Một đêm yên bình qua đi.....
- Thiếu gia, thiếu gia, mau dậy a! - Ở bên ngoài một giọng nữ thánh thót như oanh vàng cất lên
Lăng Huyền Phong ngáp ngáp, dụi dụi mắt ngồi dậy, không hiểu là mới sáng ra đã gọi hắn có chuyện gì. Uể oải mở cửa ra, hắn nói:
- Thần nhi hả? Sáng sớm ra có chuyện gì gọi thiếu gia vậy?
- Thiếu gia, ngài quên rồi a? Hôm nay là thi đấu lôi đài vòng 2 mà! - Lăng Thần trố mắt nhìn. Thiếu gia sao lại có thể quên được sự kiện quan trọng như thế được?
- Lôi đài? Hử? Ta kháo! Con mẹ nó quên mất rồi, chết cha! - Lăng Huyền Phong ngẫm nghĩ, từ lúc dậy tới giờ não hắn chưa kịp nảy số. Cho tới hiện tại hắn mới nhớ ra hôm nay có trận đấu lôi đài vòng 2, quan trọng nhất chính là quyết đấu giữa hắn với lão tứ Lăng Hiếu Kiệt.
Vội vàng mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, hắn một mạch phi thân tới diễn võ trường. Ở đó hiện tại tất cả mọi người hiện đang tập trung chờ. May quá vẫn chưa có muộn, thở phào một hơi, hắn tiến vào trong đoàn người.
Rốt cục, thời gian cũng đã đến, Lăng Phiên Hùng lên bục phát biểu:
- Các vị bằng hữu của Lăng gia! Các đệ tử! hôm nay chính là lôi đài vòng 2, cũng chính là vòng đấu quyết định. Sau vòng này, 25 cá nhân xuất sắc nhất sẽ được một phần thưởng đặc biệt của Lăng Gia! Các đệ tử, vì vinh quang của gia tộc, cố gắng lên!
- Hô!!!!!!!!!!
Lăng Phiên Hùng bước xuống trong sự cổ vũ nhiệt liệt của Lăng Gia đệ tử. Một phần thưởng đặc biệt, có thể là một bộ công pháp cao giai bá đạo. Vũ kỹ Các của Lăng Gia từ trước tới nay không hề thiếu công pháp mạnh, nhưng chỉ được sự cho phép của gia chủ mới có thể lấy được một bộ. Thưởng lớn như vậy, làm sao các đệ tử không nóng lòng cho được.
- Không nói nhiều lời, lôi đài vòng 2 bắt đầu! - Lăng Vinh trưởng lão lên tiếng ngắn gọn
- Lăng Lỗi! Lăng Huyễn! 2 người các ngươi mở màn!
2 vị thiếu niên cao thủ trẻ tuổi của Lăng Gia cùng lên sàn đấu, kéo theo rất nhiều tiếng vỗ tay. Sau một hồi đấu, Lăng Huyễn chiến thắng, chính thức góp tên mình vào một trong 25 cao thủ trẻ tuổi của đại hội lần này. Lăng Vinh trưởng lão tiếp tục gọi tên các đệ tử khác của Lăng Gia lên sàn thi đấu. Nói chung, về tổng thể thì chất lượng các trận đấu tốt hơn hẳn so với hôm qua, vì có thể vào được vòng này đều là những đệ tử có thiên tư vô cùng tốt. Lăng Huyền Phong đứng chờ đợi, trong thâm tâm hắn vô cùng hồi hộp, hắn muốn chứng minh cho cả thiên hạ biết rằng hắn - Lăng Huyền Phong là một cao thủ trẻ tuổi của Lăng Gia. Con đường cường giả của hắn sẽ bắt đầu từ đây, và mục tiêu đầu tiên của hắn chính là đánh bại tứ đệ Lăng Hiếu Kiệt!
Một giọng nói vang lên từ phía sau hắn:
- Tam ca, ngươi đã đến.
Ở Lăng Gia này, có thể nói tam ca chỉ có một mình Lăng Hiếu Kiệt. Lăng Huyền Phong không quay lưng lại, nói:
- Lão tứ, hy vọng hôm nay ngươi đã hồi phục đủ, nếu không lát nữa ngươi thua, tam ca thắng cũng không có vinh quang.
