Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 18: Chương 18




 

Chương 15: Yêu, xin cố gắng

Chạng vạng hai người ra ngoài tản bộ, khi quay về thì bữa tối dưới ánh nến đã bày sẵn trên bàn. Tay Tân Ý Điền định mở công tắc đèn buông xuống, hỏi: “Anh sắp xếp lúc nào thế? Sao em không biết?”

“Không thích?”

Cô cố ý ngừng lại một lúc, sau đó mỉm cười, “Hoàn toàn trái ngược! Có món gì? Có điều hôm nay em muốn ăn cơm--” Cô chạy lại bàn nhìn một cái, mừng rỡ nói: “Wow, tôm bóc vỏ ướp trà Long Tĩnh, cá kho, em còn tưởng là rượu vang với bít tết ấy!” cô lập tức rửa tay ngồi vào bàn, ngẩng đầu nhìn người đối diện, cười hỏi: “Anh không phải con sâu trong bụng em chứ?”

“Món ăn Trung Quốc của khách sạn này khá ngon.”

Cơm nước xong, Tân Ý Điền đứng ở sân thượng ngắm trăng. Nhớ lại cảm xúc mãnh liệt tối qua, tay Tạ Đắc từ trên cổ áo cô luồn vào trong. Cô đè bàn tay lại, lắc đầu thở dài nói: “Hôm nay không được đâu--, chúng ta nói chuyện đi. Anh xem, gió mát, trăng sáng, anh, còn có em, thích hợp tán gẫu biết bao, đúng không nè?”

Tạ Đắc có chút thất vọng, thế nhưng cậu nói: “Được thôi, em muốn nói gì?”

“Tùy thích. Ước mơ lớn nhất lúc bé của anh là gì?”

“Làm nông dân.”

Tân Ý Điền nhịn không được trêu chọc: “Ha, đúng là ước mơ làm người ta giật mình!”

“Bởi vì như thế mới có thể xuống ruộng bắt ếch mà không bị ba mẹ la mắng.” Cậu bỗng nhớ đến anh trai có lần nói muốn làm người ngoài hành tinh, có lẽ anh ấy đã đi thật rồi, ở một thế giới khác họ không biết. Cậu hỏi lại cô: “Còn em? Muốn làm gì?”

“Nói ra thật ngượng lắm. Muốn làm các loại gia, họa gia, tác gia, dương cầm gia, nghệ thuật gia... Kết quả hiện tại, suốt ngày tại gia.”

“Nghe ra cũng là một loại gia nha!”

“Lần đầu em phát hiện, thì ra anh cũng biết lấy lòng người khác!”

“Vậy phải xem đó là người nào.”

Cô bật cười, nói giỡn: “Cho nên, em là người tốt?”

Cậu có vẻ đăm chiêu suy nghĩ đáp: “Nếu em chỉ là người tốt vậy là tốt rồi.”

Tân Ý Điền có phần suy nghĩ không thông lời cậu nói, không biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Không phải là muốn mà không được ư? Nhưng cậu cũng không tiến thêm một bước yêu cầu đâu. Kỳ thực dùng kem bôi trơn cô cũng không phải không chấp nhận, dù sao tình huống giống tối qua như vậy quả thực mấy năm khó gặp.

Khi ngủ Tạ Đắc đột nhiên hỏi cô: “ 'Tình cờ ta gặp được nàng, thật là thích hợp mơ màng bấy lâu' câu thơ này từ đâu ra?” Tân Ý Điền giật mình, trả lời đắn đo: “Hình như trong “Kinh thi“. Sao thế?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Trước đây ba anh có nói qua, tên bọn anh lấy từ “Kinh thi”,có điều, anh thấy chẳng êm tai.”

Tân Ý Điền đương nhiên biết anh nói ‘bọn anh’ là ai, đây là chủ đề mà hai người không muốn nhắc đến, vội nói: “Không phải đâu, họ Tạ nghe êm tai đẹp đẽ biết bao. Anh xem, Tạ An, Tạ Huyền, Tạ Điểu, Tạ Linh Vận, Tạ Đạo Uẩn, đều là người nổi tiếng. Đúng rồi, còn có Tạ Gia Cẩn -- “

Tạ Đắc cắt ngang cô: “Được rồi, ngủ!” Cậu ôm cô vào lòng mình, đề phòng cô trên giường nhích tới nhích lui, được một lúc nghi hoặc hỏi: “Ai là Tạ Gia Cẩn?”

