Trong lúc Mục Uyển Thanh đang tận hưởng cảm giác mêm ẩn lần đầu tiên trong đời này, thì có nên vô lại nào đó đôi tay không để yên, lần mò xuống dưới, xoa bóp căp mông tròn trĩnh, căng mẩy của nàng. Mục Uyển Thanh rên nhẹ một tiếng, càng ôm chặt lấy hắn, cứ như muốn hòa vào làm một thể với hắn vậy. Tên sắc lang kia cảm thấy chưa đủ, 1 tay đỡ lấy mông nàng, tay kia thò vào trong áo, xoa bóp cặp thánh nữ phong căng tròn, đồ sộ kia. Mục Uyển Thanh cảm thấy trước ngực mình một trận tê dại, cơ thể càng lúc càng không có sức lực, tuy rằng đôi môi anh đào đang bị tên kia mút lấy, nhưng cũng không thể nào chặn đứng được tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt phát ra.
- Ưm!!!! Thiếu gia, thiếp... A.........
Đúng lúc này thì một âm thanh vang lên:
- Thiếu gia! Ta.... Ách!... Ặc... Cái này.... Thiếu gia, thuộc hạ xin phép cáo lui.
Người tới là Lý Mục, hắn cùng nhị đệ đi xung quanh thôn để tìm tàn thư theo miêu tả của thiếu gia, tìm suốt hơn 1 tiếng mới được 4 quyển, thiếu gia nói có 6 quyển, thôi thì cứ quay lại báo cáo trước rồi chờ xem nhị đệ có tìm được không. Khi bước vào hắn liền dõng dạc hô to, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh mùi mẫn kia, lập tức thầm hô không ổn. Hắn vội vàng bỏ lại một câu sau đó lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Hắn hối hận vì mình lắm miệng. Xong rồi! Quả này vị muội muội kia không hành lão tử ra bã mới là có quỷ a! Còn cả thiếu gia nữa! Ta kháo!....
Khi hắn chạy ra ngoài vừa lúc lão nhị chạy vào, hô lớn:
- Thiếu gia! Ta.... Ặc.... Đại ca, ngươi... Ư.... Ư... Ư.... Ươi.. Uông.. Aaa,... (Ngươi buông ra...)
- Trời ạ, lão nhị, ta gọi ngươi là lão tổ tông được không a! Ngươi im miệng hộ ta cái được không? Án mạng chết người đó!
Lão nhị Trương Lâm chật vật mới kéo được cái tay đang che miệng mình của Lý Mục ra, lập tức hét:
- Đại ca! Ngươi làm cái trò gì vậy, sao ngươi bịt miệng ta? Tay ngươi bẩn như vậy bịt vào miệng ta, bẩn chết lão tử rồi! Ta liều mạng với ngươi!
Trương Lâm lập tức túm áo đại ca mình sau đó thọi cho một cú thật mạnh vào bụng.
- Ặc... Nhị đệ, ngươi nghe ta giải thích, ta...
- Ta ta cái rắm! Xem chiêu!
Trương Lâm không để cho lão đại giải thích, lập tức lao vào đấm tới tấp
Trong lúc 2 huynh đệ đang quây quần trao nhau những cú đấm yêu thương, từ bên trong Lăng Huyền Phong cùng Mục Uyển Thanh cùng nhau đi ra. Sắc mặt 2 người đều có chút bất thiện, nhưng khi nhìn thấy 2 huynh đệ đang quấn lấy nhau thành 1 đoàn, cũng không thể nhịn được cười.
- 2 người các ngươi dừng lại cho ta! Ban ngày ban mặt đánh nhau loạn thành 1 đoàn thế này còn có thể thống gì nữa không hả? Làm mất mặt bổn thiếu gia, đứng dậy cho ta!
2 người nghe thấy Lăng Huyền Phong hét cũng dừng lại, ngượng ngùng cúi đầu đứng dậy. Lý Mục còn len lén nhìn tam muội, thấy Mục Uyển Thanh trừng mắt nhìn mình, không khỏi có chút chột dạ. Thôi xong, quả này không bị nàng hành hạ đến chết cũng phải bay một lớp da!
