Tóm tắt
Ta đã phải lòng cậu ấy.
==================================
Tần Ý nghiêm túc suy tư một hồi, hiện tại đổi ý nói lại, hôm qua tôi vừa mới bóp chết con tôi rồi còn kịp không?
...À, mà nếu giờ nói vậy, thứ chờ đợi cậu tiếp theo sẽ là cái còng số tám kia mất.
Thế giới này thực sự quá tệ.
Tần Ý mặt không đổi sắc nghĩ.
“ Ngài có lẽ sẽ không để ý chuyện đấy, nhưng..ngài muốn kết hôn cùng tôi sao? “ Tần Ý nhìn tổng quản, lên tiếng hỏi cắt ngang giọng nói kích động của y.
Tổng quản lý sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “ Không, không, đương nhiên không phải! Cậu thuộc về Vương... “
“ Vậy ngài đã hỏi ý kiến của Vương chưa? “ Tần Ý lại nhìn về phía nam nhân sau màn pha lê.
Cái này còn phải hỏi sao? Tổng quản nghĩ thầm.
Nếu vị Vương đáng kính của họ nguyện ý yêu đương thì bọn họ cũng không phải đối mặt với nguy cơ suy giảm chủng tộc như vậy, thậm chí là sắp theo hướng diệt vong.
Nam nhân trên ngai vàng vẫn im lặng không nói.
Hắn tựa hồ còn đang xem kỹ Tần Ý.
Tổng quản thật ra không đợi được nữa, gấp gáp nói: “ Hay là như vậy đi. Cậu là người nước ngoài đúng không? Ta không nghĩ cậu là người dân thường trú ở đây. À cậu còn người nhà khác không? Ta sẽ đưa cậu về nhà trước nhé, sau đó cậu hãy thảo luận với gia đình của mình xem sao, được không? “
Ôi thế thì tuyệt quá rồi còn gì.
Vậy thì ngày mai các người sẽ không còn thấy tôi nữa đâu.
Tần Ý khẽ mỉm cười: “ Ừm, phiền toái anh rồi. “
Tổng quản đích thân đưa Tần Ý ra ngoài.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa cung, Tần Ý vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nam nhân vẫn dán chặt lên người mình.
Bên ngoài cung điện, các vị nam nữ kia còn đang ôm chặt thư mời. Tất cả đều có vẻ nôn nóng, ai không biết nhìn vào còn nghĩ rằng mình đang gặp phải cảnh tượng tiếp thị đa cấp dạng mới ở tinh tế.
“ Cậu ta được Vương chọn rồi sao? “
“ Chúng ta còn có cơ hội không? “
Tổng quản không trả lời, tự mình hộ tống Tần Ý vào trong xe ngựa.
Chỉ cần một hành động như vậy cũng thể hiện rõ được đáp án cuối cùng.
Các ứng cử viên “cô dâu” còn lại đành ngậm ngùi chán nản ra về.
Tần Ý từ trong xe thò đầu ra: “ Xin hãy đem giường và toilet của tôi trả lại sớm a. “ Bằng không, cậu phải đền tiền bồi thường cho khách sạn mất.
“ Cậu yên tâm! “
Tổng quản không hề biết rằng Tần Ý là bị những tên hầu khiêng ra khỏi khách sạn.
Y bảo một tên hầu đưa Tần Ý trở về, còn mình thì xoa xoa ngón tay, xoay người đi chọn một chiếc giường lớn sang trọng cùng một cái bồn cầu dát vàng nạm kim cương cho Tần Ý.
Tần Ý trở lại khách sạn, vừa mới nhảy xuống xe ngựa, “To con” hai mắt đỏ hoe chạy vọt về phía cậu.
“ Ngài rốt cục cũng bình an vô sự trở về... “ Hắn thở phào nhẹ nhõm: “ Tôi còn tưởng rằng ngài bị bắt cóc. “
Tần Ý hỏi: “ Anh mua cơ giáp xong chưa? “
“To con” khựng lại, không nghĩ tới Tần Ý sẽ quan tâm chuyện của hắn trước. “To con” vội vàng gật đầu, ánh mắt có chút cảm động, thấp giọng nói: “ Cơ giáp nơi này rất kỳ lạ... “
Tần Ý: “ Kỳ lạ? “
“ Toàn bộ cơ giáp ở đây đều chỉ có thể vận hành thủ công, kỹ thuật tương đối lạc hậu, muốn tùy ý cất giữ lâu cũng khó. Nhưng là...tất cả đều được thiết kế rất tinh xảo. “
Tần Ý: “ Cũng không có gì kỳ lạ đâu, vì chúng ta đang ở thời đại mấy vạn năm trước, nhưng chính xác là bao nhiêu thì tôi vẫn chưa đoán được, thậm chí có khả năng... “ Tần Ý đang nói bỗng ngừng một chút: “ Cái vũ trụ này, cùng đế quốc, liên minh tọa lạc tinh vực, có khi cách xa mấy trăm triệu năm ánh sáng. “
“To con” hoảng hồn trợn to hai mắt: “ Cái gì?! “
Tần Ý đi bộ đến khách sạn.
“To con”đi theo phía sau, đầu óc vẫn còn mê man, chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Sau khi trở về phòng.
Tần Ý nhìn chỗ để đặt giường vẫn trống không.
Tần Ý: “... “
Tâm mệt rồi, phải chuồn đi nhanh thôi.
Tần Ý lập tức phân phó “To con” đi ra ngoài mua bản đồ.
Ngay khi “To con” rời đi, các vị khách trong khách sạn liền xôn xoa bàn tán.
Mọi người tranh nhau kinh ngạc cảm thán: “ Đó là nhóm người hầu của cung điện kìa! Sao bọn họ lại ở đây? “
“ Trời đất ơi. “ Ông chủ khách sạn trố mắt nhìn chiếc giường lớn sang trọng được nhóm người hầu khiêng đến trước cổng nhà mình.
Rốt cuộc thì ai rảnh rổi sinh nông nổi mà đi đặt một chiếc giường lớn dô khách sạn vậy trời?
Tần Ý đứng từ trên lầu nhìn xuống.
Tần Ý: “... “
Cậu đang định đi xuống yêu cầu bên kia trả lại chiếc giường ban đầu mà gặp cảnh này cái tự nhiên sựng ngang. Hãy