“Bạn đại học của em --” Tân Ý Điền ló đầu ra hít một hơi không khí trong lành.

Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm không nói chuyện. Ngày hôm sau Tạ Đắc nói cô biết mình phải đi châu u một chuyến, khoảng nửa tháng. Tân Ý Điền thấy cậu vội vàng thu dọn hành lý, hỏi: “Bây giờ?” Cậu gật đầu.

“Sao anh không nói sớm? Vậy còn em?”

“Anh đổi máy bay ở Bắc Kinh.”

“Cho nên, bây giờ em và anh cùng nhau quay về Bắc Kinh?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Tuy rằng không có, nhưng -- “

“Không có là tốt rồi.”

Tân Ý Điền la lên: “Nhưng anh có thể nói sớm để em biết trước mà, em cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt --”

Cậu nhìn cô một cái, điềm nhiên như không đáp: “Đi Bắc Kinh mà thôi, cũng đâu phải chuyện lớn gì.”

Tân Ý Điền hai tay khoanh ngực nhìn cậu, cuối cùng quyết định nói ra hoài nghi trong lòng: “Anh đây là đang trả thù sao?” câu trả lời cho cô là --

“Em suy nghĩ nhiều quá.”

Thời gian Tạ Đắc ở u Châu kéo dài vượt quá mong đợi. Khi cậu dành chút thời gian gọi điện cho cô, cô không phải cùng bạn bè ăn uống thì cũng đi nhà hát xem kịch, nhận được điện thoại của cậu thường nói không được vài câu liền cúp máy, cuộc sống của một người vừa náo nhiệt lại phong phú. Có một lần cậu nhịn không được hỏi cô: “Em có nhớ anh không vậy?”

“Tất nhiên là có rồi. Hôm nay là tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, vừa nãy em còn đang suy nghĩ, nếu như anh về thì tốt quá, chúng ta có thể cùng đi ăn lẩu. Em biết một quán lẩu Vân Nam, ngon vô cùng. Đúng rồi, anh ở nước ngoài anh ăn có quen không? Thời tiết lạnh không?”

“Có lúc ăn mì ăn liền. Bắc u khá lạnh.” Câu trả lời của cậu lời ít ý nhiều, ngừng một lát, khẽ nói: “Anh rất nhớ em, nhớ đến đau đầu, nhớ đến không biết làm thế nào mới phải.”

“Bệnh đau nửa đầu lại tái phát ư? Rất đau sao?”

“Có thể chịu được. Em nhớ anh thật sao?”

“Đương nhiên, mỗi ngày. Đã hài lòng chưa?”

Đối phương trong một lúc không nói chuyện, dường như đang ngờ vực tính chân thực trong lời cô nói.

Cô khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Nếu đau đầu, tiếp tục chịu đựng như vậy cũng không phải là cách. Đừng nằm trên giường xem bản kế hoạch nữa, đầu sẽ càng lúc càng đau, ra ngoài kiếm gì làm để phân tán chú ý đi.”

“Đêm khuya rồi, cái gì cũng không muốn làm.”

“Xem phim bộ tình cảm ướt át đi, có thể giảm bớt áp lực, đau đầu nói không chừng đỡ hơn đấy.” Tân Ý Điền đề nghị, thấy anh không trả lời, hỏi: “Không thích xem phim?”

“Không có gì hay để xem.”

Cô trong một lúc không nói gì, “Cái này cũng không thích, cái kia cũng không thích, anh không cảm thấy cuộc sống mình rất buồn chán sao?”

Cậu phủ nhận rất nhanh: “Làm việc, không nhàm chán.” Cậu không thích bị người khác nói nhàm chán, nhất là cô. Lại hỏi: “Lúc không đi làm, em thường làm gì?”

“Cuối tuần ra ngoài với bạn bè ăn uống chơi bời, ngày thường tan làm, một mình đọc sách, nghe nhạc, ngủ sớm, thỉnh thoảng cũng tham gia du lịch đây đó do mạng tổ chức, leo núi này, đi biển này, hay là đi bộ chẳng hạn, đại thể là mấy việc này.”

