Tạ Đắc ngồi ngay ngắn tại bàn chủ tọa trong cuộc họp, thấy mọi người bên dưới hiện vẻ mặt uể oải, ngắt lời trình bày của giám đốc bộ phận tài vụ, “Ăn cơm trước, nửa tiếng sau tiếp tục.” Các vị trưởng phòng và giám đốc đều nhao nhao chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành. Trên hành lang bên ngoài có người ở phát cơm hộp. Tạ Đắc đi qua lấy một phần, trên đường về phòng làm việc thấy phòng tiếp khách có đèn, tiện tay gõ gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Tân Ý Điền buồn chán đứng chỗ cửa sổ ngắm cảnh đêm, nghe được tiếng gõ cửa thì quay đầu lại. Tạ Đắc thấy cô, rất bất ngờ, “Đến đây lúc nào?”
“Năm giờ mười phút.” Cô trả lời với vẻ mặt không biểu cảm.
Tạ Đắc giơ cổ tay nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi.”Đã ăn chưa?” Cậu hỏi. Thấy cô sa sầm mặt không nói lời nào, liền đem hộp cơm trong tay đưa cô, tự mình ra ngoài lấy thêm một hộp, sau đó ngồi ở sofa nhai thức ăn đầy miệng. Tân Ý Điền cũng đói bụng, yên lặng ngồi xuống đối diện cậu. Mở ra thấy thức ăn nhanh, lại là món thịt xào trứng cô không thích, nhất thời mất hứng ăn uống.
“Sao lại không ăn?”
“Bình thường cậu hay ăn thứ này? Mua bên ngoài?” Cô cầm đôi đũa, lựa trứng gà trong đó để ăn.
“Về mặt ăn uống tôi không xoi mói, có cái gì ăn cái đó.” Cậu ăn rất nhanh, một hộp cơm to nhanh chóng thấy đáy.
Tân Ý Điền ngoại trừ vị mặn thì không ăn ra vị nào nữa. Cô đứng dậy rót nước, cũng rót cho cậu một ly, trong lòng rất nhiều cảm xúc, sắc mặt tự nhiên mà trở nên dịu dàng trở lại, “Cậu ăn chậm một chút, phần của tôi cho cậu.” Cô đẩy hộp cơm hầu như không đụng đến đưa trước mặt cậu.
Tạ Đắc ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, ăn hết phần cơm còn thừa lại của cô. Cậu uống nước xong, rút tờ khăn giấy lau miệng nói: “Tôi còn phải họp, không thể đưa em về. Tôi gọi Đổng Toàn đưa em-- “
“Không cần!” Cô từ chối nhanh chóng, “Tôi tự mình về, không cần người đưa. Tinh dầu đâu?”
Tạ Đắc nhìn cô một cái thật sâu, thấy sắc mặt cô không tốt, thái độ kiên quyết, không có gò ép, ném khăn giấy vào thùng rác, chậm như rùa mà bảo: “Ở nhà.”
“Vậy cậu bắt tôi đến công ty cậu!” Cô lớn tiếng trách mắng, trừng cậu thở phì phì.
Tạ Đắc không phản ứng, cầm lấy túi xách của cô ở trên sofa đưa cô. Hai người đứng rất gần, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhau. Cậu từ trên nhìn xuống cô khẽ nói:“Tôi tưởng em sẽ không đến.”
Tân Ý Điền tức giận không thể kìm nổi, giậm chân quát: “Tôi đợi lâu như vậy!”
“Được rồi, được rồi --” Tạ Đắc liên tục dỗ cô, đẩy lưng cô ra ngoài phòng tiếp khách, “Lát nữa tôi bảo người đến trả em. Em ở đâu? Thẩm gia? Vẫn địa chỉ trước đây, chưa có dọn nhà chứ? Tôi đưa em xuống, tự em bắt xe, năm phút nữa tôi còn phải lên họp.”
Cô tức giận lẩm bẩm: “Cậu cả ngày rốt cuộc đang bận cái gì? Ăn cũng không có thời gian để ăn cho tử tế!”
