Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 27: Chương 27




 

Khi quay về nơi ở rửa mặt, Đường Dịch đã đi làm rồi. Lúc cô dậy thì không thấy Tân Ý Điền, đoán rằng tâm trạng cô không tốt, chắc là ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi. Vốn định gọi điện thoại cho cô, lại thấy di động cô trên bàn trà, bởi vậy để lại tờ giấy, nói cô phải đi làm, Tân Ý điện cứ tự nhiên đi. Tân Ý Điền vội gửi cô một tin nhắn, nói sáng nay cô đi xe lửa về Thượng Lâm, cảm ơn Đường Dịch cho ở lại và tiếp đãi, chìa khóa nhà đặt trên bàn trà.

Trên đường cô hỏi Tạ Đắc: “Tối hôm qua anh đến đây lúc nào? Có phải em mà không ra ngoài, anh vẫn đợi đến trời sáng sao?”

“Anh vốn định thế. Lúc đó lòng anh rất loạn, không biết khi gặp em thì phải nói gì, thà rằng ngồi trong xe chờ một đêm, cũng không muốn nói qua điện thoại. Ai biết em đói ngủ không được, chạy ra ngoài mua đồ ăn. Em nói xem chúng ta có phải có tâm linh tương thông không?”

Tân Ý Điền trầm ngâm rồi nói: “Em cũng thấy thật lạ, em trước giờ chưa từng ngủ đến nửa đêm rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn, lại còn vào lúc bốn rưỡi sáng nữa chứ, nói không chừng trong tiềm thức của em cảm giác được anh đến, chỉ là bản thân em không biết. Loại cảm giác này kỳ diệu thiệt nha!”

Tạ Đắc chỉa ngón trỏ phải vào giữa trán cô, cười nói: “Cái này gọi là ‘Trái tim cùng chung nhịp đập'.”

“Còn thần bí hơn 'Trái tim cùng chung nhịp đập', sao anh không đi thẳng lên lầu tìm em luôn đi?”

Anh xấu hổ cười, “Anh chỉ biết Đường Dịch ở khu phố này, không biết cô ấy ở tầng mấy, đành phải ngồi gốc cây há miệng chờ sung thôi.”

“Ha, thì ra là thế!” Tân Ý Điền khẽ đấm một phát vào người anh.

Tân Ý Điền quay về Thượng Lâm tìm việc, phỏng vấn vài lần cũng không được. Mấy công ty tư nhỏ không chính quy, mặc dù không bị những cơn giận vô cớ của sếp, cũng phải nhìn sắc mặt đám người họ hàng của sếp mà sống; công ty nước ngoài sai phụ nữ như đàn ông, sai đàn ông như thú vật, cơ thể ăn không tiêu; doanh nghiệp nhà nước ít nhiều phải dựa vào quan hệ, hơn nữa cũng không có chỗ cho cô dụng võ. Cứ như vậy cao không được thấp cũng không xong cứ thế kéo dài, tiến thoái lưỡng nan, cô rất sốt ruột. Cô thậm chí hay là về công ty mô giới trước đây, chỉ là nhất thời không dám vác mặt đi thôi.

Ngay lúc cô đang rầu rĩ, Thẩm Quân An đến tìm cô, hỏi cô có muốn hợp tác mở nhà hàng không.”Tôi có một người quen, mở một nhà hàng, buôn bán cũng không tệ lắm. Giờ cả nhà họ mua nhà ở Thượng Hải, muốn sang lại quán. Tôi muốn làm cái gì đó, đỡ phải bị người ta nói ỷ lại nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, do là tiền trong tay không đủ, cô muốn hợp tác không? Làm công cho người khác không bằng tự mình làm, cô nói đúng không?”

Tân Ý Điền trầm ngâm không nói lời nào.

“Xung quanh nhà hàng này đều là cơ quan chính phủ, văn phòng cao cấp, đoạn đường tốt, không cần thuê nhân viên phục vụ và đầu bếp, đều là những người cũ luôn. Bởi vì là người một nhà, giá cả rất hợp lý, thậm chí có thể nói rất hời.”

“Nếu như làm, một năm bao nhiêu tiền?”