- Năng lực của huynh không biết bao nhiêu, nhưng riêng về công phu miệng lưỡi, vẫn là Lăng Gia đệ nhất.
- Không dám, không dám. Niềm tự hào nhất đời ta chính là công phu miệng lưỡi, nếu chửi nhau còn thua người khác, ta thà tự sát còn hơn. Lăng Huyền Phong tự đắc cười.
- Hy vọng lát nữa huynh vẫn có thể nói được những lời này. - Nói đoạn Lăng Hiếu Kiệt quay lưng bỏ đi.
Các cuộc thi đấu vẫn tiếp tục diễn ra, từng cặp từng cặp thi đấu đều khiến cho khán giả mãn nhãn. Trên khán đài, gia chủ Lăng Huyền Phong gật gù thỏa mãn. Đệ tử Lăng Gia chăm chỉ khắc khổ như vậy, hắn cũng được an tâm phần nào.
...
Rốt cục thì, thời khắc Lăng Huyền Phong chờ đợi đã đến...
- Lăng Huyền Phong, Lăng Hiếu Kiệt lên sàn!
Khán giả xung quanh ồ lên một tiếng kinh ngạc. 2 huynh đệ bọn họ không ngờ lại đối đầu nhau ở lôi đài lần này. Như vậy có nghĩa là một trong hai người sẽ bị loại khỏi tốp 25 người mạnh nhất. Như vậy mà Lăng Gia cũng có thể sắp xếp sao? Lăng Bạo ở trên khán đài tức giận làu bàu:
- Tên vương bát đản nào lại sắp xếp cặp đấu này, thật là quá đáng mà!
Lăng Phiên Hùng thở dài ngao ngán. Đêm hôm trước, chính tôn tử bảo bối của ngài đã bí mật đến phòng của ta trực tiếp yêu cầu ta vận dụng quyền lực gia chủ để sắp xếp cặp đấu này. Như vậy tên vương bát đản trong miệng của ngài chính là ta a! Mà nếu ta là vương bát đản thì ngài là con gì? Lăng Gia chủ có xúc động muốn đập đầu vào tường, cười không được mà khóc cũng không xong.
- Lăng Hiếu Kiệt, đến đây, một trận đấu giải quyết ân oán!
Vẫn là bộ quân phục dã chiến kia, vẫn phong thái anh tuấn cực điểm, Lăng tam thiếu đứng trên võ đài hét lớn. Hắn muốn qua trận đấu này giải quyết ân oán trước kia của 2 người, đồng thời đường đường chính chính đánh bại cao thủ trẻ tuổi nhất Lăng Gia - Lăng Hiếu Kiệt.
- Tam ca, đừng nóng vội, ta tới!
Phốc! Lăng Hiếu Kiệt Phi thân mình lên trên, đứng đối diện với tam ca của hắn. Một người hắc y đen như mực, mái tóc dài đen bóng cột lại phía sau, một người mặc quân phục xanh lá, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt kiên nghị, điển trai. Cả 2 người hiện tại chỉ có một mục đích duy nhất - đánh bại đối phương!
Keng!!! Lăng Hiếu Kiệt rút ra thanh mặc kiếm yêu thích của mình. Thân kiếm dài 6 tấc, toàn thân một màu đen như mực. Hắn không dám khinh địch, khi chiến đấu hắn trực tieesp sử dụng vũ khí. Chĩa vào Lăng Huyền Phong, hắn nói:
- Tam ca, tuy rằng ngươi tu vi cao hơn ta, nhưng hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi!
- Hắc, lão đệ, công phu miệng lưỡi của đệ cũng không kém ta đâu. - Vừa nói, Lăng Huyền Phong vừa rút ra một thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm dài 8 tấc rưỡi, rộng bằng bốn ngón tay, chuôi kiếm dài 2 tấc, đốc kiếm được sơn màu vàng có hoa văn rồng uốn lượn. Lưỡi kiếm được gia công tinh xảo, hàn khí tỏa ra bức người. Tuy chưa biết độ sắc bén của nó thế nào, nhưng nhìn vào cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm này không phải vật phàm. Đây chính là Ỷ Thiên Kiếm mà Lăng Huyền Phong đã đặc biệt yêu cầu thợ rèn Lăng Gia đúc từ một tháng trước, cách đây 10 ngày mới được đưa tới Lăng Gia. Tuy nhiên đây mới là lần đầu tiên hắn sử dụng thanh kiếm này, cho dù trận đấu trước đó hắn cũng chỉ dùng tay không.
