Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, Tạ Đắc thấy ngột ngạt.”Tới rồi!” Động tác cậu thô lỗ lay lay người nào đó đang ngủ rất ngon lành trên xe. Tân Ý Điền mở mắt, đẩy cửa xe mơ mơ màng màng đi tới phía trước.
“Quần áo!” Cậu lôi túi quần áo từ ghế sau nhét vào tay cô.
“À, được.” Cô dụi mắt ôm quần áo đứng một chỗ, dáng vẻ vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn.
“Đi!” Tạ Đắc bởi vì không cam lòng, không tình nguyện làm một kẻ ga lăng mà nổi đóa, một mình đi trước. Đi được vài bước lo lắng quay đầu lại, thấy cô cúi đầu theo sau, lại bỏ cô sau, tự mình đẩy cửa đại sảnh khách sạn đi vào. Tính tình thay đổi thất thường, tâm tư vui buồn khó dò.
Hai người đứng ở hành lang chờ thang máy.
“Tầng mấy?” Tay phải cậu ấn nút thang máy hỏi.
Tân Ý Điền lắc đầu.
“Chìa khóa?”
Cô vẫn lắc đầu, vẻ mặt buồn ngủ vùi trong đống quần áo.
“Túi!”
Cô chìa một tay ra ngoài một cách khó khăn, bộ dạng chưa tỉnh ngủ. Bị trượt xuống vai, túi đánh rơi trên mặt đất.
Tạ Đắc thở dài nhặt lên. Tìm chìa khóa trong túi, nhìn số phòng trên thẻ, sau đó treo cái túi trên cổ tay cô. Thang máy tới, bên trong không có người. Cậu đẩy cô vào trước, tức giận nói: “Đứng được rồi, muốn ngủ về phòng mà ngủ.”
Tân Ý Điền như không nghe thấy, vẫn đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào cánh tay cậu ngủ gật. Đinh một tiếng đến nơi, cửa thang máy chậm chạp mở. Người bên cạnh nhắm chặt mắt không hề có phản ứng. Tạ Đắc bất đắc dĩ nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia sáng đùa cợt.
Cậu nhẹ nhàng di chuyển người, trong tình huống không đánh thức cô, để đầu cô dựa vào tường thang máy, sau đó một mình bước ra ngoài, để mặc thang máy trước mặt cậu từ từ khép lại. Người ở bên trong nhắm mắt nghẹo cổ, ôm một đống quần áo đứng một góc, ngủ mê mệt hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu đứng đó chưa đi, nhanh chóng ấn nút. Chỉ chốc lát sau, thang máy lại đến. Tân Ý Điền đứng ở cửa, buồn ngủ hết nổi, mặt giận hầm hập trừng cậu. Cô tức điên người đi ra ngoài, tay phải không ôm quần áo xoa trán liên tục. Tạ Đắc đi theo sau cô, vẻ mặt làm bộ quan tâm hỏi: “Sao thế? Đụng đầu à?” Trong ánh mắt tràn ngập ý cười đùa giỡn đã thực hiện được.
Tân Ý Điền phớt lờ cậu, dùng cánh tay và cằm kẹp lấy quần áo, bàn tay thò vào trong túi mò chìa khóa, lục lọi hồi lâu vẫn chưa tìm ra. Sau khi xác định bên trong không có, cô đứng đó suy nghĩ rốt cuộc chìa khóa vứt đi đâu rồi.
Tạ Đắc để mặc cô lúng túng tay chân cỡ nửa ngày, đến khi cô muốn đi quầy tiếp tân tìm nhân viên phục vụ mới thủng thẳng đi tới, quẹt thẻ cửa trong tay vào khóa cảm ứng. Tích một tiếng, khóa cửa tự động mở. Cậu duỗi tay đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra không một tiếng động. Tân Ý Điền nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, khi vào trong thì đá một nhát vào cửa phòng, quần áo và túi xách ném trên đất, giựt lại chìa khóa muốn nhốt cậu ngoài cửa.