- Hừ! 2 người các ngươi rảnh nhỉ? Ta bảo các ngươi làm cái gì? Tìm thấy chưa?
- Bẩm thiếu gia! Chúng ta tìm thấy rồi, tất cả có 6 cuốn tàn thư, mời ngài xem!
2 người lập tức rút ra 6 cuốn tàn thư đưa cho Lăng Huyền Phong. Ngay lập tức trong đầu hắn vang lên âm thanh:
- Đinh! Nhiệm vụ cập nhật: Tìm thấy 6 mảnh tàn thư. Lập tức mở ra xem!
Lăng Huyền Phong mở từng mảnh tàn thư ra đọc:
- Mảnh tàn thư thứ 1: “Sáng sớm gà trong thôn không cất tiếng gáy, thấy thật lạ. Tuy nhiên cuối cùng cũng gia nhập đội hương dũng, nếu như làm tốt còn có thể được chiêu mộ dưới trướng Dương Tướng Quân. Cát Nhị trong thôn hôm qua đã bị trưởng thôn chiêu mộ tới Trạm Lư thôn, không biết tình hình bên đó thế nào, vì thế tốt nhất là không nên đi. Trên đường tới đó yêu thú đầy rẫy. Ngưu lão Đại nói chúng ăn thịt người nhưng để lại xương.”
Như vậy là thôn này có vẻ như tao ngộ một đàn sói lớn tấn công, trưởng thôn phải triệu tập thanh niên trai tráng lập thành một đội hương dũng để bảo vệ thôn. Không có quá nhiều thông tin, có lẽ nên tiếp tục xem mấy mảnh còn lại.
- Mảnh thứ 2: “Trong thôn lại mất một vài chú chó, Đại Hoàng ở nhà mình cổ vẫn còn nhiều vết máu, may là đã cột lại chứ không là nó bỏ chạy rồi. Không biết là có chuyện gì mà nó không kêu, cũng không sủa, hơn nữa sáng ra nó còn run rẩy như cầy sấy. Tối qua, tiểu Oa Nhi còn nói Đại Hoàng hình như chảy nước mắt, giọt nào cũng đỏ như máu, nhưng không ai chú ý. Tới sáng, thấy thân gỗ bị cắn đứt đôi, vẫn còn dấu răng của chó, khi đó mới biết chắc không còn thấy Đại Hoàng nữa rồi.”
Là cái gì mà khiến cho một con chó sợ hãi đến như vậy? Hơn nữa làm thế nào mà con chó đó chảy nước mắt mà giọt nào cũng đỏ như máu? Thật kỳ lạ. Lăng Huyền Phong tiếp tục mở mảnh thứ 3:
*
- “Từ lúc lũ sói xuất hiện, những gì bắt được ngày càng ít. Trong lệnh chiêu mộ của Ngọa Đương, giết chúng có thể đổi được thưởng và lương thực. Thế nhưng một người khó mà ứng phó được với một con sói. Hóa ra đi cùng Lão Miêu cũng có chút ích lợi, nhưng từ khi lão bị trưởng thôn gọi đi thì chẳng thấy mặt mũi lão đâu nữa. Nếu có mệnh hệ gì thì cả nhà lớn bé biết trông cậy vào đâu, nghe nói tiểu tử Liễu Thành đã trở thành hương dũng, ngày ngày đều đi khoe khoang trông khá oai phong. Nếu không còn cách nào khác thì đành thử một phen?”*
Cũng không có thông tin gì nhiều, chủ yếu là cuộc sống trở nên khó khăn từ khi có lũ sói. Mảnh thứ 4:
- *” Mẫu thân của mấy đứa trẻ nói dạo gần đây nước trong giếng có mùi vị lạ lạ, ban đầu thì cũng không thấy gì, nhưng lấy nước này tưới rau thì ôi thôi, rau đang mơn mởn bông trở thành đen đen xanh xanh, có mùi tanh như cá. Mẫu thân của mấy đứa trẻ nói rau này không nên ăn, nhưng không ăn rau thì ăn cái gì bây giờ? May thay trong nhà còn một chút hạt giống, hay đi xa một chút tới Long Tu thôn chỗ kênh đào để lấy nước sạch tưới rau”