“Chỉ cần ba trăm tám chục ngàn. Mới khai trương tu sửa lại một chút, một người nhiều lắm chỉ hai trăm mấy chục ngàn. Hai người hợp tác, kiếm được tiền nhiều hơn, hơn hẳn làm công cho người ta.”

Tân Ý Điền bắt đầu xiêu lòng nhưng cuối cùng lắc đầu, “Thôi đi, cô kiếm người khác đi. Tôi vốn lười nhác, lại thiếu khôn khéo, không làm nổi đâu, tự mình làm chủ chắc chắc lỗ vốn.”

Thẩm Quân An nóng nảy, “Cũng không phải bắt cô bưng đĩa xào rau, có cái gì mà không biết làm? Hơn nữa, không cần học mà. Không thì vậy đi, cô chỉ cần phụ trách phần tài chính, quản lý là được, mấy việc khác tôi lo, vậy được chua? Trừ phi cô sợ mất mặt, nghĩ cái quán này không hợp thân phận cô, hoặc là khinh thường tôi, không muốn hợp tác.”

Tân Ý Điền bị câu nói cuối cùng của cô ta kích động suýt chút nhảy dựng lên, để làm sáng tỏ mình không phải khinh thường cô ta, đành phải nói sự thật, “Có tiền mà không làm, bộ tôi ngốc sao? Không phải tôi không muốn làm, mà là tôi không lấy đâu ra được số tiền nhiều như vậy.”

Thẩm Quân An căn bản không tin, “Hai trăm mấy chục ngàn mà thôi, sao cô không có được? Chẳng phải tháng trước cô còn nháo nhào đòi đi nước ngoài học hành mua xe mua nhà sao? Cô đừng lừa tôi, không có một triệu tám trăm ngàn sao dám nói như vậy.”

Cô vội giơ tay thề, “Quân An, tôi thực sự không kiếm ra được hai trăm mấy chục ngàn. Tôi mà lừa cô tôi lập tức bị sét đánh, không chết tử tế được.”

Thẩm Quân An hồ nghi nhìn cô.

Tân Ý Điền thở dài, “Nếu tôi có tiền, cũng sẽ không vội vội vàng vàng đi kiếm việc.”

“Tiền cô đâu? làm cái gì rồi?”

Cô lóe lên ý nghĩ, nghĩ ra một cái cớ, “Thị trường chứng khoán rớt thê thảm như vậy, đều vét sạch hết rồi, lái BMW đi vào, mặc quần cộc đi ra, tôi nào đâu còn tiền?”

Thẩm Quân An rất kinh ngạc, “Cô cũng chơi cổ phiếu sao?” ngay cả cô là người không biết gì về cổ phiếu, cũng biết thị trường chứng khoán hiện nay ảm đạm bao nhiêu, bởi vậy mà không ít người táng gia bại sản, nhảy lầu tự sát.

“Haiz, một lần sẩy chân để hận ngàn đời a -- “

Thẩm Quân An không có cách nào khác, đành phải đi tìm thằng em không nên thân thương lượng chuyện hợp tác mở quán. Cô sở dĩ không tìm Thẩm Quân Hòa trước, là bởi vì cô biết người ra mặt cuối cùng là Liêu Thi Linh. Không ngoài dự đoán, con dâu Thẩm gia và bà chị chồng ngôn ngữ bất hòa, làm ra một trận cải vả ồn ào. Thẩm Quân An tức muốn chết, đánh động tới mẹ Tân, hy vọng bà có thể tài trợ Tân Ý Điền một ít, hai người sẽ mở nhà hàng hoạt động tốt.

Mẹ Tân cố ý chọn đêm khuya yên ắng tới phòng con gái, hỏi tiền cô đâu rồi. Tuy rằng bà không biết cũng không hỏi con gái rốt cuộc có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, nhưng rõ ràng là cô không đến mức ngay cả hai trăm mấy chục ngàn cũng không có. Lúc đó Tân Ý Điền muốn xuất ngoại, mẹ Tân từng lo lắng tình trạng kinh tế của cô, cô còn tùy tiện nói không ngờ cổ phiếu quỹ cô mua bán ra lại lời như vậy, đừng nói xuất ngoại học tiếp, mua nhà mua xe đều dư dả.