Tạ Đắc nhanh tay lẹ mắt kịp thời dùng cánh tay chặn lại, bất mãn hừ nói: “Qua cầu rút ván!” Cậu dùng chân đóng cửa, bế ngang cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ, quăng cô lên giường như phát tiết bất mãn.
Tân Ý Điền lúc đầu sợ đến thét chói tai, nặng nề vùi trong chăn. Sau đó cô cuộn người nằm nghiêng một bên, đưa lưng về phía cậu duy trì tư thế không nhúc nhích. Tạ Đắc đi qua, ngồi xuống cạnh cô, thấy cô không phản ứng, lật người cô qua, để cô đối diện với mình.
Ánh đèn bất ngờ chiếu đến làm Tân Ý Điền vô thức nhắm mắt lại. Cậu nhân cơ hội này cúi đầu hôn cô, vốn dĩ ôm để thăm dò tâm tình, thấy cô cũng không phản kháng, tim bắt đầu đập cực nhanh “bịch bịch bịch--”
Tay cậu ra phía sau lưng cô, vừa kéo khóa kéo váy cô vừa quan sát sắc mặt cô. Thấy cô vô cùng hiền thục, dáng vẻ không phải không bằng lòng, lúc này mới ý thức được đêm nay sẽ có ý vị gì.
Từ trên trời giáng xuống niềm vui bất ngờ khiến cậu lập tức sa vào điên cuồng.
Hơn nửa thân Tân Ý Điền bị cậu đặt trên giường, đầu vùi trong chăn khó mà thở nổi. Cô quay đầu lại, tỏ ý không thích như vậy. Tạ Đắc một tay xoay đầu cô để nghiêng một bên hôn cô, một tay đơn độc phủ trên dây áo ngực ở vai cô kéo xuống. Tân Ý Điền cảm giác cái cổ muốn gãy đến nơi, vung tay tát mặt cậu, quát lớn: “Đủ rồi!” Cô giãy dụa muốn trở mình.
Cả cơ thể Tạ Đắc như một ngọn núi đè xuống, không cho cô cựa quậy, lại càng không cho phép cô không cần.
Cô nhíu chặt lông mày, miệng rên rỉ kêu đau. Không có cách nào ngăn cản động tác của Tạ Đắc, cô đành phải nằm sấp một chỗ, hai tay gối trán mới giảm bớt cảm giác khó chịu. Lúc cô không chịu được nữa liền ngoảnh đầu lại lườm cậu, thấy cậu lại muốn hôn cô, sợ hãi vội vàng vùi đầu vào trong cánh tay.
Tạ Đắc thấy cô như thế cười không ra tiếng. Kéo hai tay cô ra khỏi mặt, một tay nắm hai cổ tay cô, duỗi thẳng để trên đỉnh đầu. Loại tư thế này khiến cơ thể Tân Ý Điền bị kéo căng cứng. Cô cắn răng dằn sự khó chịu xuống, chỉ mong cậu nhanh chóng kết thúc. Nhận thấy được ý đồ cậu, cô vội vàng quay đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo cậu: “Đừng quậy -- “
Tạ Đắc hoàn toàn mặc kệ, đầu lưỡi khẽ liếm hôn gáy cô, vỗ về cô nói: “Đừng căng thẳng -- như vậy không phải rất thoải mái sao?”
Sau khi người nào đó đạt được ý xấu, Tân Ý Điền đẩy cậu ra ngồi dậy, cởi nốt tất chân còn vướng trên đầu gối, nhặt quần áo trên sàn che trước ngực đi vào phòng tắm, nhìn chòng chọc vào cậu, hung dữ nói: “Không được tới đây!”
Tạ Đắc đi qua vặn nắm cửa, thấy cô khóa từ bên trong, đành phải gõ cửa nói: “Xong chưa?”
“Tôi đang tắm!”
