắt đã bán đứng anh ta.
Lúc tôi nắm tóc tay cảnh sát trẻ rồi đập đầu gã vào vách tường kính, một âm thanh chói tai vang lên. Xương chân mày con chuột xám này chắc gãy mất tiêu rồi. Máu dính bẩn tay tôi. Thật sự quá kinh khủng.
Đứng trước tường kính, tôi nhìn cô ả chằm chằm, “Giờ ánh mắt khá hơn nhiều đấy.”
“Ánh mắt?” Cô ả như giật mình trước hành động đột ngột của tôi.
Tôi nhún nhún vai. Nhìn ánh mắt kinh ngạc đó, tôi chợt thấy khoái cảm phạm tội đặc biệt rõ ràng, “Ánh mắt cô đã chọc tức tôi. Dù sao cũng phải có người trả giá đắt để dập tắt cơn giận của tôi chứ đúng không?”
Cô ả mím môi, “Nếu tôi là kẻ đầu sỏ cho cơn giận của anh thì viên cảnh sát này là người vô tội.”
“Xưa nay thế gian không thiếu mạng người vô tội...” Tôi mỉm cười với cô ả, “Chẳng hạn như cha mẹ cô. Họ có phải một trong số đó không?”
Tôi thấy mặt cô ả tái đi nên nhíu mày chỉ vào nữ y tá sau lưng tôi, “Người Mỹ chưa bao giờ biết c* là gì, cưng ạ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chặt bọn họ ra rồi ngâm trong Formalin.”
Dường như cô ả không mấy đồng tình với cách làm của tôi. Quá đáng buồn.
“Trái lại tôi có thể tha cho tay cảnh sát này. Thực ra lúc đầu tôi cũng không hề muốn làm chuyện gì xấu đâu. Giờ tôi là một thằng bệnh nhân đang đợi cứu chữa đúng không nào? Nhưng điều kiện trao đổi là –” Qua tấm kính, tôi thấy nụ cười mình vừa vui vẻ vừa quái dị, “Cô phải lập tức đến phòng bệnh này, đồng thời trở thành bác sĩ chăm sóc của tôi về sau.”
Tôi nhướng mày mỉm cười với đám cảnh sát đang chĩa súng về phía tôi, “Đừng lo. Tôi không thể vượt ngục được đâu. Chẳng qua tôi chỉ muốn chỉ định một bác sĩ khám bệnh mà thôi. Đó là yêu cầu nhỏ hợp lí đúng chứ?”
“Phải rồi. Cô bé, những chiếc khẩu trang phòng bệnh truyền nhiễm xấu lắm. Đừng để chúng cản trở sự xinh đẹp của cô.” Dẫu sao thì gương mặt xinh đẹp này cũng hiếm khi vừa mắt tôi.
Nhưng con chuột xám tên Black lại đứng che cho cô ả, “Vesper, có lẽ hắn đã nhiễm virus không xác định rồi. Vào đấy quá mạo hiểm.”
Trông kìa. Luôn có những thứ ngu xuẩn không biết tôi là người nói là làm.
Tôi mở chốt an toàn, gí chiếc súng màu đen lên trán tay cảnh sát mấy phút trước đã thích thầm cô ả, nhìn đăm đăm vào cặp mắt kia rồi nói từng từ một, “Tôi bảo qua đây, ngay bây giờ.”
Những tưởng cô ả sẽ bị tôi dọa sợ, nhưng nhóc con này luôn nằm ngoài sự liệu của tôi. Cô ả bình tĩnh đẩy con chuột xám đang đứng chắn trước mặt mình, mỉm cười với tôi, “Dĩ nhiên, nếu đó là điều ngài muốn.”
Chưa đến một phút sau, cô ả đã đẩy cửa phòng bệnh ra. Điều khiến tôi vô cùng hài lòng chính là cô ả không đeo đống khẩu trang phòng hộ ngu ngốc khó chịu kia. Quả nhiên gương mặt xinh đẹp vẫn hút mắt hơn.
Tôi là một tên ác ôn nói là làm, cho nên ngay giây sau tay cảnh sát to cao ngu ngốc đã lấy lại tự do. Hai nữ y tá thét toáng lên lao vọt ra ngoài. Còn đám cảnh sát thì vẫn nhìn tôi như cũ.
Ngồi trên ghế nhìn bác sĩ bệnh lí học bước vào, tôi mới chợt phát hiện cô nhóc ngốc nghếch này thậm chí còn lấy hai hộp cầm máu và thuốc chống viêm cho tay cảnh sát bị thương kia. Tôi bĩu môi. Cô ả thật là ấu trĩ, tốt bụng và đần độn.
Cô ả đặt băng gạc cùng thuốc lên mặt bàn, nhìn tôi bằng con ngươi màu lục sâu hun hút, song lại nở nụ cười xinh đẹp, “Ngài có đồng ý để tôi băng bó vết thương trên tay chút không, ngài Joker.”
Tôi nhíu mày. Vết thương?
Dường như không phải toàn bộ máu trên tay tôi là của tên to con đần độn kia. Đại loại lúc tôi túm tóc gã đập vào kính, mấy ngón tay đã bị thương nhẹ. Nhưng chút chuyện nhỏ đó cũng được cô ả chủ động băng bó ư?
Mấy năm trước sau khi trúng đạn, cơ thể máu me của tôi bị ném trên đường, chẳng phải tôi vẫn sống đấy sao? Cô nhóc này thích chuyện bé xé ra to thật.
“Nhé?” Cô ả ngồi xuống trước mặt tôi, cúi đầu tập trung xử lý vết thương trên tay tôi.
Tôi cúi đầu xuống, dường như có thể trông thấy những đường cong hoàn hảo của cô ả.
Pháp luật quy định bác sĩ được quyền nới hai cúc áo sơ mi sao? Cô ả tới để nghiên cứu học thuật hay dụ dỗ tôi vậy?
Cô ả cẩn thận bôi chất khử trùng và chống viêm lên vết thương đang chảy máu rồi quấn băng gạc quanh ngón tay tôi bằng bàn tay dịu dàng mà ấm áp.
Nhìn hàng mi rũ xuống kia, tôi đột nhiên cảm giác chắc mình có thể nuôi “mèo Ba Tư” giết thời gian.
Tôi phải lôi cô ả vào Arkham.