Cô không bắt xe đi ngay, mà là đi cửa hàng mua kem dưỡng da dùng tạm. Đi ra thấy ven đường thấy có bảng hiệu “Bánh bao canh Tô Ký”, bỗng nhớ những ngày đại học cùng bạn bè đến “Tô Ký” chén một bữa ngon, hoài niệm dâng trong lòng.
Cửa hiệu “Tô Ký” từ chật chội đơn sơ đã trở thành sạch sẽ rộng rãi, nhưng mùi vị ngon tuyệt hoàn toàn giống như trước đây. Cô cực vui ăn ngấu nghiến hưởng thụ mỹ thực, ăn xong còn mua thêm một phần. Theo đường cũ quay về đi đến phía dưới tòa nhà Tạ thị, gọi điện thoại giao bánh bao canh gạch cua cho Đổng Toàn. Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ hiểu rõ và vui mừng của Đổng Toàn, cô vô cùng ngại ngùng, liền giải thích thừa thãi “Tạ Đắc nhờ tôi mua, anh đưa cậu ta làm bữa khuya.”
Ngày hôm sau cô đem quần áo sơ sinh đưa Hà Chân, hai người ngồi trong phòng ăn cho giáo viên Thượng Đại ăn bữa trưa. Hà Chân nói với vẻ không thể tin nổi: “Ngụy Tiên thật sự ở chung với Vương Nghi Thất à? Cậu thế này không phải dẫn sói vào nhà sao?” Cô thở dài, tự giễu: “Gì mà dẫn sói vào nhà, là giang sơn đổi chủ rồi!” Hà Chân phát biểu xong cảm khái một hồi, vỗ tay cô nói: “Không ngờ Ngụy Tiên là người như vậy, chúng ta không cần anh ta! Đàn ông như quần áo, cũ không đi, mới sẽ không đến.”
Tân Ý Điền hai tay khoanh ngực hỏi cô: “Cậu nói tớ có điểm nào kém Vương Nghi Thất? Không đẹp bằng cô ta?” Cô thật sự hoài nghi rằng Vương Nghi Thất về mặt tình dục có phải khiến cho Ngụy Tiên ngạc nhiên mừng rỡ hay không, đương nhiên chuyện riêng tư thế này cô không cách nào đem ra thảo luận trước mặt Hà Chân.
Hà Chân cố sức ho một tiếng, vỗ ngực bảo: “Cậu đừng có rối rắm nữa, mau chóng quên béng chuyện này đi. Chúng ta kiếm một người tốt hơn Ngụy Tiên, cho tức chết bọn họ! Đúng rồi, Tạ Đắc không phải vừa trẻ, lại có tiền, trông lại đẹp trai sao, cậu ta dường như rất thích cậu, cậu dứt khoát cùng chung với cậu ta là được rồi!”
“Đừng có mà nghĩ bậy bạ --” Tân Ý Điền không hài lòng cắt ngang cô.
“Tạ Đắc có chỗ nào không được? Làm sao cậu lại bài xích cậu ta! Bây giờ tình chị em rất thịnh hành đó.”
Tân Ý Điền trừng mắt liếc cô, buồn bực nói: “Căn bản là cậu không biết cậu ta. Tớ vẫn thích sống với người có tính cách kiện toàn hơn.”
Hà Chân nhất thời ngây người, hồi sau mới hỏi: “Lẽ nào tính cách cậu ta có khiếm khuyết? Có điều cậu ta xem ra quả thực rất không thích nói chuyện, làm người ta có cảm giác phiền muộn. Tớ cứ tưởng kẻ có tiền đều như vậy, rất đề phòng người khác, không dễ dàng thân cận.” Dừng một lúc cô lại nói: “Kỳ thực, nếu phân tích tỉ mỉ, mỗi người ít nhiều đều có một tí vấn đề không thế này thì thế khác. Có khi về mặt tính cách, có khi về mặt tâm lý, vàng không phải vàng mười, thì con người cũng không hoàn mỹ thôi. Nhân cách Ngụy Tiên dù sao cũng kiện toàn đấy, cũng đâu phải rập khuôn quy củ!”