“Nghe có vẻ hay đấy.” Không có cậu, mỗi ngày của cô đều thi vị như nhau. Mình hi vọng cô ấy như vậy hay không hy vọng cô ấy như vậy? Trong một lúc cậu không lý giải được tâm trạng không hiểu được đang nảy sinh trong lòng.

“Em rất biết giết thời gian nha“. Một người sống một mình rất quan trọng, nhưng mà học hành thì với đám bạn ở chung cũng rất quan trọng, đúng không?” Tân Ý Điền nói ẩn ý.

“Vậy hai người thì sao? Có bí quyết sống chung nào?”

“Cái này --” cô có chút nghẹn lời, lúc đầu thì nói: “Vậy phải phân chia tình huống, nếu là bạn bè --” liền cười, họ đều biết đối phương muốn nói về gì, khẽ ho một tiếng, giọng nói chứa thẹn thùng: “Nếu hai người cùng nhau, yêu nhau thì được rồi.”

Vào một ngày tháng mười hai, mẹ Tân gọi điện cho cô, hỏi cô Nguyên Đán có rảnh không. Cô đáp: “Ngày nghỉ theo luật, đương nhiên không có việc gì.”

Mẹ Tân bảo cô về Thẩm gia tham dự hôn lễ của Thẩm Quân Hòa. Cô giật mình, “Cậu ta ngay cả đối tượng cũng không có phải không? Sao lại sắp kết hôn?”

“Aiz, cái thai cũng được hai tháng rồi, không kết hôn thì làm sao. Mấy ngày nay mẹ với ông Thẩm đến thời gian thở cũng không có. Vốn muốn nói năm sau tổ chức hôn lễ đi, thời gian một tháng đồ đạc mua không đủ. Bên nhà gái không đồng ý, nói bụng to ra mặc áo cưới thì nhục nhã.”

Cô nhịn không được cảm thán: “Chị em họ đều lên xe trước, sau đó mua vé bổ sung nha. Cô dâu là ai?”

“Người Thường Đức tỉnh Hồ Nam. Lúc tụi nó du lịch thì quen nhau, trông cũng trắng trẻo, con bé rất đẹp, ai biết tính tình lại chua ngoa. Còn chưa kết hôn, hai đứa cách dăm ba ngày lại cãi nhau.”

“Vậy chẳng phải rất phiền nhiễu sao?”

“Chính xác! Bên nhà gái ở rất xa, thân thích lại nhiều, còn phải sắp xếp chỗ ăn, mặc, ở, đi lại cho họ. Danh sách khách mời còn chưa quyết định, mẹ bận đến nỗi xoay vòng vòng.”

“Còn Thẩm Quân Hòa bọn họ thì sao, mặc kệ mấy việc này?”

“Mấy đứa con nít tụi nó biết gì, không tạo thêm phiền phức là tốt rồi. Đúng rồi, con thế nào? Sang năm con hai tám rồi, trưởng thành rồi. Lần trước lão Thẩm nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, mẹ thấy người đó rồi, nhã nhặn lịch sự, gia cảnh cũng tốt, con có muốn --”

Tân Ý Điền nhanh chóng cắt ngang bà, đau đầu nói: “Mẹ, con không phải đang quen bạn sao, mẹ gấp cái gì thế!” Mẹ Tân vội nói: “Phải không? Sao mẹ chưa nghe con nói qua? Quen lúc nào? Nếu không, Nguyên Đán con dắt người ta đến ọi người xem thử?”

Cô đành chịu, “Mẹ không sợ dọa người ta chạy mất sao? Con lại không muốn lấy chồng gấp!”

