- Huynh đệ muốn lên kia? Xin đừng! Trên đó rất nguy hiểm, đừng có dại dột!
Lục Khấu thấy hắn muốn đi lên trên, lập tức hoảng hồn kéo hắn lại.
- Không lên cũng không được, mục tiêu của ta là ở trên đó.
Lăng Huyền Phong cười khổ, hắn cũng đâu muốn lên, cơ mà nếu không lên thì sau này công lực vẫn sẽ dậm chân tại chỗ a!
- Nhưng mà...
- Ý ta đã quyết, ngươi đừng cản ta nữa!
- Thôi được! Nếu ân công muốn đi lên, ta sẽ đi cùng ngươi!
- Không được! Đồng bạn của ngươi đang cần chiếu cố, hơn nữa ngươi còn đang bị thương, theo ta cũng chỉ làm vướng bận, mau chóng rời khỏi đây nhanh!
- Ta... ài.... Thôi được rồi.... Huynh cứ theo thông đạo phía trước đi lên trên là tới. À đúng rồi, nếu như có gặp Tô cô nương trên đó thì báo với nàng chúng ta vẫn ổn, dù sao mạng của chúng ta là do nàng cứu về.
- Ồ? Tô Mị ở trên đó sao?
- Đúng vậy. Ân công có quen với Tô cô nương sao?
- Cũng chỉ có duyên gặp một lần, mà thôi cũng không cần chậm trễ thời gian nữa, các ngươi nhanh chóng rời đi, sau này có duyên thì gặp lại!
Dứt lời, không để ý tới đám người Lục Khấu, Lăng Huyền Phong chạy vào thông đạo lên đỉnh núi....
- ---------------------------------------
Một canh giờ sau, Lăng Huyền Phong đi ra khỏi thông đạo, hắn đã lên tới đỉnh núi. Đang định ngồi xuống hồi phục chút thể lực, bỗng dưng một đạo băng tiễn phóng tới, Lăng Huyền Phong kinh hãi dùng Nhạn Hành Công phi thân ra phía sau.
- Phanh!!!!!! Cạch! Cạch! Cạch!!
Đạo băng tiễn chuẩn xác đánh đúng chỗ hắn vừa đứng, lập tức xung quanh biến thành một hố băng.
- Ta kháo! Tên nào đánh lén bản thiếu gia!
Lăng Huyền Phong tức giận hét lớn.
- Yêu nghiệt! Chịu chết đi!
Một tiếng hô trong trẻo vang lên, sau đó một đạo bóng hình xinh đẹp cầm kiếm lao tới, chém thẳng vào Lăng Tam Thiếu.
Keng!!!!!
- Ách! Tô cô nương! Là ta! Là ta!
- Hả? Ngươi.. ngươi là.. tiểu Phong Phong! Sao ngươi lại ở đây?
Người vừa tới chính là Tô Mị, vốn nàng đang đằng đằng sát khí, nhưng khi nhìn rõ là Lăng Huyền Phong, nàng liền hớn hở thu kiếm, sau đó gọi hắn là “Tiểu Phong Phong”
- Ách!
Lăng tam thiếu trên đầu hiện ra vài vạch đen. Tiểu Phong Phong? Bản thiếu gia từ khi nào có biệt danh tiểu Phong Phong rồi?
- Khụ khụ! Tô cô nương, chúng ta lại gặp mặt a!
- Hừ!
- Ách! Cô nương sao vậy?
- Ngươi gọi ta là gì?
- Ặc... gọi là Tô cô nương á!
- Không thèm để ý tới ngươi nữa!
Tô Mị nghe hắn nói vậy, lập tức làm mặt quỷ, bĩu môi quay người đi. Lăng tam thiếu như thầy chùa gãi đầu không thấy tóc. Móa! Ta đã làm gì sai sao?
- Tô cô nương..
- Hừm! Lần trước, bản cô nương bảo ngươi gọi ta là gì? Không nhớ sao?
- Lần trước? Ặc.. Mị nhi, ta đã làm gì sai a?
- Hi hi! Thế còn nghe được. Sau này ngươi còn gọi ta là cô nương này nọ, ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Ách! Thì ra là việc này. Lăng Tam thiếu sắc mặt đen thui, trực tiếp tắt tiếng...
- Uy! Sao ngươi tới nơi này? Hơn nữa là tới một mình? Trần đại ca đâu? Nơi này rất là nguy hiểm á! Mau rời đi thôi!
Tô Mị quay sang hỏi hắn, đồng thời nét mặt lo lắng, thúc dục hắn rời khỏi nơi này.
- Trần lão ca thì ở lại Ngọa Đương có chút việc, còn ta thì phải xuống Mã Dương thôn dưới chân núi, nên bắt buộc phải đi qua nơi này a!
- Hóa ra là thế! Nhưng không được, hiện tại trên kia rất nguy hiểm, ngươi không đi lên đó được đâu!
- Ai bảo là ta đi lên đó một mình? Không phải có nàng đi cùng ta sao?
Lăng Tam thiếu trực tiếp “thả thính” một câu.
- Ta..... Ưm... vậy ta đi với ngươi...
Tô Mị nghe hắn nói vậy, lập tức đỏ mặt cúi đầu, lí nhí nói.
- Mà... tại sao Phục Ma Hội lại có mặt ở nơi này thế?
Không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, Lăng Huyền Phong đổi chủ đề
- Ừm, lần này Phục Ma Hội có nhận được tin báo là có yêu ma quỷ quái từ Cửu U Giới xuất hiện ở đây cho nên mới phái người đi. Đáng lẽ ta không đến đâu, nhưng vì nhận được thư của Trần đại ca rằng ngươi sẽ tới nên ta tiện đường tới, hi hi...
Nói xong, nàng chớp chới đôi mắt trong suốt như ngọc bích, trông vô cùng dễ thương.
- Ách! Ra là vậy...
Hóa ra trợ giúp mà lão Trần nói tới lại là nàng, bất quá cô nàng tu vi không tệ, cũng coi như là một sự trợ giúp lớn, có điều...
- Nàng cũng biết Cửu U Giới sao?
- Có chứ! Tất cả đệ tử Phục Ma Hội chúng ta đều biết, bởi vì mỗi người đều có một cuốn Phục Ma Thánh Điển có nói tới điều này.
- Phục Ma Thánh Điển?
- Đúng thế! Có điều chỉ là quyển thượng của Thánh Điển thôi, còn quyển hạ thì ngoại trừ những người có chức vụ cao trong hội ra, thì không có ai được đọc hết. Ngươi có muốn xem qua không?
- Ừm, nếu điều này không trái với nội quy của Hội, vậy thì xin làm phiền.
- Không có gì, ngươi cầm lấy!
Nói đoạn, Tô Mị cầm một cuốn sách bìa màu xanh nhạt đưa qua cho Lăng Huyền Phong, bên ngoài có ghi 5 chữ rất to “Phục Ma Hội Thánh Điển“. Lật trang đầu tiên, Lăng Huyền Phong lập tức kinh hãi hét lớn:
- Khương Tử Nha Bút Ký??!!!