Tân Ý Điền bất đắc dĩ nhìn cô, “Được rồi, được rồi, ý tốt của cậu tớ xin nhận, mình đổi chủ đề khác đi. Dạo này cậu sao rồi? Có chuyện gì vui không?”
Hà Chân nghĩ nghĩ, vỗ tay nói: “A, đúng rồi! Tôn Quý Thanh cậu còn nhớ chứ? Lần trước anh ta gọi điện cho tớ, hỏi tớ mượn phòng học. Cuối tuần này bọn họ muốn họp lớp. Mọi người biết tớ làm giảng viên Thượng Đại, hỏi tớ mượn địa điểm tổ chức họp lớp.”
“Ai?” Tân Ý Điền nhất thời không phản ứng kịp.
“Học trưởng Tôn đó, trước đây không phải cậu có qua lại với anh ta một thời gian sao?”
“Á, cái người rất thích ăn kẹo!” Tân Ý Điền đã nhớ ra, liền bụm miệng cười, “Bây giờ anh ta thế nào? Kết hôn chưa? Làm ở đâu?”
“Anh ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi vào Trung Thạch Hóa (Tổng công ty Dầu khí và Hóa chất Trung Quốc). Wow, bây giờ ghê gớm lắm, có nhà có xe, phúc lợi này nọ phải gọi là quá được đi, là kim quy tế (chàng rể giàu có) đó! Không ít đàn bà con gái thanh niên thèm thuồng anh ta.”
“Anh ta còn chưa kết hôn? Tuổi tác cũng không nhỏ đâu?”
“Aiz, người ta mới ba mươi, thanh niên nổi tiếng lại anh tuấn, nhất là ở cái nơi dầu chảy phì nhiêu như Trung Thạch Hóa-- “
“Tớ cảm thấy hứng thú hơn chính là --” Tân Ý Điền nhịn không được bật cười, “Bây giờ anh ta ra đường có phải trong túi còn chứa một bó lớn kẹo que hay không, ha ha ha -- “
Vậy mà nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tôn Quý Thanh gọi điện thoại tới hỏi Hà Chân có ở trường học không, anh ta tiện đường ghé qua lấy chìa khóa phòng học. Hà Chân bảo anh ta chờ cô ở dưới lầu thí nghiệm. Hai người vội vã ăn xong, tính tiền rời khỏi.
Tôn Quý Thanh không cao không thấp, dáng người gầy mà không yếu, bỏ được vẻ ngây ngô non nớt thời sinh viên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân trở nên thành thục mà vững vàng. Anh liếc sơ thì đã nhận ra Tân Ý Điền, cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng ở đây! Lần trước nghe người ta nói em đã về nước, sắp kết hôn rồi.”
Hà Chân lo lắng nhìn Tân Ý Điền một cái. Người kia điềm nhiên như không mà nói: “Đâu có, em vẫn độc thân. Anh nghe ai nói thế? Lại nhầm lẫn gì rồi?”
“Phải không?” vẻ mặt Tôn Quý Thanh xấu hổ, sờ sờ mũi nói: “Vậy có thể anh nghe nhầm rồi.”
Hà Chân dẫn anh ta xem phòng học. “Đủ lớn không? Đây là phòng học lớn nhất của khoa tụi em, mở hội khiêu vũ cũng đủ đó.” Anh gật đầu, “Không sai, không sai, phía trước xếp bàn thành chữ L, áp dụng hình thức tiệc đứng; phía sau để trống, dựng một sân khấu, ca hát nhảy múa đều được. Chủ đề được gọi là 'Tái hiện hôm qua'!”
“Good idea !” Tân Ý Điền vỗ tay tán thưởng, “Chủ ý không tệ!”
Anh cực lực mời, “Tối ngày mốt mấy em cũng đến đây đi! Thứ Sáu, chắc là không có việc. Đến đây đi, đến đây đi, nhiều người vui hơn!”
Tân Ý Điền cười chối từ, “Buổi họp lớp của các anh, vớ vẩn như tụi em đến xem náo nhiệt gì.”