Cô và Tạ Đắc gặp gỡ thì gặp gỡ, nhưng chưa bao giờ gặp người lớn hay có ý nghĩ muốn tiến thêm một bước. Vả lại không bàn đến địa vị gia thế hiển hách của Tạ gia ở Thượng Lâm, riêng việc cô lớn hơn Tạ Đắc năm tuổi điều này đủ để khiến cha mẹ hai bên khó mà chấp nhận. Đương nhiên, mấy điều này không phải vấn đề chính, then chốt là thái độ của bản thân họ. Tạ Đắc vừa trưởng thành, chững chạc, sự thật tẩy không ra là cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi. Thanh niên hai mươi hai tuổi nói không chừng sau này sẽ có lựa chọn tốt hơn. Mà cô, đã trải qua sự phản bội của Ngụy Tiên, đối với chuyện kết hôn này chẳng còn ham thích nữa.

 

Vì hôn lễ của Thẩm Quân Hòa mà Thẩm gia ầm ĩ rối ren, trước hôn lễ một ngày vẫn còn trang trí phòng tân hôn. Cô dâu Liêu Thi Linh mới hai mốt tuổi, mặt tròn mắt to, da trắng xinh đẹp, thấy Tân Ý Điền thì khách khí chào hỏi, xoay lưng lại thì cãi nhau túi bụi với Thẩm Quân Hòa. Vì chuyện cái giường cưới nên đặt hướng đông tây hay hướng nam bắc mà tranh chấp nhau, càng cãi càng ầm ĩ, Thẩm Quân Hòa tức giận đến nỗi ném bể một bộ tách trà bằng gốm của người khác tặng. Thấy hai người sắp đánh nhau, tất cả mọi người chạy ra khuyên can, anh một lời tôi một câu, càng khuyên càng muốn nổ tung. Tân Ý Điền cảm giác như có một vạn con vịt đồng thanh kêu to “cạp cạp cạp...” bên tai, chỉ thấy ngột ngạt, sống không nổi nữa.

Cô nói với mẹ Tân họ hàng bạn bè đến Thẩm gia nhiều vậy, e rằng không đủ chỗ ở, cô nên chen chúc ở chỗ Hà Chân thì hơn. Mẹ Tân không miễn cưỡng, dặn dò cô sáng mai đến nơi tổ chức hôn lễ sớm một tí, cô còn phải giúp họ nhận tiền mừng. Hà Chân kết hôn xong thì mang thai, không còn giống trước đây, cô không thể đến chỗ Hà Chân qua đêm, ngày lễ giá khách sạn mắc không nói, chưa chắc là còn phòng, cuối cùng cô gọi điện thoại cho Tạ Đắc ở nhờ căn hộ của cậu gần Thượng Đại.

Tạ Đắc nói: “Chỗ đó còn phải dọn dẹp. Em có thể ở khách sạn nơi anh ở.”

“Ra ra vào vào, bị người ta thấy, đồn đại không tốt lắm.”

Cậu bất mãn bảo: “Anh là người tình bí mật của em hả? Không được ra ánh sáng như vậy?”

“Haizz, lần trước cùng anh về Bắc Kinh, mấy người bên cạnh anh như giám đốc này thư ký này phiên dịch này không ngừng nhìn em chằm chằm, giống như em là kỳ trân dị thú gì đấy. Em không muốn xuất hiện cùng anh, trừ phi anh bảo họ đừng nhìn em.”

“Nhìn thì cứ để họ nhìn, em cũng đâu mất cọng tóc nào, sợ cái gì?”

“Người ta sẽ xấu hổ mà. Anh gọi anh Đổng mang chìa khóa tới đây, có được không? Em ở Thượng Đại, ở chung với Hà Chân. Nhanh lên nha!”

Tạ Đắc nghe cô làm nũng với cậu, tim như được hòa tan, mềm như thanh chocolate, không nỡ từ chối, dặn dò Đổng Toàn: “Căn hộ kia có khoảng thời gian tôi không ở, anh tìm người dọn dẹp một chút, thiếu vật gì thì mua cho đủ. Còn nữa, Tân Ý sợ lạnh, chăn nhất định phải ấm áp, trước khi mở điều hòa, không được để cô ấy vào phòng lạnh như băng.”

Hà Chân mang thai tám tháng, xin phép nghỉ sinh ở trong ký túc, cái bụng vừa lớn vừa tròn, nhưng cơ thể trông không mập, càng lộ ra đôi chân dài vừa nhỏ bé vừa gầy yếu. Ngoài việc đi đứng có chút không tiện thì cuộc sống không khác hồi trước mấy, cô vẫn đi chợ, nấu cơm, đem quần áo đến tiệm giặt tẩy. Lục Thiếu Phong bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, một mình cô buồn chán, rất mong muốn có người cùng cô trò chuyện tâm sự, do đó những gì bà tám mà cô biết được đều nói ra hết.