Tân Ý Điền bị mẹ hỏi đến cùng, không có cách nào khác giấu giếm, đành nói Tạ Đắc đụng chuyện gặp khó khăn, đem tiền mình tạm thời giúp đỡ cậu.

Mẹ Tân vừa sợ vừa giận, trầm giọng hỏi: “Con ượn bao nhiêu?”

Lúc đầu cô không nói, sau đó nhỏ giọng nói: “Có thể ượn bao nhiêu thì ượn thôi, anh ấy thật sự rất khó khăn-- “

Mẹ Tân tức giận chẳng biết nói cái gì cho phải, lại nhớ ra một việc, “Lần trước mẹ hỏi cái vòng ngọc bà cho con sao không thấy nữa, con nói gửi trong tủ bảo hiểm ngân hàng, ngày mai con phải đưa ẹ thấy!”

Tân Ý Điền đành miễn cưỡng nói cô bán rồi.

Mẹ Tân tức đến nỗi đứng không nổi, bịch một tiếng té xuống ghế, trừng mắt tức giận nhìn cô.

“Mẹ, con đeo không vừa, bán cũng bán rồi, giá không tệ lắm -- “

“Mẹ đánh chết mày cái đứa vô lương tâm, vậy mà bà mày lại ày di vật!”

Tân Ý Điền thấy mẹ vịn ghế đứng lên ra dáng sắp đánh cô, vội chạy tới cửa, chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào. Cô quay người lại cười ngỏn nghoẻn với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang theo chết không mang đi, không còn thì đã không còn rồi, vàng bạc mất hết còn kiếm lại được. Con có tay có chân, còn lo nuôi không nổi bản thân sao? Cứu một mạng người như xây tháp bảy tầng, coi như tích đức làm việc thiện đi, mẹ nói đúng không nè?”

Mẹ Tân tức giận đến chỉ vào mũi cô quát: “Người ta không cần mày; mày làm ngược lại, lấy toàn bộ của cải theo nó! Có câu con gái hướng ngoại, ra đời lấy chồng, cũng chưa thấy ai hướng ngoại giống mày hết!”

“Mẹ yên tâm đi, cũng đâu có bao nhiêu tiền, làm người kiêng kỵ nhất là bủn xỉn hẹp hòi, 'thần giữ của' khiến cho người ta khinh thường đó! Hơn nữa, con chỉ cho ảnh mượn thôi, chờ ảnh vượt qua cửa ải khó khăn, tự nhiên sẽ trả lại mà.”

“Vậy nếu nó phá sản, không trả thì sao?” Chuyện tập đoàn Tạ thị đóng cửa ầm ĩ sôi sùng sục, mẹ Tân ít nhiều gì cũng nghe được phong phanh, khi đó còn nói vài tiếng đồng cảm nức nở.

“Cái này -- vậy con coi như xui xẻo đi, nhưng ít ra không thẹn với lương tâm.”

“Con ngốc này, mẹ thấy con ngốc hết thuốc chữa rồi!” Mẹ Tân chĩa mạnh vào trán cô một cái, đạp cửa ra ngoài.

Tân Ý Điền ngã phịch xuống giường dang hai tay hai chân, nhìn trần nhà buồn bã ỉu xìu nói: “Thế là hay rồi, bây giờ mình nghèo rớt mồng tơi, so với lúc mới tốt nghiệp đại học còn không bằng. Không tìm được việc, chắc mình ăn không khí quá. Hy vọng mẹ đừng giận quá mà đuổi ra khỏi nhà, không thì mình đành phải ngủ ngoài đường thôi!”

Tuy Tạ Đắc nghĩ hết cách mới kiếm được một khoản vay, nhưng vì kinh tế toàn cầu đang trì trệ, tình trạng toàn thể tập đoàn Tạ thị vẫn như cũ không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhất là bất động sản, rất nhiều người cầm cự không nổi, đóng cửa có đóng cửa, phá sản có phá sản, nhảy lầu có nhảy lầu, làm cho lòng người hoảng sợ. Tình hình phía bên Bắc Kinh tạm thời dần ổn định, nhưng văn phòng kinh doanh vắng như chùa bà đanh. Anh cũng không có biện pháp nào hay hơn, chỉ có thể ngồi đợi thị trường địa ốc khôi phục, tạm thời trở lại Thượng Lâm.