- Kiếm tốt! - Trên đài, Lăng Bạo lão gia chủ nhìn vào thanh kiếm, trong lòng tán thưởng không thôi. Chỉ riêng về vấn đề thẩm mỹ, Ỷ Thiên Kiếm đủ ăn đứt hầu hết các thanh kiếm hiện có trên đại lục.
Các quan khách khác cxung gật gù, biểu thị đồng tình với lời của Lăng Lão. Vu lão gia tử thì im lặng, lão vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Huyền Phong. Từ tối hôm qua lão đã cảm thấy tiểu tử này không phải phàm nhân. Cho dù tâm thần trấn định tới đâu thì trước sự truy hỏi của 2 cao thủ vương cấp vẫn còn thong dong cười đùa nói chuyện, đây không phải một thiếu niên mới dậy thì có thể làm. Lão đặc biệt hứng thú, liên tục theo dõi tiểu tử này. Hơn nữa, tôn nữ của mình hình như đã ăn phải mê dược của tiểu tử này. Vu lão biết, Vu Thiên Tuyết mắt cao hơn đầu, phải có cái gì đó đặc biệt mới làm nàng để ý, nếu không nàng cũng đã không cự tuyệt bao nhiêu thanh niên tài tuấn đến từ các gia tộc khác. Nếu muốn làm tôn nữ tế của lão, trước tiên phải chứng minh được thực lực, chuyện còn lại sẽ tính sau. Và trận đấu hôm nay sẽ quyết định hắn có qua được cửa này hay không.
- --------------------------------------------------------
- Tứ đệ, tới đi!
- Ya!!!!!!!!!!!!
Không nói nhiều lời, Lăng Hiếu Kiệt xông tới phía trước, mặc kiếm của hắn chém ra một đường cong mỹ miều, hướng về phía vai phải của Lăng Huyền Phong chém tới.
Keng!!!
Lăng Huyền Phong đỡ được một kiếm này, đồng thời giơ chân trái lên đá về phía trước. Lăng Hiếu Kiệt thấy thế liền lấy chân phải đón đỡ.
Bịch! Bịch!
2 người tách nhau ra, cũng không vội tiến lên tấn công. Vẫn chú ý quan sát tìm ra sơ hở của đối phương. Chậm rãi, khí tức hai người đều tăng vọt. Một luồng đấu khí màu vàng bao phủ mặc kiếm của Lăng Hiếu Kiệt, khiến hco nó phát sáng lên. Bước tới 2 bước, hắn bất chợt phi thân, phía sau tạo thành một đoạn tàn ảnh.
- Nhất kiếm tàn ảnh!!!
Hét lớn, Lăng Hiếu Kiệt chém ngang về phía Lăng Huyền Phong, tốc độ vô cùng mau lẹ, khiến cho thanh kiếm phát ra tàn ảnh liền mạch hình cây quạt.
Hấp!!!
Sử dụng Nhạn Hành Công, Lăng Huyền Phong né được một kiếm, sau đó nhanh chóng vận công vào Ỷ Thiên Kiếm đâm thẳng vào lưng Lăng Hiếu Kiệt.
- Keng!!
Lăng Hiếu Kiệt cảm nhận được phía sau lưng một trận hàn khí, tức thì vận đấu khí nhảy lên phía trên, cúi người huơ kiếm đón đỡ. Nhưng lập tức hắn cảm giác có gì đó không đúng. Một kiếm kia của Lăng Huyền Phong đâm thẳng vào điểm yếu của mặc kiếm, đẩy sang một bên làm hắn mất thăng bằng ngã xuống. Trong người hắn đột nhiên có một luồng khí lạ chạy tán loạn, khiến hắn tạm thời không thể vận hành đấu khí.
Phong Thanh Tế Nguyệt! - Chiêu thức của Thanh Phong Kiếm Pháp: Hư không điểm Nhất Kiếm, kiếm khí tinh nhuệ gây ra sát thương cho kẻ thù phía trước, nếu mưu toan chống đỡ, sẽ bị nhiễm “Trọc” Khí đồng thời bị té ngã.
- Hắc! Lão tứ, vừa rồi đỡ một kiếm của ta thấy thế nào?
