- Xin công tử hãy cứu Phục Ma Hội!
Mộ Dung Triệt quỳ một chân, cúi người thấp xuống dõng dạc lên tiếng. Lăng Huyền Phong ngẩn người, Tô Mị ngẩn người. Không ngờ câu đầu tiên mà Mộ Dung Triệt nói, chính là như vậy.
- Ta.. ta.. Mộ Dung cô nương, cái này...
- Thỉnh công tử hãy nhận lời Mộ Dung Triệt!
Lăng Huyền Phong luống cuống chân tay. Cái này, điều này quá sức tưởng tượng rồi! Nghĩ Đông nghĩ Tây, hắn không thể nghĩ đến chuyện này, nhất thời không biết phải làm như thế nào.
- Mộ Dung cô nương, chuyện này quá mức khó tin, hơn nữa Phục Ma Hội còn có giáo chủ, ta không thể nhận lời được.
Mộ Dung Triệt ngẩng đầu lên thở dài:
- Ta biết chuyện này quá sức đường đột, nhưng không còn cách nào khác, số mệnh đã an bài...
- Số mệnh?
- Đúng vậy, số mệnh!
Nàng đi đến thư án, lấy ra một cuộn da dê rồi đưa cho Lăng Huyền Phong:
- Công tử hãy mở ra.
Lăng Huyền Phong mở cuộn da dê ra, trong đó có một hàng chữ:
- Tiểu Triệt, vi sư sử dụng thôi toán, biết được kiếp nạn của mình sắp đến, nay giao lại cho con ấn tín cùng giới chỉ của giáo chủ, mau chóng tìm ra người ấy, trong khoảng thời gian tới lúc đó, ta giao lại quyền quản lý Phục Ma Hội cho con, ta cũng đã nhờ Vân Đỉnh Thiên hỗ trợ. Con hãy nhớ, nếu không có người kia, vậy thì sứ mệnh của giáo ta sẽ đi đến kết cục thảm bại, đừng vội tự mãn hay sính cường mà đối đầu với Văn Trọng, chỉ có người kia mới có thể ngăn chặn được lão.
Phía cuối mảnh da dê có một hàng chữ “Mạnh Quan Hùng” cùng với một ấn ký bằng máu.
- Đây là...
- Đây là bức thư mà ân sư của ta để lại trước khi người mất tích. Có lẽ người đã lường trước được việc mình bị bắt có thể lành ít dữ nhiều, nên đã viết lại bức thư này cho ta.
- Vậy sao nàng biết ta chính là người mà Mạnh giáo chủ nhắc tới?
Mộ Dung Triệt mỉm cười, từ trong ngăn tủ móc ra một thứ, khi lấy ra, Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị kinh ngạc.
- Tướng công! Bức tranh này... nó... tại sao... Sao lại giống chàng như đúc?
Mộ Dung Triệt lấy ra một bức tranh, trên đó vẽ một nam tử thân mặc thiết giáp, khuôn mặt tuấn mĩ mỉm cười. Người đó với Lăng Huyền Phong giống nhau như đúc! Chỉ có khác, là người trong tranh thần thái lẫm liệt, thân hình toát một tầng hào quang như có như không.
- Đây... là tổ gia gia!
Lăng Huyền Phong kinh hô
- Mộ Dung cô nương, tại sao cô lại có bức tranh này?
- Bức tranh này truyền lại từ đời giáo chủ thứ 2 của Hội, chỉ có giáo chủ mới được xem. Đây là tôn chỉ duy nhất của Phục Ma Hội, chính là tìm lại truyền nhân của người đó. Bao nhiêu năm nay, trải qua 3 đời giáo chủ, chúng ta đã cất công đi tìm, thật may mắn là đã tìm được. Phục Ma Hội từ trước tới nay chỉ chú ý đến huyết mạch của Lăng gia mà chờ đợi, ta không thể nào nhầm được. Công tử mang huyết mạch của Thiên Vương và đệ nhất giáo chủ, điều này là khẳng định!
Lăng Huyền Phong thở dài, hóa ra là bọn họ vẫn dõi theo Lăng Gia.
- Cứ coi như ta là người đó đi, vậy cô nương muốn ta làm gì?
- Điều này chẳng phải hiển nhiên sao? Phục Ma Hội sẽ là cánh tay đắc lực của công tử. Ngài sẽ dẫn dắt chúng ta chống lại thế lực của Văn Trọng, ngăn ngừa hắn khôi phục lại Trụ Vương, đẩy lùi nguy cơ yêu ma xâm nhập từ Ma giới!
- Nhưng mà ta....
- Không nhưng nhị gì cả! Từ giờ về sau, ngài chính là tân nhậm giáo chủ của Phục Ma Hội! Các huynh đệ tỷ muội từ trên xuống dưới một lòng nghe công tử phân phó!