Qua một lúc lâu, cậu lại giục: “Lẹ lên!” Thấy người bên trong không buồn để ý đến cậu, thành thật nói: “Tôi muốn đi toilet.”
“Nhịn đi.” Tân Ý Điền lúc này vô cùng đau đầu, chẳng hề muốn ra ngoài đối mặt cậu.
Tạ Đắc bắt đầu không nhịn được đập cửa, “Em rốt cuộc muốn ở trong đó đến khi nào?”
Tân Ý Điền xác định áo choàng tắm đã được mặc kín đáo chặt chẽ không lộ ra ngoài, lúc này mới mở cửa, làm động tác khuỵu gối hành lễ, tức giận nói: “Tiên sinh, mời dùng!”
Máy điều hòa trong phòng mở rất thấp, cô run cầm cập nhảy vào trong chăn.
Tạ Đắc ngay cả tắm cũng không, mà xoay người theo cô trở vào, duỗi tay kéo chăn cô ra.
“Làm gì vậy?”
“Trên giường không được, lót chăn trên sàn đi.”
“Cậu --” thật không biết cậu ta nghiện cái loại gàn dở này từ nơi nào. Tân Ý Điền đương nhiên kiên quyết không nghe theo, “Không được! Tôi muốn đắp.”
“Vậy được --” cậu không giành chăn với cô, dứt khoát rút tấm ga làm thảm trải sàn.
Tân Ý Điền ôm chăn đứng góc phòng nhìn cậu bận rộn, cũng không ngăn cản, đợi cậu làm xong rồi nói: “Sẵn tiện, cậu ngủ sàn tôi ngủ giường.” Nói xong thần tốc leo len giường.
Không đợi cô leo lên giường, Tạ Đắc nắm một chân cô kéo ra ngoài, lôi thiếu tí nữa là ngã xuống. Cậu vươn tay ra, nhân tiện kéo cô vào trong ngực.
“Cậu làm gì?” Cô hoảng hồn không kịp mắng.
Cậu không nói lời nào, đầu vùi trong hõm cổ cô nghiêng người dùng sức mút.
“Cậu là quỷ hút máu hả?” Tân Ý Điền nghiêng đầu cố đẩy cậu ra.
Cậu đặt nghiêng cô trên đất. Tân Ý Điền hết cách cựa quậy, một bên đùi cô bị cánh tay cậu đè lại. Cô phản kháng không có kết quả, đành phải thỏa hiệp, nói: “Được, lần cuối cùng, làm xong đi ngủ.”
“Vậy phải xem em có phối hợp không.”
Tân Ý Điền nghe cậu nói như vậy, cho rằng chỉ cần để cậu thỏa mãn, là có thể yên yên ổn ổn mà ngủ, do đó nhẫn nại cực lực phối hợp cậu.
Tạ Đắc gào thét một cách đau khổ lại vui sướng nguyên thủy nhất, nghe giống như một loại động vật nào đó đang kêu gào.
Tân Ý Điền không còn hơi sức, ra hiệu cậu ôm mình lên giường ngủ. Tạ Đắc thấy cô vậy mà còn có thể ngủ, không cam lòng, cơ thể dần dần trượt xuống, cái đầu màu đen tới giữa hai chân cô. Tân Ý Điền bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhấc chân cố sức đá vai cậu, cả giận nói: “Im miệng!” Cậu mắt điếc tai ngơ.
Tân Ý Điền đột nhiên ngồi dậy, thở hồng hộc.
Tạ Đắc tựa vào chân giường ngẩng đầu với vẻ mặt vô tội nhìn cô, ánh mắt hiện tia nguy hiểm, tinh thần dồi dào. Cô ngay tức khắc hiểu được, chỉ cần hai người tiếp tục ở cùng nhau, đêm nay cô đừng hòng sống yên ổn.
Cô rút khăn giấy tùy ý sửa sang lại mình, xốc chăn lên lấy quần áo mặc vào từng cái. Tạ Đắc nghiêng người dùng vẻ mặt hứng thú thưởng thức “xuân cung đồ” sống động xinh tươi trước mắt.
