- Đi! Theo bản thiếu gia nói “lý” với Vân lão cẩu!
Bước thẳng ra ngoài với phong thái “Thiên lão đại, ta lão nhị”, hất cằm lên trời, Lăng Huyền Phong cùng Tiểu Tam nhanh chóng đi đến khố phòng gặp Vân quản sự. Gia nhân đi qua gặp hắn ai ai cũng cúi đầu hô một tiếng “Tam thiếu“. Lúc đầu mới đi ra khỏi cửa, Lăng Huyền Phong tim đập thình thịch. Hắn lo rằng mình sẽ bị phát hiện không phải là tam thiếu gia Lăng Gia, nên áng theo phong cách sống hàng ngày của Lăng Huyền Phong ngày trước mà đi. May mắn thay, chắc có lẽ ngày thường hắn khinh người, hành động bá đạo, đi đứng có lẽ chắc không sai biệt lắm nên không ai phát hiện ra.
Giới thiệu qua một chút về Lăng Gia. Là một đại gia tộc của Thần Phong đế quốc, Lăng Gia được triều đình cho ở tại một tòa thành thị lớn - Mặc Thủy Thành. Ngoài Lăng Gia, Mặc Thủy Thành còn 3 gia tộc khác: Kim Gia, Hoàng Gia, Dương Gia. Thành Mặc Thủy lấy Lăng Gia làm đầu vì thực lực to lớn nhất trong tứ đại gia tộc. Mặc dù 3 gia tộc kia thực lực mỗi nhà đều không bằng Lăng Gia, tuy nhiên nếu liên hợp lại thì cũng là một thế lực Lăng Gia cũng phải kiêng kị. Cho nên 4 đại gia tộc mặt ngoài chung sống hòa bình, nhưng bên trong minh tranh ám đấu không ngừng. Ai ai cũng muốn gia tộc mình phải đứng thứ nhất.
Lăng Phủ được chia ra làm 2 phần. Ngoại phủ là chỗ ở và sinh hoạt cho gia nhân, hộ vệ. Nội phủ dành cho con em trong gia tộc, kể cả dòng chính lẫn bàng chi. Khố phòng Lăng gia được đặt ở phía Tây Nội phủ.
Nơi ở của Lăng Huyền Phong ở phía Đông Lăng Gia, nếu muốn đến khố phòng, cũng phải mất một đoạn không ngắn. Khi Lăng Huyền Phong cùng Tiểu Tam mới bước ra khỏi sân nhà hắn thì đằng sau lưng bỗng có tiếng nói:
- Ây da! Đây không phải là tam thiếu gia hay sao? Ngài đang đi đâu thế, tiểu đệ Lăng Hiếu Kiệt muốn tới vấn an a!
Ngoái ra đằng sau nhìn, Lăng Huyền Phong nhìn thấy một đám thiếu niên trẻ tuổi đi tới. Dẫn đầu là một thiếu niên tầm 10-11 tuổi, mặc áo bào màu đen tuyền, cầm theo một chiếc quạt xếp, mái tóc dài hất ngược đằng sau, trông có vẻ nhã nhặn. Người vừa lên tiếng chính là hắn.
Lục lọi trong trí nhớ, Lăng Huyền Phong tìm thấy thông tin của người mới đến: Lăng Hiếu Kiệt, 12 tuổi, là con trai độc nhất của tứ thúc hắn Lăng Văn, tư chất trong thế hệ trẻ ở Lăng Gia thuộc hạng khá, mới 10 tuổi đã đạt thực lực Võ Sĩ tầng 7, cũng được coi là nhân tài.
- Ồ? Hóa ra là Hiếu Kiệt lão đệ, có gì muốn thỉnh giáo ca ca ta?
Trong mắt Hiếu Kiệt lóe lên vẻ khinh thường, nói:
- Cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua hôm nọ tiểu đệ nghe tam thiếu bị khuê nữ Kim Gia đả thương, nên muốn chạy tới xem thế nào.
