Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 112: Chương 112: Khảo nghiệm




Ầm!!!!!! Thịch!!!

Sau khi người cuối cùng trong đám thanh niên trẻ tuổi đi vào trong gia tộc trọng địa, cánh cửa đá dần dần khép lại, sau đó đóng kín chặt, những vết nứt từ từ biến mất, sau cùng trở lại hình dáng ban đầu là một vách núi. Cho dù đã chứng kiến hàng trăm lần, nhưng Lăng Bạo lão gia tử vẫn tấm tắc khen ngợi:

- Không hổ là cơ quan tạo ra bởi người mạnh nhất lịch sử gia tộc! Cho tới bây giờ, lão phu vẫn không biết ngày xưa vị đại năng ấy tạo ra trọng địa như thế nào.

Lắc đầu thở dài một hơi, lão gia tử mệnh lệnh những người còn sót lại bắt đầu dựng trại, tạo thành một tổng đàn tạm thời, mọi sự vụ trong gia tộc mấy ngày này đều sẽ được đem qua đây.

- ----------------------

- Oái! Cửa động bị phong bế rồi!

Không biết là ai lên tiếng, một vài giây sau, tiếng than khóc vang ầm trời.

- Hu hu hu! Ta không muốn chết ở đây!!!

- Cha! Mẹ! Cứu ta!!!

- ...............

Lăng Huyền Phong lắc đầu. Nếu như trọng địa này tạo ra để hại tộc nhân Lăng Gia, thì bây giờ đã không có các ngươi đứng ở đây mà than khóc. Sau một hồi, không thể chịu được nữa, hắn đề khí quát lớn:

- Đều im hết đi cho lão tử! Kêu ca cái chym! Tất cả ra dáng nam nhân cho bản thiếu gia xem nào! Một đám không có tiền đồ! Trọng địa của gia tộc há nào lại hại các ngươi?

Vừa dứt lời, trong thông đạo bỗng nhiên rực sáng. Hai bên vách tường có những cây đuốc đột ngột bùng cháy, soi sáng con đường phía trước.

- Thấy chưa! Bây giờ thì tất cả trật tự, đi vào trong! Đứa nào còn la hét thì lão tử phế hắn! - Lăng Huyền Phong hừ lạnh, bày ra bộ dáng bá đạo, khiến cho người khác không dám cãi.

Đám người cả nam cả nữ đều chậm rãi đi dọc trong thông đạo được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc. Không biết bao lâu, bọn hắn đã đi đến một gian động vô cùng lớn, ở đó chỉ có trải mấy tấm thảm, phía trước mặt là một tấm bục, trên đó có một cái bàn gỗ. Lăng Huyền Phong chỉ lờ mờ trông thấy được, hình như ở đó có một bóng người.

- Tất cả đã đến? Tốt! Đều ngồi xuống đi!

Trong đầu mọi người vang lên một âm thanh, nhưng không rõ được là giọng nam hay nữ. Tất cả đều y theo lời, mỗi người chọn một tấm thảm, sau đó ngồi xuống.

- Hừm... Có cả thảy 103 người! Vậy là tộc nhân trẻ tuổi chưa qua khảo nghiệm của năm nay đã đến đủ?

Hư không lại vang lên giọng nói đó. Ai ai cũng cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng, hờ hững xẹt qua người mình, tên nào tên nấy chỉ cảm thấy một cỗ ý chí lạnh tới thấu xương. Lăng Huyền Phong cũng cảm thấy, chỉ có điều, hắn trong chốc lát có cảm giác đạo ánh mắt kia hướng lên trên người mình 2 lần, sau đó rung động lên một chút, rồi trở lại bình thường.

- Được rồi! Ta cũng sẽ không làm mất thời gian của các ngươi. Nếu ta không nhầm, hầu hết mọi người đã được phổ biến về quy tắc của khảo nghiệm này. Tuy nhiên, vẫn sẽ có một số cá nhân còn chưa biết. Thế cho nên ta sẽ giảng giải lại một lần.

Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe. Người kia dừng lại một chút, sau đó lại vang lên âm thanh:

- Khảo nghiệm, kỳ thực rất đơn giản: Ta sẽ bày ra một huyễn trận bao phủ lên các ngươi. Trong huyễn trận đó, từng người từng người sẽ nhận được khảo nghiệm của ta. Ta sẽ có 10 đồ vật, các ngươi sẽ chọn trong đó 3 vật, sau đó giải thích vì sao lại chọn 3 vật đó. Nếu đúng ý của ta sẽ nhận được truyền thừa, còn nếu không, thực xin lỗi, các ngươi chỉ có 1 cơ hội này, đánh mất nó, các ngươi sẽ bị truyền tống ra ngoài ngay tức khắc. Khảo nghiệm này không hạn chế thời gian, các ngươi có thể chọn bao lâu cũng được. Nhưng nên nhớ, nếu có người đoạt trước, vậy thì chỉ trách các ngươi vận số đen đủi mà thôi. Tất cả đã minh bạch chưa?

- Đã minh bạch! - Mọi người đồng thanh lên tiếng.

- Tốt! Vậy khảo nghiệm của chúng ta sẽ bắt đầu! - Giọng nói vang lên một tiếng, sau đó tất cả thanh niên trẻ tuổi, kể cả Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt, rồi triệt để mất đi tri thức.

- -----------------------------

Lăng Huyền Phong giật mình tỉnh dậy. Trước mặt hắn bây giờ không còn là trong một hang động, mà là trong một căn phòng rộng, bốn phía chỉ có một màu trắng. Dường như xung quanh không có một ai. Hắn biết được, nhất định đây chính là huyễn cảnh mà người kia đã nói trước.

- Ngươi đã tỉnh?

Bất chợt, sau lưng hắn có một giọng nói nhàn nhạt vang lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.