Mộ Dung Triệt cúi người, đồng thời giơ ra một ấn tín với giới chỉ ra trước mặt Lăng Huyền Phong.
- Không được! Chuyện này không được! - Lăng Huyền Phong nói.
- Công tử, vì sao không được?
- Chuyện này ta không thể làm. Ít nhất cho tới khi Mạnh giáo chủ trở về, ta không thể làm!
- Được! Vậy khi nào ân sư quay lại, lúc đó mong công tử không từ chối.
Lăng Huyền Phong gật đầu, tạm thời hắn chưa muốn ngồi lên chức giáo chủ Phục Ma Hội, ít nhất cho tới khi thế lực của hắn có thể sánh ngang với triều đình, nếu không, một khi sự việc bại lộ, ắt Lăng Gia sẽ chịu vô vàn sức ép.
- Mộ Dung cô nương, nàng phải hiểu tình thế của ta hiện giờ. Lăng Gia đã lập lời thề không dính dáng tới thế lực giang hồ, Một khi ta nhậm chức, chắc chắn sẽ dẫn tới chú ý của Hoàng đế, lúc đó Lăng Gia sẽ lâm nguy. Hơn nữa...
- Có chuyện gì sao?
- Ta nghi ngờ... thế lực của Văn lão đầu đã thâm nhập vào triều đình, ta không đoán chắc nó ở mức độ nào thôi.
- Cái gì? Thật sao? - Mộ Dung Triệt kinh hô.
- Đây chỉ là suy đoán, ta chưa có bằng chứng.
Mộ Dung Triệt trầm tư. Nếu như đúng theo lời Lăng Huyền Phong dự đoán, Phục Ma Hội đang bị một lưỡi dao vô hình kề vào cổ.
- Vậy có nên chăng chúng ta chuyển ra ngoài? - Tô Mị lên tiếng.
- Không cần thiết! Thế lực ở triều đình của Văn Trọng chưa chắc đã rộng lớn đến mức công khai tiêu diệt chúng ta, chẳng qua bọn chúng còn đang ngại một thế lực khác. - Lăng Huyền Phong nói.
- Là Quách nguyên soái? - Mộ Dung Triệt nói.
- Đúng vậy. Những năm gần đây ta nghe nói thế lực của quân đội với Nội Vệ phủ đang tranh đấu ngầm gay gắt. Ta mạnh dạn suy đoán là Văn Trọng đã có một chân vào phía Nội Vệ Phủ mà không phải phía của Quách nguyên soái.
- Vì sao không phải ngược lại? - Tô Mị hỏi.
- ĐƠn giản thôi, Quách Nguyên Soái tuy tuổi tác đã cao nhưng sức khỏe phi thường tốt, tay nắm trọng binh. Ít nhất 8 phần quân lực của đế quốc nằm trong tay ông ta, thủ hạ dưới trướng không có một ngàn cũng có 800, binh lính tinh nhuệ thì nhiều vô kể. Nếu như Văn Trọng đã nắm được ông ta, vậy thì lý do gì mà không tạo phản cướp ngôi?
- Có lẽ nào vì danh không chính ngôn không thuận?
- Có thể, nhưng ta được biết rằng ông ta rất được lòng binh lính, đa phần con dân của Thần Phong đều sùng bái ông ta. Hơn nữa những năm gần đây các đời Hoàng Đế đều ăn chơi hưởng lạc, ít quan tâm đến triều chính, nếu như không có Quách Nguyên Soái tại vị, nguy cơ mất nước chỉ là sớm tối. Bá tánh ít nhiều đã có đôi chút chán nản cho nên dù ông ta có cướp ngôi, chắc chắn sẽ được đa phần nhân dân ủng hộ.
- Vậy theo công tử, chúng ta phải làm như thế nào?
- Ta cũng chưa biết làm thế nào, phải gặp mặt ông ta rồi mới tính tiếp được.
Lăng Huyền Phong đang suy nghĩ, đột nhiên hệ thống lên tiếng:
- Phát động nhiệm vụ: Liên minh với Quách Nguyên Soái. Trong vòng 1 năm, phải gặp được và thuyết phục Quách Vọng Phu gia nhập trận doanh. Thành công: Sẽ được sự ủng hộ tuyệt đối từ phía quân đội, thưởng 2 lần quay may mắn, 1000 lệnh bài Cửu Âm, 1 thẻ đổi Phong Vật Chí Chí Tôn. Thất bại trừng phạt: Không có quân đội ủng hộ, đẩy Quách Vọng Phu sang trận doanh đối địch, trở mặt thành thù không chết không thôi
Lăng Huyền Phong nghe xong, tức thì chửi thầm:
- Đệt!!