Ba ngày sau....
Tin tức Hà Gia chủ Hà Hữu Tài nạp thiếp được lan truyền nhanh chóng tại Ngọa Đương. Dân cư ở đây ai ai cũng lắc lắc đầu, than thở cho số phận nghiệt ngã của tân nương tử, không biết con cái nhà ai, bị tên béo đó nhìn trúng, bây giờ lại chui vào miệng cọp, à nhầm, miệng heo. Hà Hữu Tài xú danh vang dội, cậy mình có tiền ức hiếp bá tánh, không ai dám phản kháng, nếu có ho he thì bị bọn ác đinh hành hạ thừa sống thiếu chết. Nhưng tên này chưa bao giờ hạ sát thủ, chỉ đánh cho người ta nằm trên giường vài ngày là khỏi, cho nên chưa bao giờ vướng vào rắc rối lớn. Mọi người trong thành ai ai cũng hận, nhưng không biết trừng trị hắn như thế nào.
- Tướng công, sao chúng ta lại phải ở trên này, trực tiếp xông vào có phải hơn không?
Ở trên nóc nhà của Hà Gia, có 2 người, 1 nam và 1 nữ, đang mặc trang phục dạ hành, che kín mặt, đang nhìn xuống dưới Hà Gia quan sát mọi người qua lại.
- Nàng ngốc lắm, nếu chúng ta xông thẳng vào, thì chắc chắn sẽ bị cản lại, bọn gia đinh sẽ câu giờ để cho tên béo kia đưa tân nương chạy thoát. Không bằng ẩn nấp chờ thời cơ, khi thấy tân nương thì sẽ nhảy vào, lúc đó với công lực của 2 chúng ta, bảo vệ nàng ấy ra khỏi đây không phải là dễ như ăn cháo sao?
- Ờ, cũng đúng ha!
2 người này không phải ai khác, chính là Lăng Huyền Phong cùng với Mục Uyển Thanh. Ban đầu vốn hắn chỉ muốn hành động một mình, nhưng sau nghĩ lại, nếu giải cứu thành công rồi thì chắc chắn sẽ bị người vây lại, lúc đó mải đánh nhau không rảnh tay bảo vệ tân nương, bị bắt lại thì lúc đó công dã tràng, cho nên hắn mới đem Mục Uyển Thanh đi theo. Còn về phần 2 tên đầu heo kia, Lăng Tam Thiếu cũng hết cách, không hiểu sao 2 tên này cứ đứng cạnh nhau là thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, làm cho hắn đau đầu không ngớt, cho nên hắn dứt khoát nói là cùng Mục Uyển Thanh đi dạo, bắt 2 tên đó ở nhà.
Hôm nay là lễ cưới của gia chủ, cho nên mọi gia nhân trong nhà đều tất bật làm việc. Cho dù là nạp thiếp, nhưng với tính sĩ diện cao của Hà Hữu Tài, dù là nạp thiếp hay lấy vợ, hắn đều tổ chức một bữa tiệc linh đình.
Sân chính của Hà Gia được trang trí bằng một màu đỏ làm chủ đạo, từ cửa đi vào người ta sẽ thấy một cái sân khấu khá lớn, được trải thảm đỏ, 4 cây cột ở 4 góc được trang trí bằng hoa tươi, phía trên có chăng đèn sáng rực, chính giữa là một chữ “Hỷ” cực lớn, vô cùng bắt mắt. Xung quanh sân cũng được chăng đèn đủ loại màu, phía dưới khán đài là vài chục cái bàn tròn lớn, phía trên bày sẵn thức ăn và rượu mời, ở 2 phía cánh gà là đội kèn hoa ăn mặc vô cùng sặc sỡ đang chơi các bài nhạc rước dâu mà trong phim Lăng Huyền Phong cũng từng nhìn thấy. Âm thanh kèn trống kết hợp với tiếng pháo đì đùng trước cửa Hà Gia đã tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Người người tấp nập ra vào, quan khách cũng dần dần góp mặt, tuy nhiên cũng chỉ là những phú hộ với một vài gia đình hơi chút tiếng tăm trong thành. Còn về phần người của quan phủ, việc này Lăng Huyền Phong cảm thấy kỳ quái, người duy nhất hắn thấy chỉ có Dương Vu Phủ, còn lại quan viên trong thành, kể cả thành chủ hắn chưa bao giờ nghe nói tới.