“Đâu phải chỉ mỗi lớp anh, chỉ cần là Thượng Đại, mặc kệ là đàn anh, đàn chị, hay là mấy em lớp dưới, đều có thể đến, dẫn theo người nhà cũng được luôn.”
Hà Chân nói: “Vậy chẳng phải có rất nhiều người đến?”
“Đúng vậy, nếu không anh hỏi em mượn phòng học lớn vậy để làm gì? Đêm say sưa giữa mùa thu đấy!”
Hà Chân nghe thế liền hưng phấn, chọc cánh tay Tân Ý Điền hỏi: “Cậu đi không? Đến lúc đó có thể gặp lại rất nhiều bạn cũ đó.”
Tân Ý Điền có chút động tâm, do dự nói: “Tối thứ Sáu ư -- “
Hà Chân xúc giục bảo: “Cậu lại chẳng có việc, một mình buồn bực ở nhà làm gì, đối diện với cái tivi và bắp rang ngây ra? Coi như ra ngoài giải sầu cũng tốt mà! Tớ rất chờ mong, đã lâu không náo nhiệt như vậy!”
Tân Ý Điền xoay người lại, đối diện Tôn Quý Thanh cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Tôn Quý Thanh thấy cô nở nụ cười long lanh trong tích tắc, giật mình một lúc nói: “Bảy tám năm rồi, thật sự em một chút cũng không thay đổi.”
Tân Ý Điền trêu đùa: “Học trưởng anh thay đổi nha --” cô chỉ chỉ vào đôi mắt của đối phương, “Không còn đeo mắt kính nữa, rất cool!”
Đối phương cười rộ lên, “He he, thay đổi ẩn hình.”
Ngày họp lớp, quả nhiên vô cùng náo nhiệt. Phòng học được bố trí thành sân khiêu vũ, mọi người có thể mời bạn nhảy tùy ý, mặc kệ có quen hay không. Hơn nữa cung cấp rượu nước không hạn chế, quả thực chính là một buổi party chè chén say sưa. Tân Ý Điền nhìn trên đất đầy chai rượu cảm thán: “Qua, cứ tiếp tục uống thế này, mọi người không muốn say cũng không được!”
“Say rồi, thì nằm tại chỗ luôn, dù sao trời cũng không lạnh, căn phòng cũng đủ lớn mà.” Tôn Quý Thanh nói đùa, vươn tay làm động tác mời, “Có muốn khiêu vũ không?”
“Được!” Tân Ý Điền cùng anh ta xen lẫn trong đám người chật chội, theo lời ca mạnh mẽ nhịp điệu nóng cháy mà vui vẻ đong đưa thân người. Cô chỉ tay vào phía bên trái nói: “Anh xem --, người kia mới nãy suýt nữa thì té, ha ha!” Âm thanh thật ầm ĩ, Tôn Quý Thanh không nghe rõ, dừng lại hỏi cô nói cái gì.
Tân Ý Điền hai tay tạo thành hình cái loa, ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng lập lại một lần. Tôn Quý Thanh gật đầu cười, làm một động tác “OK“. Hai người nhìn nhau, vỗ tay rồi lại cười lên. Tân Ý Điền nhảy đến cả người đổ mồ hôi, chỉ chỉ về phía bà bầu Hà Chân đang ngồi nghỉ ngơi kiêm trong coi đồ đạc, nói muốn đi kiếm cô. Tôn Quý Thanh che cô từ trong đám người bên đây đi qua bên kia.
“Nhảy xong rồi à? Nhanh thế?” Hà Chân đưa cho cô một ly nước ngọt.
Cô chùi chùi mồ hôi trên mặt, cười nói với Tôn Quý Thanh: “Anh chơi tiếp đi, không cần theo tụi em, em nghỉ một lát.” Tôn Quý Thanh lấy một cái ghế đưa cô, “Có việc thì gọi anh.”
“Thật đã quá!” Tân Ý Điền ngửa đầu một hơi uống hết nước ngọt.
