Thư ký gõ cửa phòng tiến vào thông báo cậu có cuộc họp, làm cho sự kích động này đang sinh sôi bị bẻ gãy giữa chừng. Cậu bảo thư ký pha cho cậu một tách trà, đây là cậu họp hành quanh năm thành thói quen.
Buổi tối theo thường lệ là giao thiệp, xã giao. Uống đến say khướt mới về, quần áo cậu cũng không cởi, ngã vào giường ngủ luôn. Cậu nằm mơ một giấc mơ rất dài. Lúc đầu cậu chỉ có năm tuổi, cưỡi trên cổ anh trai đi hái trộm nho trong vườn người khác, hái trộm xong ôm trong áo chạy về nhà, hai người không thèm tắm, sóng đôi ngồi dưới tán cây ăn nho. Thấy ăn sắp hết, mắt cậu đảo tới đảo lui, nói với anh trai là mẹ mới gọi anh đấy, đợi ông anh quay lại, trên mặt đất chỉ còn lại một đống vỏ nho.
Hình ảnh đột nhiên biến chuyển, cậu trở thành một cậu thiếu niên nghịch ngợm. Một cô gái cột tóc đuôi ngựa, lưng đeo cặp sách đến dạy cậu học thêm. Trên tay cậu quấn một con rắn xanh xuất hiện trước mặt cô, muốn làm cô sợ chạy đi; thừa dịp cô trong toilet, đổ nước cà chua lên ghế cô, đợi cô ngồi xuống mới dùng vẻ mặt vô tội mà nhắc nhở cô; ra oai như đem kẹo cao su vừa nhai xong dính vào tóc cô, giọng điệu coi thường mà đuổi cô đi. Ngày tiếp theo cô đem cái đầu được cắt ngắn, mặc áo gió đi đến, với tư thế chiến thần Athena nghênh đón sự khiêu chiến của cậu.
Điền từ thơ cổ bao giờ cậu cũng quên. Cô dạy cậu cách thuộc lòng: “Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy”[5] giải nghĩa là giảm béo, trước mắt nàng ta đang làm chuyện này; “Thăm thẳm đường tu muôn dặm, ta sẽ kiếm tìm trên dưới đó đây”[6] ý nói là đi thang máy không biết dừng lại ở tầng nào; “Bờ tây mưa đổ, bờ đông nắng, rằng bảo vô tình lại hữu tình.”[7] là đài khí tượng đang thông báo thời tiết.
[5] Hai câu cuối trong bài “Điệp luyến hoa” của thi nhân đời Bắc Tống
[6] Trích “Ly tao” của Khuất Nguyên, bản dịch của Nhượng Tống
[7] Trích “Trúc chi từ” của Lưu Vũ Tích Thời kỳ trưởng thành buồn khổ, không ổn định với những trò đùa vô nghĩa khôi hài dần xa dần. Mùa hè năm đó vừa oi vừa nóng, ve trên cây ầm ĩ khiến con người tâm phiền ý loạn. Cô úp mặt vào sách Anh văn của cậu ngủ thiếp đi, không biết mơ thấy gì, vẻ mặt cười thật ngọt ngào. Cậu sờ ngực mình nơi trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, mặt trời chói chang nhô lên trên đỉnh đầu. Thời tiết tháng Sáu giống như tâm tình của cậu, thay đổi thất thường, trong tiếng sấm vang chớp giật bất thình lình, mưa rền gió dữ, cậu dầm mưa đến toàn thân ướt đẫm, đành phải chạy về nhà.
Cậu lại bắt đầu tìm trò đùa cợt cô. Cô thường tức giận đến mặt đỏ tai hồng, uy hiếp cậu sẽ báo lại cho ba mẹ cậu biết, nhưng một lần cũng không có hành động. Cậu tưởng rằng họ có thể mãi mãi dừng lại ở mùa hè đó.
Hình ảnh bắt đầu trở nên mất trật tự, vỡ vụn. Vô số người hiện ra trước mặt cậu, vây cậu quanh chính giữa, chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, nước miếng tung bay không biết nói những gì. Mà cô, mặc chiếc váy dài đến bàn chân, quay lưng về phía cậu mà đi tới trước, càng đi càng xa, bất kể cậu có gào thét thế nào thì cô vẫn không hề quay đầu lại, giống như một tia sáng thoắt cái biến mất.