“Cái cậu đồng nghiệp Tiểu Mạnh thay thế cậu đấy, keo kiệt thì thôi đi, đáng ghét nhất là nhân phẩm có vấn đề. Có vài giáo viên chạy lại tớ than phiền, nói cậu ta khi cần người thì ba hoa chích chòe, còn lúc hết cần thì phớt lờ, sự việc xong xuôi thì lập tức qua cầu rút ván, lại còn nói xấu sau lưng người khác, phần hoa hồng thỏa thuận nếu không hỏi cậu ta thì cậu ta không đưa, chẳng có lần nào mà vui vẻ đưa tiền. Đây là lần đầu tiên tớ gặp phải người vô sỉ như vậy, lại còn đi du học về nữa chứ, người Trung Quốc đều bị cậu ta làm mất mặt hết.”

Tân Ý Điền đành chịu nói: “Haizz, cánh rừng lớn, chim nào cũng có. Hồi trước mẹ tớ hay nói, cái xã hội này, rồng thì có cửa rồng, rắn thì có hang rắn, loại người nào thì làm việc loại đó, kệ nó đi, quả thực hết cách, mình không để ý tới cậu ta là được rồi.”

“Đúng vậy, sau này tớ không hợp tác với cậu ta nữa. Người nào cũng không! Còn có một chuyện, tháng trước tớ đến bệnh viện thành phố khám thai, đụng phải Vương Nghi Thất.”

“Cô ta cũng đi khám thai?”

“Lúc đầu tớ cũng tưởng vậy, sau đó mới biết cô ta đến hẹn lịch phá thai.”

Tân Ý Điền kinh ngạc trợn mắt, “Cô ta phá thai?”

“Tớ có hỏi bà bác sĩ kia, chắc đúng. Tạo nghiệt nha!” Hà Chân sắp làm mẹ, có lẽ vì tâm trạng khác biệt, đối với chuyện phá thai này đặc biệt không tán thành, vừa nói vừa lắc đầu.

Tân Ý Điền do dự một hồi, nói: “Tớ lấy làm lạ chính là, cô ta muốn phá thai, sao không ở Bắc Kinh làm, lại phải đến Thượng Lâm? Còn nữa, Ngụy Tiên đâu?” Anh ta không phải khăng khăng muốn giữ đứa con này sao?

“Không thấy. Bữa đó là thứ Hai, anh ta hẳn đang đi làm. Điều kiện kinh tế Ngụy Tiên kinh cũng được mà, cũng không phải nuôi không nổi, phá thai làm gì?”

Tân Ý Điền hừ mạnh một tiếng, “Ai quan tâm bọn họ cần hay không cần, lại chẳng liên quan chuyện chúng ta.” Cô không muốn nói chuyện bọn họ nữa, hỏi cái khác: “Còn cậu, dự tính sinh lúc nào?”

“Cuối tháng này. Sắp năm mới rồi, giường bệnh hình như rất căng. Sinh một đứa cũng sắp sinh không nổi nữa.”

“Vậy tranh thủ đặt trước đi. Thiết bị điều trị bệnh viện thành phố tiên tiến, tập hợp danh y, ngược lại, bệnh nhân và sản phụ cũng nhiều khủng khiếp. Lần trước nghe mẹ tớ bảo lúc Thẩm Quân An sinh con, giường bệnh không đủ, có sản phụ đành phải ngủ trên hành lang.”

“Lục Thiếu Phong có đi hỏi rồi, mỗi lần đều nói không có giường. Tụi tớ nghĩ nên tặng quà cho bác sĩ phụ trách, kết quả bị người gia trả về. Thẩm Quân An làm thế nào mà có được giường vậy?”

“Có lẽ do Thẩm Gia Sơn tìm người nhờ vả. Có muốn tớ hỏi thử giùm cậu không?”