Hà Chân cười nói: “Bảo cậu ra ngoài chơi là đúng chứ? Cuộc đời tốt đẹp thế này, hà tất vì một thằng đàn ông xấu xa làm đau đầu mệt óc! À phải, mới nãy điện thoại cậu reo lâu lắm đấy.” Nói xong liền đưa túi cho cô.
Tân Ý Điền lấy điện thoại ra xem, hai cuộc gọi nhỡ đều là của Tạ Đắc. Cô tỏ ý với Hà Chân ra ngoài một chút, đến hành lang phía ngoài. Tính gọi điện lại, Tạ Đắc liền gọi tới.
“Chuyện gì? Sao gấp thế?” Cô hỏi.
“Em ở đâu?” Tạ Đắc đi Mỹ khảo sát trở về, vừa xuống máy bay liền biết được chuyện Vương Nghi Thất có con với Ngụy Tiên, lập tức gọi điện thoại cho cô. Loại chuyện này trước giờ luôn luôn truyền đi rất nhanh.
“A, đang --” cô nghe trong phòng học vọng ra tiếng nhạc, “Đang họp lớp.”
“Họp lớp? Ở đâu?”
Cô thè lưỡi, “Thượng Đại, của người ta, tôi đến góp vui.”
Cậu lập tức nói: “Tôi đến tìm em.”
“Aiz --” Tân Ý Điền gọi cậu lại, “Cậu kiếm tôi có việc gì không?”
“Có!” Tạ Đắc cúp điện thoại, quay đầu xe chạy hướng Thượng Đại.
Tân Ý Điền cầm túi xách, bảo với Hà Chân: “Tớ phải đi, còn cậu, có đi không?”
“Tớ ở lại trường, về nhà cũng không có việc gì, Lục Thiếu Phong đang tăng ca. Tiệc tùng xong tớ còn phải giúp kiểm kê lại đồ đạc nữa. Cậu về thế nào? Tôn Quý Thanh có xe, tớ kêu anh ta đưa cậu về.” Không đợi Tân Ý Điền ngăn cản, cô ngoắc tay gọi Tôn Quý Thanh.
Tôn Quý Thanh nghe Hà Chân nói rõ nguyên nhân vội vàng cầm áo khoác, động tác nhanh chóng đi ra phòng học chuẩn bị lấy xe. Tân Ý Điền không thể làm gì khác hơn là cùng ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Học trưởng, anh không cần đưa em về, bạn em sẽ đến đón.”
Tôn Quý Thanh sửng sốt một lúc, lập tức nói: “Vậy anh đưa em đến cổng trường.”
Hai người còn chưa đến cổng, xe Tạ Đắc đã đến gần. Cậu ấn một hồi còi, xe chậm rãi tấp vào lề đường. Tân Ý Điền dừng lại tỏ ý cảm kích Tôn Quý Thanh, “Học trưởng, cảm ơn anh, tối nay rất vui vẻ.” Tôn Quý Thanh nhìn cô, lại nhìn chiếc Bentley đen đậu bên đường, bởi vì cửa sổ xe che lại người phía trong, thấy không rõ lắm. Anh lấy điện thoại di động ra hỏi số điện thoại Tân Ý Điền, sau khi xác định không sai số, vẫy tay tạm biệt cô.
Tân Ý Điền mở cửa xe ghế phụ ngồi vào. Tạ Đắc âm u nhìn chằm chằm vào bóng người càng đi càng xa trong kính chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Tôn Quý Thanh!” Cô ngoảnh đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu quen anh ta?”
Tạ Đắc dùng một loại ánh mắt vui buồn khó dò nhìn cô. Tân Ý Điền bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên, chìa tay huơ qua huơ lại trước mặt cậu, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Không có bị thứ gì quái đản ám vào người chứ??”
Cô réo lên: “Này, hơn nữa đêm rồi, cậu muốn đưa tôi đi đâu? Còn tinh dầu của tôi? Không phải cậu nói cho người đem đến sao. . .”