Anh chỉ hy vọng mình chống đỡ được đến ngày thị trường bất động sản khôi phục.

Tân Ý Điền tìm việc vẫn cứ khó khăn, tâm tình cũng không tốt, bầu không khí hai người gặp mặt có phần nhuốm màu ảm đạm, cũng không có hứng nói. Tân Ý Điền tự lên tinh thần, nói cho anh nghe truyện cười giữa cô với bé Kỳ Kỳ- con của Thẩm Quân An, “Kỳ Kỳ hai tuổi rưỡi, học lớp mẫu giáo bé ở nhà trẻ, sáng sớm không chịu thức dậy, nhắm mắt để người ta mặc đồ cho nó, đang mặc đột nhiên thở dài một hơi, nói giọng non nớt trẻ con 'Mấy ngày này, thực là hết cách sống mà', mọi người cười đến nỗi thiếu chút nữa chảy nước mắt.” Cô vừa cười vừa lắc đầu, “Haizz, anh nói trẻ con bây giờ-- “

“Chắc là nghe ai nói đó thôi, con nít học nhanh lắm.”

Tân Ý Điền mệt mỏi ghé vào trên bàn, ngón tay nhúng vào trong tách trà vẽ vòng vòng, “Kỳ Kỳ nói quả không sai, mấy ngày này, thực là hết cách sống mà.”

Tạ Đắc vươn tay nắm vai cô, Tân Ý Điền thuận thế tựa trong lòng anh. Hai người nghe tiếng tim đập của nhau, một hồi lâu không nói chuyện.

“Tân Ý Điền, lỡ như anh thật sự bị phá sản, anh chỉ nói là lỡ như thôi, em nói anh nên làm sao?” Cằm Tạ Đắc vuốt ve tóc cô, nói rầu rầu không vui.

“Còn có thể làm sao, tất nhiên phải tiếp tục sống, dù sao cũng không thể chết được.” cô ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Không phải chứ? Tình hình thật sự xấu đến bước này rồi sao?”

“Anh cũng không biết, dù sao cầm cự ngày nào hay ngày đấy. Mỗi ngày từ sáng đến tối, anh luôn nghĩ, ngày hôm nay cuối cùng cũng trôi qua bình an, có ma mới biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Cô từ trong lòng anh đứng lên, cười hì hì nói: “Nếu anh bị phá sản thiệt, cũng không phải không có cách. Em nuôi anh cho, hình như anh ăn không nhiều lắm, cũng không kiêng ăn, rất dễ nuôi.”

Tạ Đắc nở nụ cười đã từ lâu không thấy, “Tốt quá rồi, cầu còn không được. Có điều anh không dễ phá sản như vậy, anh đối với nền kinh thế Trung Quốc rất có lòng tin, bây giờ nhà cửa vẫn đang là nhu cầu bức thiết. Còn nữa, cho là phá sản đi, anh còn trẻ, làm lại lần nữa là được thôi.”

Tân Ý Điền vỗ vỗ mặt anh, nói dịu dàng: “Nghe anh nói như vậy, em rất vui, cũng rất tự hào.” Lập tức xuất khẩu ngâm thơ, “Bảo kiếm nhờ mài nên mới sắc, hoa mai chịu rét toả hương thơm.”

Tạ Đắc chợt thấy nhức đầu, “Anh thường có ảo giác, rốt cuộc em là học hóa học hay học văn học vậy?”

Cô làm mặt xấu, cười nói: “Vấn đề này không quan trọng một tí nào. Quan trọng là em tin tưởng anh.”

Tạ Đắc hôn trán cô, trong lòng vừa cảm kích vừa tràn trề tình cảm dịu dàng, “Đây là lời cổ vũ đẹp nhất mà mấy ngày nay anh nghe được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.