Tân Ý Điền lấy ví tiền trong túi xách, muốn đi đăng ký một phòng. Ngay lúc cô đi đến cửa, Tạ Đắc như một con báo nhanh nhẹn lủi phía sau cô, thoáng cái ép cô sau cánh cửa. Cậu không hề cho cô phản kháng, quần áo cô bị cởi từng cái từng cái, động tác thong thả ung dung, động tác đê tiện lại hạ lưu.
Tân Ý Điền xấu hổ, toàn thân đều đỏ, hoài nghi cậu cuồng ngược đãi. Cô úp sát vào cửa, bị cậu trở người qua, đau đớn chảy nước mắt. Cô vươn tay cho cậu một cái tát, tát rất mạnh. Thế nhưng cậu không để ý, đau đớn sẽ chỉ làm cậu càng thêm nổi thú tính. Cô buộc phải cầu xin: “Nhẹ một chút... Tôi là người, không giống như cậu, không phải động vật...” Qua một lúc lâu vừa khóc vừa mắng: “Rốt cuộc cậu xong chưa?”
Cậu cuối cùng cũng ôm cô đến giường, nhưng không cho cô rời cậu. Nữa thân dưới hai người dính sát vào nhau. Tân Ý Điền khó chịu muốn chết, ngọ nguậy muốn dậy. Hai tay cậu đặt trên lưng cô, giọng khàn khàn dọa dẫm: “Nếu em không ngủ, trời sắp sáng rồi. Hay là em muốn thêm lần nữa?”
Tân Ý Điền mắng thầm trong lòng: “Xem như cậu lợi hại.” Cuối cùng vẫn là vừa bực bội vừa chìm vào giấc ngủ.
Cô bị ánh mặt trời chói chang buổi sớm đánh thức. Vô thức lấy tay che mắt, mới phát hiện cả người mình từ trên xuống dưới không có một mảnh vải nào. Không có quần áo, không có chăn mền, trần như nhộng, cơ thể cong thành hình chữ “弓'' nằm nghiêng bên phải, một tay khoát trên lưng, tay kia tùy tiện đặt trên sườn mặt, mái tóc thì trải ra hình rẽ quạt-- rõ ràng có người nhân lúc cô ngủ bày ra cái tư thế kiểu này.
Thế này thật là quái đản quá đi! Cô hoảng sợ trở mình ngồi dậy. Phát hiện Tạ Đắc ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn cô, không nói tiếng nào, trên người mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, chắc là mới tắm táp xong đây. Vẻ mặt thì mờ mịt, ánh mắt mơ màng như đang nhớ lại chuyện nào đấy.
Cô nhảy xuống giường nhặt cái chăn che trước ngực, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì đây?” Cô xoa xoa cánh tay đang nổi hết da gà, không nhịn được mắng cậu: “Mở điều hòa thấp như thế, không biết tôi sẽ bị lạnh hả?” Không nghĩ tới chỉ với mấy cử động đơn giản thế này lại làm cô đau nhức hít sâu một hơi khí lạnh, cô không muốn nhìn trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu vết bầm do hôn để lại, vội chạy trốn ngã nhào nằm trên giường, cả người cùng cái đầu chui hết vào trong chăn.
Cảm giác chỗ bên cạnh có người nằm xuống, cô cứ đưa lưng về phía cậu nhắm mắt lại. Đối phương kéo chăn cô, bị cô đè lại, “Đóng rèm cửa sổ lại.” Nói xong ngáp một cái. Cô mệt giống như cả đêm không ngủ, không có một chút sức lực nào. Mũi bị nghẹt, có xu hướng cảm lạnh rồi.
