- Phong nhi! Ngươi đã trở lại!
Trong thư phòng, Lăng Phiên Hùng cùng Lăng Phiêu đang cười nói trò chuyện khá vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái. 2 người nghe thấy Lăng Huyền Phong đến thì vui vẻ kêu hắn đi vào.
- Đại bá! Phụ thân! 2 người khỏe...
- Nhi tử! Ngươi mới đi có 1 tháng mà thay đổi tới mức ngay cả lão cha là ta đây cũng suýt nữa không nhận ra.
Đích xác, hiện tại trông Lăng Huyền Phong bây giờ rất ra dáng một công tử đại thế gia: Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, thân mặc phi ngư phục, trông vô cùng anh tuấn tiêu sái.
- Hắc hắc! Chẳng qua cũng chỉ là thay trang phục cùng với để tóc dài hơn mà thôi, cũng đâu phải là gì quá mức.
- Ngươi nói đùa! Ngày trước ngươi để tóc ngắn, xong rồi mặc cái bộ đồ gì kia trông khá là quái dị, bây giờ mới ra phong thái của công tử đại thế gia. - Lăng Phiêu cười nói.
Lăng Huyền Phong cười khổ. Trang phục hiện đại xác thực nếu mặc ở thời trung cổ thì chẳng khác gì người quái dị.
- Thôi được rồi! Tiểu tử ngươi trở về không đi nghỉ ngơi mà chạy thẳng tới đây, chắc có việc cần bàn bạc đúng không? Có gì cứ nói. -
Lăng Phiên Hùng nhấp ngụm trà, từ tốn nói. Tiểu chất nhi này làm hắn càng ngày càng thích. Bộ dáng anh tuấn phiêu dật, phong thái giống y hệt lão tam nhà mình đến 7-8 phần, hơn nữa bây giờ trông hắn tinh thần no đủ, huyết khí phương cương, khẳng định tu vi đột phá một mảng lớn, làm cho hắn rất vui mừng.
- Vâng! Đại bá, phiền người cho lui tả hữu, hơn nữa cũng cần gia gia phải có mặt.
- Ồ? Việc gì nghiêm trọng thế, hơn nữa còn phải mời cả phụ thân ta ra mặt nữa?
- Đích xác chuyện này có chút nghiêm trọng, hơn nữa chỉ có 4 người chúng ta được biết thôi, càng ít người biết càng tốt. - Lăng Huyền Phong nhấn mạnh đoạn “chỉ 4 người được biết“.
Cảm thấy sự việc trong lời nói của tiểu chất nhi có chút hệ trọng, Lăng Phiên Hùng đặt chén trà xuống bàn, nhẹ giọng nói:
- Thôi được, nếu chất nhi yêu cầu, vậy thì chúng ta đi tới trạch viện của phụ thân. Theo ta!
3 người rời thư phòng, đi tới trạch viện của Lăng lão gia tử.
- ----------------------------
Lăng gia nội viện, lão gia chủ trạch viện.
Lăng Bạo lão gia tử sau khi trao hết quyền hành cho đại nhi tử của mình, liền nổi hứng vui thú điền viên, hàng ngày lấy việc chăm sóc cây cảnh làm thú vui. Hiện tại lão đang mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, đầu đội nón, tay cầm chếc kéo, khéo léo cắt tỉa những cành cây. Trông lão bây giờ chỉ giống như một ông lão hiền lành, bộ dáng chân chất, làm gì có phòng thái của một đại gia chủ mồm thét ra lửa năm xưa?
- Bẩm lão gia! Có gia chủ cùng với tam gia, tam thiếu gia cầu kiến.
Lăng lão đang vui vẻ tỉa cây, nghe thấy hạ nhân lên tiếng, liền hạ cây kéo trong tay xuống:
- Bảo bọn hắn chờ trong thư phòng của ta!
- Vâng!
Một lát sau...
- Phụ thân khỏe!
- Gia gia khỏe!
Lăng Phiên Hùng, Lăng Phiêu cùng Lăng Huyền Phong thấy Lăng Bạo lão gia tử đi vào thì cùng đứng lên vấn an.
- Ừm! 3 tên oắt con các ngươi không lo làm việc với tu luyện đi còn chạy tới đây làm gì? - Lăng lão gia tử giọng ồm ồm chất vấn.
- Phụ thân, là Phong nhi nói có chuyện muốn bàn bạc, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện này chỉ có chúng ta mới được nghe, cho nên mới đi tới đây.
- Ồ? Chuyện gì mà hệ trọng thế? - Lăng lão gia tử ngạc nhiên, nhưng tay phải khẽ giơ lên, vẫy vẫy 2 cái.
Vút!
Trong không gian bỗng xuất hiện vài đạo hư ảnh, sau khi cúi đầu chào Lăng lão gia tử liền phi thân biến mất, tất cả bọn họ đều là Ảnh Vệ được phân phó ngầm bảo hộ lão gia tử.
- Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện. Trong vòng trăm thước xung quanh đây sẽ không có ai làm phiền chúng ta. - Lăng lão gia tử gật gật đầu lên tiếng.
- Vâng, gia gia.
Lăng Huyền Phong ứng tiếng, sau khi uống một ngụm trà, liền hỏi:
- Gia gia, ngài có biết Thanh Vân Các?
Lăng Bạo lão gia tử ngạc nhiên, liếc nhìn Lăng Huyền Phong:
- Tại sao ngươi lại hỏi về Thanh Vân Các?