Cả người Tạ Đắc khó chịu mà tỉnh lại, trong cổ họng như chứa lửa, đau đầu, tuyệt vọng. Màn đêm vô tận, gian phòng trống trải, chỉ có một mình cậu. Ngửi được mùi rượu trên cơ thể mình, cậu chồm dậy tắm rửa. Đứng trong phòng tắm giữa hơi nước mù mịt, nhìn chính mình mờ nhạt trong tấm gương, những người đó những việc đó trong giấc mơ lại hiện lên trong đầu cậu, rõ ràng như tạc.
Cậu đột nhiên nghĩ không có cách nào chịu được. Muốn thì phải đi tranh thủ, cho dù cô từ đầu đến cuối cũng không có để ý tới cậu. Vì sao nhất định phải để ý những thứ này?
Cô đã trở về, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cậu, chủ động gọi điện thoại cho cậu, vậy cũng đủ rồi.
Trước khi hết giờ làm Tân Ý Điền nhận được điện thoại của Tạ Đắc, nói phải mời bù cho cô bữa cơm chưa kịp đãi hôm qua.
“A --, rất xin lỗi, tôi có hẹn với người khác rồi.” Cô thấy được Tạ Đắc không hài lòng, vội trấn an cậu: “Ngày mai có được không? Tôi mời.”
“Ngày mai tôi phải về Thượng Lâm.” Cậu nói từng câu từng chữ, “Không thể đổi hẹn sao?”
Tân Ý Điền rất bối rối, cuối cùng vẫn là nói không được. Cô đã hẹn với Ngụy Tiên ăn món Thái. Họ mặc dù đang ở cùng thành phố, nhưng mà hẹn hò lại không nhiều. Vậy mà Ngụy Tiên gọi điện nói công ty có việc gấp, bữa tiệc tối không thể làm gì hơn phải hủy bỏ. Cô rầu rĩ không vui mà tan sở, ban đầu dự định chạy về nhà trang điểm tỉ mỉ một phen rồi mới đến nơi hẹn, thế này chỉ có thể cùng đồng nghiệp dạo phố ăn quán ven đường.
Hết giờ làm mọi người cùng nhau xuống lầu, dọc đường cười cười nói nói. Tâm tình cô thật tệ, cúi đầu một mình đi sau cùng. Kèn xe hơi đột nhiên vang lên, làm cô hết hồn nhanh chóng tránh sang bên nhường đường. Một chiếc Mercedes đen chầm chậm lướt tới, dừng lại cách cô khoảng một mét. Kính xe hạ xuống, Tạ Đắc với cặp kính mát quay đầu lại phía cô. Cô rất bất ngờ, “A, sao cậu lại tới đây?”
Cậu đẩy cửa xe bước xuống, tháo kính mát đi tới trước mặt cô, đứng trước rất nhiều đồng nghiệp của cô mà hỏi cô: “Bây giờ có thể đổi hẹn được rồi sao?” Ngữ khí nho nhã lễ độ, động tác vô cùng lịch sự.
Các đồng nghiệp nữ khi thấy cậu thì toàn bộ dùng khẩu hình không lên tiếng mà “Wow”, hướng cô nháy mắt ra hiệu nói nhỏ: “Đây chính là bạn trai cô sao? Hèn chi giấu kỹ không chịu mang theo. Hoàn toàn bị shock rồi nha.” Mọi người trêu đùa cô xong, nháy mắt đi trước.
“Tại sao mỗi lần cậu đều xuất hiện như thế này. . . khéo thật?” Tân Ý Điền nhìn cậu cười, trong mắt tràn ngập thán phục và ngạc nhiên.
Cậu mỉm cười, “Có thể là vì tôi tha thiết chân thành muốn mời chị ăn cơm. Nhưng mà không biết có làm chị cảm động hay không.”
Cô lấy tay chống cằm làm dáng ngẫm nghĩ, “Ừm, việc này à. . .”
Cậu kiên nhẫn đợi cô ra quyết định.
“Nếu như cậu đồng ý mời tôi ăn Haagen-Dazs.” Cô trêu cậu xong, không nhịn được mà vỗ tay bật cười, dáng vẻ thật ngây thơ hồn nhiên.
Cậu cũng cười theo, làm động tác mời, thay cô mở cửa xe.
“Ăn ở đâu?” Tân Ý Điền nhìn những tòa cao ốc lướt qua hai bên đường mà hỏi.
Tạ Đắc ngoảnh đầu nhìn cô, nhướn mày nói: “Ăn tối xong sẽ mời chị ăn Haagen-Dazs.”
Hai người đến Tứ Hợp Viện gần bờ biển. Tân Ý Điền thò đầu vào cửa hé mở một nửa nhìn bên trong, trang trí, bày biện phía trong hoàn toàn không giống một nhà hàng, hoài nghi hỏi: “Chúng ta không tới nhầm chỗ chứ?”