Rèm cửa sổ được kéo lại, ánh sáng trong phòng trong phút chốc tối đi. Cô ló đầu ra, đổi một tư thế thoải mái, ổ chăn ấm áp lại khiến cô mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Tạ Đắc ôm chặt cô từ phía sau, một lần lại một lần gọi tên cô, “Tân Ý, Tân Ý -- “
“Ừm?” Cô mơ mơ màng màng đáp lại một câu.
“Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế này, cảm giác như đang nằm mơ. . .” Cậu là đang vui sướng như vậy, vui sướng làm cậu cảm thấy sợ hãi, lo lắng một khi mở mắt ra nó sẽ không còn.
“Ờ.” Cô vô phương ngăn cậu thì thầm lải nhải bên tai mình, đành phải thuận miệng đáp cho có lệ. Cô lại ngửi được mùi hương đó trên người cậu, mùi hương nồng nàn mà rõ rệt quan quẩn chóp mũi cô, khiến tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Mùi hạnh nhân! Trong đầu chợt lóe tia sáng, cô bỗng nhiên nghĩ đến. Đúng vậy, chính là mùi hạnh nhân! Vấn đề khó khăn quấy rối cô suốt mấy tháng được giải quyết dễ dàng, cô có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Thấy cô đang ngây người, hoàn toàn không chú ý đến lời cậu nói, Tạ Đắc giận dỗi, “Rốt cuộc em có hiểu không vậy?” Cậu vừa nói vừa ra sức lắc lư người cô.
Tân Ý Điền bị cậu lắc đến toàn thân sắp muốn rã ra, nhất thời phát hỏa, quát vào mặt cậu: “Cậu vui sướng chưa đủ hay sao? Tôi sắp chết rồi nè! Nếu cậu không để yên cho tôi ngủ, tôi chết liền cho cậu xem!”
“Xin lỗi.” Cậu nhận lỗi chẳng hề có thành ý, vùi đầu vào hõm cổ cô rì rầm: “Không phải tôi cố ý. . .” Cậu dường như rất thích động tác này, liếm mút một đường từ bên gáy đi xuống.
Tân Ý Điền nhận ra được động tác nguy hiểm này, trở tay ngăn miệng cậu, dời sự chú ý của cậu, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Cậu với tay lấy đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường, “Chín giờ năm mươi lăm.”
Cô quay đầu nhìn cậu, “Cậu không cần đi làm sao?”
Cậu không lên tiếng, vẻ mặt chần chừ.
Tân Ý Điền khẽ thở dài, mặc cậu một mình ngồi đó rối rắm đấu tranh, mình lại tận dụng triệt để thời gian ngủ bù. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên đánh thức cô lần nữa. Tạ Đắc thấy cô hai mắt nhắm nghiền, không hề cử động, hỏi: “Không trả lời hả?” Tân Ý Điền ý bảo cậu đem qua, nhìn thoáng qua, dãy số xa lạ, nghĩ nghĩ rồi ấn phím nghe.
“Cô Tân, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi. Xin hỏi cô có gặp cậu Tạ không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Đổng Toàn.
Tân Ý Điền nhìn thoáng qua người nào đó bất động như núi, khịt mũi hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy. Bắt đầu từ chiều hôm qua là không có tin tức gì của cậu ấy, cho tới bây giờ, không về nhà cũng không đến công ty. Trước giờ cậu Tạ chưa từng như vậy! Chúng tôi lo lắng cậu ấy xảy ra chuyện bất trắc.”
Tân Ý Điền không muốn để người khác biết họ ở cùng nhau, bởi vậy nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Cậu ta lớn như vậy, cũng đâu phải là trẻ con, sao đi lạc được.”
Đổng Toàn có lẽ đang rất sốt ruột, đến cả đầu dây bên đây Tân Ý Điền cũng có thể cảm giác được sự lo lắng của anh, “Cậu Tạ thì đương nhiên chúng tôi không lo lắng, chỉ sợ có người đối với cậu ấy bất lợi.”