“Được á!” Hà Chân vội vã gật đầu, con mắt xoay tròn còn nói: “Có điều --, cậu tìm Thẩm Gia Sơn giúp đỡ không bằng trực tiếp tìm Tạ Đắc đi. Ba cậu ta quanh năm suốt tháng ở phòng bệnh hạng nhất, có một giường ngủ vân vân chẳng phải chuyện cỏn con sao.”

Tân Ý Điền ngẩn người. Không biết vì sao, cô gặp chuyện rất ít nghĩ đến Tạ Đắc, có lẽ trong tiềm thức vẫn coi cậu là đứa trẻ cần bảo vệ. Cô nói ngập ngừng: “Đúng rồi, có cơ hội tớ sẽ nhắc việc này với cậu ta.”

“Tạ Đắc thế nào?” Hà Chân cười hỏi.

“Cái gì thế nào?”

“Cậu còn giả ngu với tớ. Cậu ta tuổi này, tinh lực tràn đầy, như sói như hổ, cậu đối phó nổi sao --” lời còn chưa dứt, Tân Ý Điền sáp lại véo tai cô nàng, cười mắng: “Người kết hôn rồi thực sự không kiêng kỵ gì hết, cái gì cũng nói ra hết! Hừ-- “

Hà Chân cười xin tha mạng, “Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa. Có điều, hai người không phải đắp chăn nói chuyện thuần khiết chứ, dù sao nên làm chút gì chứ -- “

Tân Ý Điền vừa thẹn vừa vội, mắng: “Cái cậu này kì cục quá--” hai người cười đùa một hồi, vì cô nghĩ muốn dọn dẹp căn hộ, không có ở lại ăn cơm chiều. Về nơi ở nhìn một cái, gian phòng sạch sẽ, ấm áp, sáng sủa, cảm giác được người che chở, thương yêu bỗng chốc lan tràn trong lòng.

Tâm trạng cô rất tốt, gọi điện thoại cho Tạ Đắc, “Buổi tối em tự nấu cơm, anh muốn đến ăn không?”

Tạ Đắc ở đầu dây bên kia trầm ngâm không nói. Qua một hồi, cô nghe được cậu hỏi thư ký tiệc tối có thể mời giám đốc Tống đi không. Thư ký trả lời con trai giám đốc Tống phát sốt nằm viện, ông ấy về lâu rồi. Cô vội nói: “Quên đi, anh làm việc của anh, lần sau đi.”

Cậu nói với vẻ vô cùng tiếc rẻ: “Lần đầu tiên em chủ động hẹn anh, mà bị nhỡ thế này. Anh vẫn chưa ăn món em nấu-- “

“Muốn ăn thiệt sao?”

“Còn thật hơn vàng thật.”

Tân Ý Điền bị cậu trêu mà mắc cười, “Vậy được, dù sao chẳng có việc gì, em làm cho anh cơm phần tình yêu. Có điều, anh phải ăn hết nha. Tiệc tùng đều là uống rượu, chẳng ăn được gì hết.” Cô xếp thức ăn đã làm xong vào trong cặp lồng một cách gọn gàng đẹp đẽ, trong một lúc không bắt được xe, khi đến được đã hơi muộn. Tạ Đắc đã ở dưới lầu chờ, phía sau là hai chiếc xe màu đen, nhóm sáu người chờ xuất phát. Cô đưa cặp lồng cho cậu, tiu nghỉu mà nói: “Làm sao bây giờ? Phải đi rồi, làm sao ăn.”

“Không sao, anh có thể ăn trên xe.”

Cô cười với cậu, nhìn thoáng qua những người khác trong xe, đột nhiên xấu hổ, khẽ nói: “Em đi. Anh lên xe mau đi, tất cả mọi người đang chờ anh kìa.” Tạ Đắc nhìn cô băng qua đường, lúc này mới lên xe.

Đổng Toàn cười tủm tỉm nói: “Cô Tân thật biết chăm sóc người khác.” Tạ Đắc “Ừm” một tiếng, giọng nói và nét mặt cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, nhưng mà sự vui vẻ trong lòng hãy còn theo mày mắt để lộ ra ngoài.