Tạ Đắc không đếm xỉa cô, chiếc xe thẳng tiến vào một khu phố gần Thượng Đại, dừng lại ở tầng dưới của một tòa nhà. Tân Ý Điền không theo cậu xuống xe, mà là cảnh giác nhìn cậu, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Cửa xe cạnh cô bị mở ra. Tạ Đắc đứng đó nhìn cô, tay cầm chiếc chìa khóa xe tung lên tung xuống trong không trung, thản nhiên nói: “Không phải em muốn lấy tinh dầu sao? Xuống xe hay không tùy em.”
Tân Ý Điền không thể nào tin được liếc xéo cậu, “Cậu không gạt tôi chứ?”
Cậu lôi thùng xe phía sau một cái vali rất lớn, không nói hai lời xoay người đi. Tân Ý Điền tiến thoái lưỡng nan, cô dù sao vẫn không thể ngồi trong xe cả đêm? Đành phải bám theo cậu lên lầu. Khi vào cửa, cô có cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách này là “tẩm thất” của Tạ Đắc khi còn đang học đại học, trang trí rất nhàm chán quy tắc, toàn bộ đồ điện trong nhà đều còn mới. Tân Ý Điền đánh giá bày biện trong nhà, sờ sờ bàn ăn, một lớp bụi dính trên ngón tay, lắc đầu hỏi: “Căn nhà xoàng xĩnh của cậu? Đã bao lâu rồi không dọn dẹp?”
Ngọn tóc cô vô ý lướt qua mặt Tạ Đắc, vừa tê vừa ngứa, kích thích cơn bộc phát của cậu. Cậu ấn cô vào tường dùng sức hôn cô, như con dã thú hung mãnh.
Tân Ý Điền giãy dụa quay đầu đi. Đầu lưỡi cậu lướt qua mặt cô, mềm mại trơn trượt ẩm ướt làm cô nhớ đến cún con liếm chân cô. Tạ Đắc đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, một tay giữ cô, tay còn lại cởi nút áo trước ngực cô. Về mặt sức lực Tân Ý Điền hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, cau mày khẩn cầu: “Cậu đừng thô lỗ như thế, tôi sẽ đau --, tôi thấy không khỏe, tôi không muốn!”
Tạ Đắc ngoảnh mặt làm ngơ, động tác thành thạo đẩy cô ngã trên thảm. Cô đột nhiên mất trọng lượng, có điểm choáng đầu hoa mắt, tức giận ngồi dậy, “Trên đất bẩn --, còn nữa, tôi nói rồi tôi không muốn--” Tạ Đắc căn bản không thèm để ý, mãi đến khi phát hiện cô không có dấu hiệu xúc động, lúc này mới ngẩng đầu đang chôn trước ngực cô. Vẻ mặt cậu hơi hoang mang, từ trên người cô lồm cồm bò dậy, đến góc nhà đem vali đặt ngang, mở khóa kéo, trong đống quần áo lấy ra một tráp gỗ.
“A, tinh dầu của tôi--” Tân Ý Điền la lên, nhặt quần áo trên đất luống cuống tay chân mặc vào.
Cô thấy Tạ Đắc lấy một lọ tinh dầu trong hộp, mở cái nắp hướng cô đi đến, thế mới biết cậu không có ý định dừng lại. Đến khi hiểu được cậu muốn làm gì, sắc mặt lập tức biến đổi, nhào đến giựt tinh dầu lại, “Đừng, tinh dầu này rất mắc -- “
Vẻ mặt Tạ Đắc phiền muộn nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Vậy được, đổi tinh dầu khác.”
Tân Ý Điền liều mạng lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Tôi không cần -- “
Tạ Đắc cố sức trừng cô, hít mạnh lớn tiếng: “Em nhân đạo một chút được không?”
Hai người giằng co mất mấy phút. Tạ Đắc quyết định thuận theo dục vọng chính mình. Cậu trở ngược hộp gỗ, toàn bộ tinh dầu bên trong lăn hết ra ngoài, lượn vòng trên mặt đất. Cậu cầm một lọ trong số đó, nhìn thoáng qua, hỏi: “Hoa lài, được không?”
Tân Ý Điền lã chã sắp khóc nhìn cậu.