Tân Ý Điền chột dạ không ngớt, trấn an anh vài câu qua loa, vội vã ngắt điện thoại. Cô quay đầu nói với người nào đó: “Nghe chưa? Nếu cậu không lộ diện, trời cũng phải sập xuống!”
Tạ Đắc đành phải rời bỏ chiếc giường nhuyễn ngọc ôn hương, vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Em chừng nào thì đi?” Thấy cô mặc kệ mình, tăng âm thanh hỏi: “Ngày nào em về Bắc Kinh?” Hôm qua cậu sở dĩ buông tất cả tìm cô, là vì biết cô phải đi, quay về bên cạnh Ngụy Tiên.
“Hai ngày nữa.” Trong chăn vọng ra tiếng càu nhàu ồm ồm.
“Vậy được --” Cậu lấy di động từ trong túi áo ra, khởi động máy, gọi điện cho Đổng Toàn, bảo anh đến khách sạn Kính Tâm đón cậu.
Tân Ý Điền rên rỉ vô lực trong lòng, công sức giấu giếm mới nãy của cô đi tong hết rồi.
Tân Ý Điền về Bắc Kinh sớm một ngày, bởi vậy khi Tạ Đắc đến khách sạn kiếm cô lần nữa, tất nhiên không gặp được. Cậu rất mất hứng, gọi điện cho cô. Cô chỉ nói một câu “Mệt mỏi” đáp lễ cậu, không có bất kỳ giải thích nào liền ngắt máy. Cậu dằn xuống sự khó chịu, thông cảm cô chạy đi chạy lại hai nơi, mong muốn cô nghỉ ngơi, hồi phục thể xác và tinh thần cho tốt, phấn chấn trở lại.
Cậu đi Hong Kong công tác một chuyến, lúc gọi điện lại cho cô là đã hai ngày sau. Nhưng di động của cô vẫn không có ai nghe máy. Cậu nhớ đến lần trước cô nói cô để quên điện thoại ở nhà, hơn nữa, cậu không kiên nhẫn đợi cô tan sở, lấy tấm danh thiếp mà cô đưa cho cậu từ trong ví tiền ra, quay số điện thoại công ty cô.
Tân Ý Điền đang cùng một học sinh du học Pháp huấn luyện phỏng vấn một đối một để xin thị thực. Cô tiếp tân chạy lại gọi cô, “Cô Tân, điện thoại.” Cô vội vàng nói “Xin lỗi” với học sinh, chạy đến chỗ mình cầm điện thoại, “Alo, xin chào, tôi là Tân Ý Điền.” Đối phương trong nhất thời im lặng, cô cầm ống nghe nhìn một cái, tưởng tín hiệu không tốt, tăng âm lượng: “Alo? Nghe được không?”
“Là tôi.” Tạ Đắc từ tốn nói.
Tân Ý Điền nghe ra được giọng cậu, nhíu mày nói: “Tôi đang làm việc.”
Cậu không nói lời nào.
“Không có việc gì tôi dập máy. Học sinh còn ở bên ngoài chờ tôi.”
Rành rành muốn tỏ nỗi lòng thương nhớ cô, chẳng hiểu vì sao vừa nghe được giọng nói của cô, cổ họng dường như bị thứ nào đó chặn lại, một câu cũng nói không nên lời. Cậu đành phải “ờ” một tiếng, trước lúc ngắt điện thoại mới nhớ ra mà nói: “Ngày mai phải họp ban giám đốc, ngày mốt tôi đi Bắc Kinh.”
Tân Ý Điền im lặng một hồi, nói: “Tôi phải làm việc.”
“Vậy được, tôi đón em tan sở.”
“Không cần!” Cô từ chối vừa nhanh vừa dứt khoát, lập tức thay đổi giọng điệu cầu khẩn: “Đừng đến đón tôi. Giờ trong lòng tôi rất rối. Cậu để tôi từ từ suy nghĩ.”