- Thì ra là do huynh, vừa rồi huynh đã truyền đấu khí vào ta!
- Có thể nói là như vậy, lão đệ thấy dễ chịu chứ? - Lăng Huyền Phong cười đắc ý.
- Cố gắng vận khí xua đuổi luồng “đấu khí” lạ kia đi, Lăng Hiếu Kiệt thở một ngụm trọc khí, vừa rồi quá nguy hiểm. Nếu Lăng Huyền Phong lao đến tấn công, hắn sẽ bị đánh cho thất điên bát đảo mất.
Bên ngoài mọi người không rõ sự việc, chỉ thấy Lăng Huyền Phong điểm một nhát lên kiếm của Lăng Hiếu Kiệt, khiến hắn mất trọng tâm té ngã, nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Tứ thiếu gia trước đây nổi tiếng Lăng Gia với tài dùng kiếm, không ngờ hôm nay đấu lôi đài lại rơi vào hạ phong?
Để cho Lăng Hiếu Kiệt khôi phục một chút, Lăng Huyền Phong tiếp tục tấn công. Lần này hắn nhảy lên chém ngang một kiếm, kiếm khí bay tới chỗ Lăng Hiếu Kiệt đang đứng. Lăng Hiếu Kiệt vội né tránh, nhưng không kịp, kiếm khí đã kịp lướt qua vai phải của hắn, đồng thời dòng khí khó chịu lúc nãy lại tràn vào, lần này dũng mãnh hơn, khiến hắn không thể vận đấu khí nữa.
Trọc Kính Thanh Vị - Thanh Phong Kiếm thi triển trên không, tạo thành sát thương với đối thủ, mục tiêu vì bản thân bị độc khí mà không thể xuất chiêu!
- Tiếp nè! - Lăng Huyền Phong huy kiếm chém thành 2 đường chéo, Lăng Hiếu Kiệt vội vàng giơ kiếm đón đỡ.
Keng!! 2 thanh kiếm chạm vào nhau, Lăng Hiếu Kiệt cảm thấy cổ tay tê rần, vì vận xua đi độc khí mà hắn không thể vận khí đón đỡ 2 kiếm vừa rồi, lập tức cổ tay bị chấn cho rướm máu, tay cầm kiếm có vẻ lung lay. Thấy sơ hở, Lăng Huyền Phong liền giơ chân đã về phía trước, cú đá trúng ngực Lăng Hiếu Kiệt làm hắn văng tới góc đài, may mắn làm sao chưa bị rơi xuống dưới.
- Ồ!!!!!!!!!!
Mọi người bên dưới hít một hơi khí lạnh. Lăng Hiếu Kiệt thực lực đủ chấn nhiếp tất cả các cao thủ trẻ tuổi khác, nhưng hiện tại không khác nào giơ đầu chịu đánh, bị Lăng tam thiếu nổi danh phế vật kia đánh cho không có sức hoàn thủ. Đây là công phu gì? Bá đạo như vậy?
- Đứng dậy đi, tứ đệ, ta biết ngươi chưa bị trọng thương, lợi dụng đòn đánh vừa rồi của ta để xua đuổi trọc khí, đệ rất không tồi.
- Quá khen, không ngờ ta bị huynh đánh cho tới mức không sức hoàn thủ thế này, thật không ngờ tới. Nào, đón tiếp một chiêu này của ta: - Lôi đình nhất kích!
Hắn nhảy lên trên cao, giơ kiếm lên chém thật mạnh xuống, thế kiếm đi như lôi đình, uy áp bá đạo, nếu cảnh giới thấp hơn sẽ bị hít thở không thông, không thể di chuyển.
Lăng Huyền Phong lập tức hoành kiếm đỡ ngang.
Choang!!! 2 thanh kiếm một lần nữa va vào nhau. nhưng một lần nữa Lăng Hiếu Kiệt cảm thấy không ổn. Khí thế của một kiếm vừa rồi biến mất tăm hơi, tựa như trâu đất xuống biển vậy, không rõ tung tích, đồng thời hắn quan sát thấy Lăng Huyền Phong mỉm cười nhìn hắn, đúng vậy, chính là mỉm cười!
- Lão đệ, tới đây là được rồi. Đệ rất tốt, nhưng ta rất tiếc! Trận đấu có thể xong rồi, hắc hắc!