Hắn cố ý kéo dài giọng ra, vẻ mặt chế nhạo nhìn Lăng Huyền Phong
- À, thì ra là chuyện này, chẳng qua ca ca đây muốn gặp nàng bàn chuyện nhân sinh. Ai ngờ xảy ra hiểu lầm, nàng cũng không cố ý
- Hừ! Không cố ý sao, đáng lẽ nàng phải đánh chết người thì có. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? - Lăng Hiếu Kiệt cười lạnh. - Đường đường là nữ nhi Kim Gia, tên hoàn khố nhà ngươi dám giở trò định khinh bạc nàng, ta thấy ngươi không bị đánh chết cũng là mạng lớn!
- Ha! Ha! Kiệt ca nói đúng. Tên phế vật nhà ngươi cũng đòi mơ tưởng đến tài nữ của Kim Gia sao, đúng là không biết trời cao đất dày mà. Phía sau Lăng Hiếu Kiệt, các thiếu niên hùa theo chế nhạo Lăng Huyền Phong
Lăng Huyền Phong trầm mặt xuống. Không ngờ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dám chế nhạo hắn. Nếu như tên Hoàn Khố Lăng Huyền Phong kia còn sống, chắc chắn sẽ mặt dày bỏ qua, mặc kệ những lời chế nhạo. Nhưng bản thiếu gia là người có tôn nghiêm, muốn xúc phạm ta, bản thiếu sẽ dạy dỗ ngươi.
- Ồ? Phế vật đang mắng ai đấy?
- Sao? Phế vật đương nhiên là mắng ngươi!
- Hóa ra Kiệt đệ tự nhận mình là phế vật? Thật là đáng kính. Người khiêm tốn luôn luôn được kính trọng. Ca ca ta đây bội phục, bội phục!
- Cái gì? Ngươi..! - Lăng Hiếu Kiệt nghẹn lời, không ngờ hắn bị tên phế vật kia chơi cho một vố. Hắn nghiến răng: Hừ, miệng lưỡi cũng trơn tru đấy! Nhưng mà trên đời này có miệng lưỡi thôi cũng không đủ. Ta hy vọng 1 tháng sau tại kỳ kiểm tra của gia tộc ngươi có chút thành tựu, nếu không, Hừ! Để xem lúc đấy cái vị trí tam thiếu gia của ngươi có còn giữ được hay không!
- Vậy sao? Ta mỏi mắt mong chờ. Mà ta cũng tặng luôn lão đệ một câu: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chưa chắc rồi sẽ ra sao đâu.
- Khoác lác ít thôi, cỡ như ngươi ngay cả đấu khí còn luyện không ra hồn, nói gì đến việc làm người khác ngạc nhiên
- Cái gì thì ta không nói, nhưng giáo huấn ngươi, ta thấy 1 chiêu là đủ rồi.
- Nói khoác mà không biết ngượng. Được, nếu trong kỳ kiểm tra ngươi thắng được ta, ta sẽ quỳ xuống bồi tội ngươi!
- Đấy là ngươi nói đấy nhé
- Hừ! Chúng ta đi!
Nói dứt lời, Lăng Hiếu Kiệt dẫn mấy thiếu niên kia đi mất hút. Hắn không phải không muốn đánh cho tên phế vật kia ngay tại chỗ, nhưng quy củ Lăng Gia cấm tộc nhân tư đấu, hắn cũng không dám khiêu chiến quyền uy của Lăng Gia, nên mới đặt một cái hẹn quyết đấu. Dù sao đi chăng nữa, một tên phế vật mà thôi, cũng chẳng làm nên trò trống gì.
- Đinh!! Chú em vừa nhận nhiệm vụ chính tuyến thứ 2: Đánh bại Lăng Hiếu Kiệt tại đại hội gia tộc. Phần thưởng: Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công Quyển 2 tầng 18, túi quà nội công môn phái cấp 10. Phạt nếu thất bại: Bị gia tộc ruồng bỏ.