Thì ra không phải chỉ có mình đơn phương lo âu, cô cũng vì cậu mà đấu tranh, rối rắm. Tạ Đắc bỗng thấy nhẹ lòng hơn, nhẹ nhàng nói: “Được, nhưng em đừng để tôi đợi lâu.”
Tân Ý Điền mặc dù lòng dạ rối bời, nhưng mà đối với chuyện xảy ra đêm đó, cô chỉ coi điều ấy như việc ngoài ý muốn. Cô đã về Bắc Kinh, mà Ngụy Tiên vẫn chưa tìm cô, cũng không hề gọi một cuộc điện thoại cho cô, điều này làm cô nổi cáu vô cùng. Càng bực bội hơn, buổi tối tan tầm lúc cô đi siêu thị mua sắm thì đụng phải Vương Nghi Thất. Gần khu phố chỉ có mỗi cái siêu thị lớn này, Vương Nghi Thất đẩy xe đi tới trước mặt, hai người như gặp kẻ thù nơi ngỏ hẻm, cô quyết định làm như không thấy, thế mà cũng không tránh khỏi chuyện 'bịt tai trộm chuông', lừa mình dối người!
Cô nhủ lòng “Địch bất động, ta bất động”, thấy Vương Nghi Thất đối với cô nhíu mày như không có gì, cô vội gật đầu, xem như chào hỏi, hai bên đẩy xe qua sát người nhau. Vốn dĩ tâm trạng cô không tốt lắm giờ hoàn toàn tụt xuống mức thấp nhất, sợ lại đụng phải Vương Nghi Thất, đồ đạc cũng không mua, lập tức tính tiền đi về.
Về nhà, cuối cùng Ngụy Tiên cũng gọi điện. Anh nói anh đã giải thích rõ ràng với Vương Nghi Thất, cũng cam đoan sau này sẽ không làm chuyện có lỗi với cô nữa.
Tân Ý Điền hừ nói: “Việc anh cam đoan đặt ở đây trước đi, đợi đến sau này kiểm chứng lại có đáng giá hay không. Có điều, anh đã giải thích rõ ràng với cô ta thật rồi chứ? Cô ta sẽ không bám lấy anh không tha, tiếp đó quang say quậy tôi?”
Ngụy Tiên trầm mặc không nói.
Cô không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh nói với cô ta như thế nào?” Cô thấy anh không nói lời nào, đổi cách hỏi khác: “Vậy anh nói tôi biết, cô ta nói thế nào.” Cô đối với vấn đề này theo sát không buông, ngữ khí có vẻ hơi hùng hổ hăm dọa.
“Là anh nói chuyện với cô ta qua điện thoại. Cô ta không nói gì cả, chỉ “Ờ” một tiếng, cúp luôn.”
“Vậy được, việc này dừng ở đây. Nhưng anh đừng cho rằng tôi đã bỏ qua như này đâu--” nghĩ đến Vương Nghi Thất làm nhục cô vụ lãnh cảm, lửa khắp người cô lại muốn bùng lên. Ngay sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh Tạ Đắc vùi đầu trong hõm gáy cô mút mát, tự nhiên cảm thấy áy náy với Ngụy Tiên.
“Xin lỗi.” Cô lẩm bẩm xin lỗi trong điện thoại, ý tứ trong lời nói chỉ có bản thân cô hiểu. “Em cũng không muốn tỏ ra quá khích như thế này, không hợp tình người, em chỉ là, em chỉ là thấy khó chịu quá thôi.”
“Người xin lỗi phải là anh.” Giọng Ngụy Tiên nghe có vẻ vừa tự trách vừa ủ rũ, ''Anh không nên làm em thất vọng.”
Tân Ý Điền cúp điện thoại, một giọt nước mắt lặng lẽ từ trên mặt rơi xuống. Cô không biết mình sao đột nhiên đau lòng thế này. Lúc biết Ngụy Tiên phản bội cô, cô không hề rơi lệ!
Trong tiềm thức có một âm thanh lên án cô: đã làm thương tổn một cách tàn nhẫn sự si mê của người khác.