Vương Nghi Thất gọi điện nói Ngụy Tiên biết là cô không cẩn thận đã sảy thai. Ngụy Tiên vội tranh thủ thời gian đến Thượng Lăm thăm cô, an ủi cô đừng đau lòng, tĩnh dưỡng cho tốt, về phần đứa bé, bọn họ sau này sẽ có.

Nhưng cây kim bọc lâu ngày cũng lộ ra ngoài. Bạn bè Vương Nghi Thất đến thăm cô, khó tránh khỏi lỡ miệng nói ra. Dần dần, Ngụy Tiên biết được, không kìm được cơn giận, chất vấn Vương Nghi Thất - bị sảy thai nằm trên giường: “Đứa bé rốt cuộc là do em không cẩn thận làm sẩy hay do phá thai?”

“Anh biết rồi, còn hỏi em làm gì!” Cô lạnh lùng đáp.

Ngụy Tiên tức giận đến mặt mày tái xanh, nện một đấm vào tủ đầu giường, rầm một tiếng rất lớn, dáng vẻ làm người khác sợ. Vương Nghi Thất rụt cổ, ngạc nhiên nhìn anh, cơn tức cũng tăng theo, lớn tiếng: “Anh muốn làm gì? Đánh người sao?”

Ngụy Tiên cố dằn cơn tức, nhắm chặt mắt, khi mở lại thì mặt đầy vẻ đau xót, “Tại sao em muốn phá thai?” Vương Nghi Thất im lặng không đáp. Giọng anh không tự chủ được quát to, “Nói! Tại sao em muốn phá thai? Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Suy cho cùng anh chịu trách nhiệm, em còn lo lắng gì? Sao em có thể tàn nhẫn như thế? Hổ dữ còn không ăn thịt con, rốt cuộc em có nhân tính hay không -- “

Vương Nghi Thất cầm trái táo trên bàn ném vào người anh, run run đôi môi quát: “Cút!”

Ngụy Tiên không kịp đề phòng vừa vặn bi cô ném trúng, tiến lại giữ chặt tay cô, cả giận nói: “Em còn lo thân em không!” Cánh tay đang giơ cuối cùng hạ xuống. Vương Nghi ngẩng cằm, vẻ mặt ngang ngược liếc xéo anh, “Tôi ích kỷ, vô tình, không chịu trách nhiệm, bây giờ anh mới biết sao? Anh muốn cải tà quy chính làm lại người tốt của anh, đừng dùng tôi làm lá chắn. Vương Nghi Thất này cũng không miễn cưỡng bất cứ kẻ nào ở bên tôi!”

Đàn ông cãi nhau không phải đối thủ của phụ nữ, Ngụy Tiên nhất thời nói năng lộn xộn, “Em đừng cứ hở chút là ném này quăng kia, nói bóng nói gió đánh người loạn xạ. Con mất rồi, em không buồn sao, không đau lòng sao, không -- “

“Đủ rồi --” Vương Nghi Thất cắt ngang anh, hai tay che mặt nghẹn ngào nói: “Anh nghĩ rằng em lòng gan dạ sắt sao? Không có tình cảm không có tình mẹ? Anh nói anh chịu trách nhiệm đến cùng, anh có thể chịu trách nhiệm cái gì? Quan hệ với gia đình căng thẳng như vậy, bản thân thì đang ở nhà tập thể cho nhân viên, tiền lương tuy rằng không tệ, nuôi con thì e là không đủ. Quan trọng hơn là, bây giờ em không muốn có con, em không chịu trách nhiệm nổi. Sinh con thì dễ, nuôi mới là khó! Sinh ra thì phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ cho nó ăn ngon, mặc đẹp, sống tốt, tiếp thu dạy dỗ tốt nhất, nếu bây giờ làm không được, vậy thì, em thà rằng chọn cách bỏ đi.”

“Theo em nói như vậy, con cái người ta không cần sinh ra hết rồi!” Ngụy Tiên dần tiêu tan cơn tức, bây giờ trong đầu anh chỉ còn cảm giác vô lực không cách nào thay đổi tình trạng hiện tại.

Còn hơn một số bậc cha mẹ không có trách nhiệm, như ba mẹ cô, Vương Nghi Thất cho rằng cô trong con mắt người khác không có trách nhiệm chính là có trách nhiệm nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.