“Cảnh vật ở đây khá yên tĩnh.”
Cả khuôn viên chỉ có mỗi hai người họ. Quần áo và đồ dùng hàng ngày trên giá phơi nắng và bàn cờ tướng chưa kịp thu dọn trên bàn trà phía hành lang, chứng minh nơi này có người cư ngụ. Đồ trang trí trong khuôn viên, bất luận là bức tranh treo tường, chuông gió dưới mái hiên hay là nét điêu khắc trên cửa sổ, đều rất tinh tế đặc biệt, chứng tỏ thú thưởng thức của chủ nhân rất cao nhã riêng biệt. Một dãy đèn lồng đỏ treo dọc đường đi, đá cuội rải thành đường mòn hai bên chậu hoa cảnh đủ kiểu dáng. Ngay chỗ rẽ có một cái cổng hình vòm được phủ bằng mảng xanh của cây cối bất thình lình hiện lên trước mắt cô, trên khung nở đầy hoa tươi hồng hồng trắng trắng. Ngẩng lên nhìn xung quanh, ngôi sao trên đỉnh đầu như mưa, xa xa ngọn đèn dầu leo lét, toàn bộ cảnh tượng như mộng như ảo. Có lẽ đây chính là chốn thế ngoại đào viên.
Cô kìm lòng không đậu dừng bước chân, ngoảnh đầu lại nhìn Tạ Đắc, xác nhận bản thân không phải đang mơ mộng hão huyền.
Đi vào trong phòng, bên trong thắp xấp xỉ gần một trăm ngọn nến, được đỡ bằng những đế nến kim loại với kiểu dáng cổ xưa. Ánh nến mờ ảo khiến tất cả trở nên không chân thực, tựa như “Hoa chẳng là hoa, sương chẳng phải sương” không xác định được. Thức ăn đã được bày biện trên bàn, là phong cách Châu u, trên một cái bàn gỗ dài khác được xếp một hàng rượu Tây.
Tân Ý Điền không biết hình dung sự chấn động của mình như thế nào. Mọi thứ trước mắt mình tựa như một giấc mơ, lại như là một bài thơ. Từ trước đến giờ cô chưa hề được người khác dụng tâm đối đãi xa xỉ như vậy. Cô vừa kinh ngạc, lại vừa thấp thỏm. Vì không muốn bản thân vừa dung tục vừa tầm thường phá hoại bầu không khí, Cô dứt khoát không nói gì hết, không làm gì hết. Tạ Đắc động đao cô liền ăn, nâng ly cô liền uống.
Cô không có nghiên cứu về mỹ thực, chỉ biết là món Pháp chính tông, nhưng mà nói về rượu nho, có thể thạo hơn chút. Pháp sản xuất nhiều rượu nho, cô cũng từng có cơ duyên thử qua một số rượu quý hiếm, nhưng tất cả đều không sánh bằng chai rượu tối nay.
Tạ Đắc thấy cô nãy giờ không nói gì, cẩn thận dè dặt hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Cô vội vàng lắc đầu, làm một biểu hiện tinh nghịch, “Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện nha.” Trên thực tế tim cô như con nai nhảy múa, không biết vì nguyên do gì mà vô cùng hồi hộp. Thường ngày cô luôn luôn giữ bình tĩnh thong dong, tối nay lại mất trình độ lớn vậy, không phải làm rượu văng trên khăn trải bàn thì cũng là bị đập đầu gối vào bàn. Mãi đến khi cái dạ dày rỗng tuếch được thức ăn ngon nhét vào, cái loại tâm tình bất an của cô mới dần chậm lại.
Cơm nước xong, hai người tản bộ trong khuôn viên, tiếng công trùng tiếng ếch kêu cứ vang bên tai. Góc tường có một chiếc xích đu bằng mây tre xin xắn, giống vỏ trứng, phía trên được lót một lớp vải nhung ngay chỗ tựa lưng và đệm ngồi. Cô cởi giày leo lên trên, cả người bị lún vào bên trong xém chút nữa trèo không ra nổi, cảm thán không ngớt: “Wow, thật là thoải mái!”
Tạ Đắc đỡ tay vịn đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Chuyện môn học tự chọn. Vẫn chưa cám ơn chị.”
Cô làm động tác tay “OK”, “Việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Nếu như chị cho rằng không thể tốt nghiệp cũng là việc nhỏ.”
Rõ ràng là một cuộc nói chuyện rất bình thường, thế nhưng tim Tân Ý Điền bỗng dưng đập nhanh hơn. Để giảm bớt cái loại cảm giác áp bức bất ngờ xảy ra, cô làm bộ nói chuyện thoải mái: “Không phải mới vừa nãy cậu đã mời tôi ăn cơm sao?”