Cuối cùng cô vẫn là làm tổn thương cậu.
Qua lời nói của Vương Nghi Thất, Tạ Đắc rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao tối hôm đó Tân Ý Điền lại bất thường. Cậu tự bằng lòng mà cho rằng quan hệ giữa cô và Ngụy Tiên Đã tan vỡ, cố ý dành ra một buổi tối, mang theo thoải mái và mong đợi vượt vạn dặm xa xăm đến gặp cô.
Tân Ý Điền tan tầm thấy cậu đang chờ dưới lầu, sau kinh ngạc, lại là vẻ mặt hờ hững. Cậu đi tới hỏi cô sao thế, “Nhìn thấy tôi mất hứng sao?”
“Tôi không thể cùng cậu ra ngoài ăn cơm được.” Tân Ý Điền không nhìn cậu, ngoảnh đầu từ tốn nói: “Ngày mai là cuối tuần, tôi phải đến Ngụy gia ăn cơm, đã hẹn trước rồi.”
Sắc mặt Tạ Đắc hơi chuyển sang tái nhợt, hiểu được quyết định của cô, dùng ngôn ngữ sắc bén như lưỡi dao không một chút lưu tình chất vấn cô: “Anh ta với Vương Nghi Thất ăn chơi trác táng cùng nhau, em còn muốn kết hôn với anh ta? Em điên rồi sao?”
Tân Ý Điền tức giận nhìn cậu trừng trừng, hừ lạnh lùng một tiếng, nói với vẻ mặt khinh thường: “Cậu tưởng cậu tốt lắm sao? Trước đây cậu cũng rập khuôn ăn chơi trác táng với cô ta đấy!”
Tạ Đắc tức giận đến gân xanh gân đỏ trên trán nổi hết lên, mạch máu trên người dường như sẽ nổ tung một cách đáng sợ bất cứ lúc nào, mỗi chữ mỗi câu rít qua kẽ răng, “Đúng, tôi là thằng khốn nạn nhất, cứ thích em!”
Cậu cực lực khống chế sự xúc động sắp bùng nổ, dùng hết toàn bộ sức lực làm ra vẻ mặt không quan trọng, hời hợt nói: “Bất quá thế cũng không sao. Em thích kết hôn với ai thì cứ kết hôn, tôi không xen vào! Tạ Đắc tôi đường hoàng một người, dựa vào cái gì phải bị coi thường?”
Mặc dù cậu nói ngạo mạn như thế, nhưng tận đáy lòng không phục, không cam chịu, căm giận, bất luận cậu có gắng sức như thế nào cũng không thể dằn xuống. Vốn dĩ cậu muốn đi, thực sự tức giận vô cùng, lại xoay người lớn tiếng nói: “Em cho rằng em yêu Ngụy Tiên lắm sao? Cả việc anh ta ngoại tình em cũng chẳng quan tâm! Em chẳng qua muốn kết hôn mà thôi! Em còn gạt tôi là thầm mến, đến cả nằm mơ em cũng lầm bầm tên anh ấy! Đến tận bây giờ, người trong lòng em yêu, chỉ có anh ấy mà thôi!”
Tạ Đắc đi, mang theo oán hận, phẫn nộ còn có cả nỗi tuyệt vọng vô cùng.
Tân Ý Điền ngẩn ngơ đứng đó. Thật vậy chăng? Cô thực sự nằm mơ gọi cái tên đó sao? Một cảm giác choáng váng say sẩm mạnh mẽ kéo đến, cô lại nhớ đến câu nói kia --
Tình cờ ta gặp được nàng,
Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu. [17]
[17] trích Dã hữu man thảo- Kinh thi- bản dịch của Tạ Quang Phát
tiếng Hán Việt: Giải cấu tương ngộ,Thích ngã nguyện hề
'giải cấu' có nghĩa là tình cờ gặp gỡ, trùng âm với 'Tạ Hậu'