Cậu không bị ảnh hưởng, cúi đầu nặn tinh dầu ra lòng bàn tay. Động tác cậu kiên quyết như thế, khiến Tân Ý Điền hiểu rõ đêm nay không có khả năng chạy thoát, thở dài cam chịu, lấy khỏi tinh dầu trong tay cậu. Cô nửa quỳ giữa hai chân cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Tạ Đắc lộ vẻ vui mừng quá đỗi, một chút ý định ngăn cản cũng không có. Ngón tay cô nhẹ tháo nút quần, chậm rãi kéo khóa xuống.
Tạ Đắc phát ra tiếng thở dốc kích động.
Tân Ý Điền bò dậy, qua loa nhặt áo cậu mặc vào, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tạ Đắc trần nửa người trên theo sau cô, đưa cô bàn chải đánh răng khăn mặt. Cậu nghiêng người tựa cửa, nhìn cô từ trong gương, giơ ngón tay cái lên ngoắc ngoắc, không tiếng động tỏ ý khen ngợi! Tân Ý Điền thấy trong gương, cúi đầu không có phản ứng, cấp tốc lau mặt, đẩy kẻ chặn đường là cậu ra ngoài.
Tạ Đắc thấy cô bình tĩnh như vậy, nhất thời hiểu rõ mình không phải là người đầu tiên cảm phục “tài nghệ cao siêu” của cô. Nghĩ tới đây, lòng cậu có phần mất hứng, rầu rĩ không vui mà nói: “Em còn về Bắc Kinh sao?”
Tân Ý Điền khom người nhặt từng cái quần áo trên đất, hỏi lại: “Vì sao không về? Tôi còn phải làm việc.” Tạ Đắc tiến lên ôm cô, ngăn cản cô mặc quần áo, thì thào nói nhỏ: “Ở lại, đừng đi.”
Cả người Tân Ý Điền bị cậu mạnh mẽ ôm trong lồng ngực, thử vùng vằng không được, bèn buông xuôi, tức giận thuyết: “Thoải mái xong, cậu còn muốn như thế nào nữa?”
Cậu hà hơi bên tai cô, trêu chọc: “Giúp tôi một lần nữa.”
“Cậu --, lòng tham không đáy!” Tân Ý Điền tức giận mắng to. Cô khó lay chuyển Tạ Đắc đang tinh lực tràn đầy, bị ép làm thêm một lần. Cô làm đi làm lại đến tay môi đều mỏi nhừ, chưa kịp phục hồi sức lực, nhanh chóng vọt đi tắm rửa lên giường làm một giấc. Tạ Đắc nằm cạnh bên cô, ngắm nghía mái tóc cô: “Lần trước cũng rất tốt, lần này vì sao không được?” Tân Ý Điền xụ mặt không để ý tới cậu.
Cậu đột nhiên bò dậy, hai tròng mắt sáng long lanh nhìn cô nói: “Nếu không, chúng ta thử lại lần nữa?”
Tân Ý Điền che đầu đau khổ rên rỉ, “Cậu tha tôi đi!”
“Tuy rằng rất kích thích, thế nhưng tôi không muốn mỗi lần đều như vậy.” Tạ Đắc quay người cô lại, thử mở nút áo ngủ của cô. Cô mặc áo sơ mi của cậu muốn ngủ, điều này làm cho cậu càng thêm rục rịch.
Tân Ý Điền gạt tay cậu ra, buồn bực nói: “Dù sao cũng có lúc được, có lúc không được, tôi cũng không biết vì sao.”
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Muốn đi khám bác sĩ không?” Tay cậu trượt vào trong áo cô, một đường đi xuống.
“Biến --” Tân Ý Điền hung hăng trừng cậu, “Tôi nói rồi tôi không muốn! Cậu có thể kiềm chế một chút hay không? Nếu cậu không dừng tay --, ra sofa bên ngoài mà ngủ.”
“Được rồi.” Tạ Đắc thấy cô nổi giận, cho dù chưa có đủ, cũng chỉ có thể thôi bỏ đi. Tân Ý Điền trong lòng cậu mơ mơ màng màng ngủ. Cậu bỗng nói bên tai cô: “Tôi ghét cái tên họ Tôn kia.”