Cậu nhìn vào mắt cô thật sâu, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ. Bị ánh mắt cậu nhìn chằm chằm thế này, Tân Ý Điền không cách nào chịu nổi, cúi đầu trốn tránh. Hai người lâm vào trầm mặc, không ai nói chuyện, mãi đến khi tiếng gõ cửa cắt đứt những suy nghĩ khác nhau của họ.
Tạ Đắc nhanh chóng đi mở cửa, dùng khay bưng hai ly Haagen-Dazs mang tới.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên tạm thời thay thế sự xấu hổ, “Haagen-Dazs cũng có thể mua bên ngoài?”
“Có thể chứ.” Cậu điềm nhiên như không mà nói.
Tân Ý Điền nhanh chóng mang giày vào, chạy đến bàn đá dưới giàn tử đằng ngồi xuống, sung sướng ăn kem được mang đến.”Trên thế giới có hai loại món ngon có thể khiến người ta vui vẻ, cậu biết là cái gì không?” Cô không đợi Tạ Đắc trả lời, tự mình nói tiếp: “Một loại là chocolate, một loại khác chính là kem. Chỉ cần một ngày có sự tồn tại của những thứ ấy, cuộc sống có gay go tôi cũng sẽ không tuyệt vọng.”
“Cho nên lúc nào chị cũng vui vẻ như thế?”
“Ừ, nói thế nào nhỉ, cậu phải tin tưởng bản thân là loại vui vẻ đó, cứ chậm rãi, mới có thể thực sự vui vẻ.” Cậu làm cho người khác có cảm giác rất trầm mặc u sầu, Tân Ý Điền lấy thân phận là người lớn tuổi định khuyên bảo cậu .
“Tự mình thôi miên?” Cậu không thể gật bừa.
“Cái này cũng không có gì là không tốt đâu, cho dù cả đời một người không phải tự mình thôi miên thì cũng là bị người khác thôi miên, quan trọng là phải làm cho chính mình vui vẻ.”
“Hiện giờ cô chính là đang thôi miên tôi.” Cậu nói xong câu đó, nhân lúc không đề phòng hôn cô. Cậu vươn đầu lưỡi liếm vệt kem dính trên khóe môi cô, sau đó duỗi tay đỡ lấy thắt lưng cô, điều chỉnh tư thế cô để cô phối hợp với mình tốt hơn. Cậu có âm mưu đã lâu, bởi vậy quen tay làm nhanh, cơ bản không dễ dàng cho cô phản kháng.
Tân Ý Điền bỗng chốc mông lung. Cô lại ngửi được mùi vị thần bí trên người cậu, lần này càng rõ ràng hơn, chứng minh loại mùi lần trước cô ngửi được không như cô phán đoán. Rốt cuộc là mùi gì? hoa oải hương? hoa hương thảo? cam phật thủ? Không không? Mấy loại này mùi nồng lắm.
Cho đến khi cô không thể thở được, cô mới giật mình tỉnh lại, bắt đầu giãy dụa, ý bảo cậu buông cô ra.
Tạ Đắc rời khỏi môi cô, động tác dịu dàng vén tóc che khuất mặt cô ra sau vai, nhìn vào ánh mắt cô như là nước gợn dập dờn dưới ánh trăng, vạn loại tình cảm dịu dàng.
Tân Ý Điền cúi đầu nhìn dưới chân, ngoài dự đoán của cậu, không nói được một lời, không có chỉ trích cũng không có khiếp sợ. Ước chừng một phút đồng hồ trôi qua, cảm giác như dài nửa thế kỷ, cô đứng lên đi ra phía bên ngoài, từng bước từng bước đi rất chậm. Tạ Đắc yên lặng đi theo phía sau cô. Cô ngang qua xe cậu vẫn không dừng lại. Tạ Đắc vội chạy lên trước, duỗi tay kéo cô. Cô liều mạng lui phía sau, cậu đành phải thôi đi.
Cô mở miệng, giọng nói rất nhẹ, “Tôi phải kết hôn rồi, hôn lễ định ngày mười tám tháng Mười Hai, đến lúc đó hoan nghênh cậu tới dự.” Nói xong cô chặn một chiếc taxi đi khỏi.
Không biết vì sao, cô cảm thấy như bị người khác đánh một đấm đến hoa mắt, đứng không vững mà ngồi không xong.
Cô đánh ra Thất Thương quyền đáng nhớ này, trước tiên làm bị thương mình, sau đó làm bị thương người.