Lăng Huyền Phong nghe bọn hắn chơi kèn mà chỉ có xúc động muốn nhảy xuống đạp cho bọn hắn mấy cước. Mẹ kiếp! Các ngươi không có bài nào hay hơn hay sao, tra tấn lỗ tai người khác thích lắm hả? Thực ra hắn không biết là cổ nhân vô cùng thích khi nghe những âm thanh như vậy, đơn giản là thời cổ thì văn nghệ khác xa với hiện đại vì nhạc cụ và phương tiện lạc hậu, không thể tạo ra những âm thanh du dương như hiện đại được. Trái lại, Mục Uyển Thanh lại nhìn khung cảnh ở dưới một cách mê say, thầm ước một ngày cũng được làm tân nương như vậy. Thấy nàng đang say đắm nhìn xuống dưới, Lăng Huyền Phong hiểu ý nói:
- Đám cưới như thế này, so với yêu cầu của bản thiếu gia còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm, quá lỗi thời rồi, sau này ta sẽ tổ chức đám cưới còn đẹp hơn thế này nhiều.
- Thiếp hiểu, hì hì. Nhưng dù sao thiếp cũng không thể nào làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp mà thôi, không đáng cho chàng phải tốn kém như vậy.
Lăng Huyền Phong nhìn nàng một lúc, không nói gì, sau đó quay sang lẩm bẩm:
- Bản thiếu gia từ trước tới nay khinh thường danh phận chính thê với tiểu thiếp, vợ nào mà chả là vợ, phân chia ra để làm gì?
Mục Uyển Thanh là người luyện võ, đương nhiên nghe được hắn lẩm bẩm, trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại:
- Chàng nói gì cơ?
- Không, ta có nói gì đâu.
2 người kiên nhẫn nấp trên nóc nhà suốt gần 2 canh giờ đồng hồ. Cuối cùng thì có người hô:
- Giờ lành đã đến!
Xốc lại tinh thần, cuối cùng thì cũng đến. Phía cổng có 2 người bước vào. Nam trông vô cùng béo mập, mặc một bộ hoa phục màu đỏ tươi, trước ngực còn treo một bông hoa màu đỏ, vẻ mặt vô cùng đắc ý, dáng đi khệnh khạng, coi trời bằng vung, cái mũi của hán cứ hếch lên trời, xem có vẻ trông hắn như một con heo mặc đồ tân lang thì đúng hơn. Tân nương thì cũng mặc trang phục đỏ, đội khăn che kín mặt, thân thể thỉnh thoảng lại run lên một chút, bước chân ngập ngừng, có vẻ như nàng đang sợ hãi tột cùng.
Trư lang... à nhầm, tân lang Hà Hữu Tài bước lên bục phát biểu:
- Các vị quan khách hảo, hôm nay Hà mỗ lấy vợ, có chén rượu nhạt muốn mời mọi người, và muốn thông báo là sau này Hà Gia sẽ có thêm một nữ chủ nhân nữa. Hôm nay là ngày mừng của Hà mỗ, mọi người cứ ăn uống thoải mái, tự nhiên, ha!
Ở phía dưới vang lên những âm thanh hò hét của khách mời, những người lên tiếng chúc mừng thì là những phú hộ giàu có, còn lại một bộ phận không nhỏ không ai lên tiếng, họ đều ái ngại cho số phận của vị tân nương kia.
Sau khi phát biểu, thì đến lượt người chủ trì hôn lễ:
- Tân nương và tân lang chuẩn bị làm lễ! Nhất bái thiên địa!
Hà Hữu Tài nhanh chóng quỳ xuống lạy, tân nương có vẻ như không muốn, nhưng đằng sau lại có 2 thị nữ, chúng khẽ dùng chân đẩy nàng khuỵu xuống, thế là xong một lễ.
- Nhị bái cao đường!
Vì cha mẹ của Hà Hữu Tài đều đã mất, nên thay bằng linh vị của 2 người, ngược lại cha mẹ của tân nương không có mặt, nên chỉ bái cha mẹ của tân lang.
- Phu thê giao bái!
Lần này tân nương có vẻ chống trả quyết liệt hơn, 2 thị nữ đẩy mãi không thể làm nàng quỳ xuống được, ngay lập tức chúng lấy tay mạnh mẽ ấn vai nàng, bắt nàng phải quỳ xuống.
- Đưa vào động... Á!!!!!
Ngay lúc người chủ trì chuẩn bị kết thúc thì đột nhiên có một viên đá ở đâu bay đến chọi thẳng vào trán hắn. Vị nhân huynh xui xẻo này chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống bất tỉnh.
- Hừ! Muốn cưỡng đoạt thiếu nữ, tên béo ngươi đã hỏi qua ta chưa?