*
Câu chuyện ngày càng ly kỳ rồi, đầu tiên là lũ sói, sau đó là nguồn nước nhiễm độc? Việc này quá trùng hợp rồi? Chắc chắn có kẻ giở trò! Lăng Huyền Phong tiếp tục nhìn mảnh thứ 5:
- “ Gần đây việc làm ăn quả thật không dễ dàng gì, son phấn vốn là vật dễ bán nhất mà bây giờ cũng chẳng ai mua. Cũng đúng thôi, lương thực thì khan hiếm, quan gia đã cấm, nên không thể buôn bán gì, ai làm trái sẽ bị xử tù. Chỉ còn cách lấy lương thực từ nơi khác về bán. Nhưng ngặt nỗi không hiểu vì sao Ngọa Đương dạo gần đây có gì đó khang khác, khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn, tựa như đang vào một khu mộ vậy. Cõ lẽ chính vì lẽ này mà nhiều thương nhân mỗi khi đến ngoại vi thôn đều đi đường vòng, không vào nữa”
Quái lạ! Như thế nào mà có cảm giác như là đi vào khu mộ? Ta vẫn thấy bình thường mà? Cảm thấy khó hiểu, Lăng Huyền Phong quay sang hỏi những người còn lại:
- Các ngươi lúc cùng ta đi vào ngoại vi thôn có cảm thấy gì đó không?
Lý Mục như cảm thấy hiểu ra gì đó, liền nói:
- Hồi thiếu gia, đúng như vậy, khi đi tới gần đây, ta cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng không biết là khác chỗ nào, cảm giác mình như đi vào một khu mộ phần vậy, chứ không phải là đi vào một thôn trang có người sống, hơn nữa thỉnh thoảng có một cảm giác lành lạnh sống lưng, như kiểu bị dã thú nhìn chằm chằm vậy.
Trương Lâm và Mục Uyển Thanh đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dường như cả 3 người đều cảm thấy đồng dạng như nhau. Nhưng nếu thế có nghĩa là sự việc có cổ quái, nhưng tại sao ta lại không cảm thấy gì? Lăng Huyền Phong càng lúc càng thấy có một nguy cơ rất lớn. Hắn tiếp tục mở ra quyển thứ 6, không ngờ lại là nhật ký của trưởng thôn!
- “ Tình hình trở nên khó khăn hơn rồi, còn giấu mọi người được bao lâu nữa thì ta không rõ, xem ra cần phải có hành động ngay. May quá chiêu mộ được một số thanh niên trai tráng dũng cảm thành một đội hương dũng, tạm thời bảo vệ thôn khỏi lũ sói. Còn Dương tướng quân, ta đã phái rất nhiều người đưa tin đi, nhưng tại sao không có hồi báo? Tình hình gấp lắm rồi! Trời hại lão phu a! Dòng này ta muốn để lại cho người nào nhặt được mảnh nhật ký này: Đi tìm Lưu đại phu trong thành, ông ta chắc hẳn có manh mối về dịch bệnh trong thôn, hơn nữa, dạo gần đây tấn công làng không phải lũ sói, mà là......”
Sau đó không còn đọc được nữa, quyển nhật ký đã bị máu bao phủ. Tức chết lão tử! Đúng manh mối quan trọng thì lại bị che phủ mất! Fuck! Thầm chửi thề, Lăng Huyền Phong bực dọc. Tuy nhiên không phải không có manh mối, ít ra cũng xác định được mục tiêu tiếp theo: đi tìm Lưu đại phu trong thành!
- ------------------------------------------
Xin lỗi các đạo hữu, dạo gần đây gia đình ta có việc bận, hơn nữa lại bù đầu vào việc đi làm kiếm tiền nên khó ra chương ^^