- Nhóc con! Lại một lần nữa nè! Thiên nữ tán hoa!!!
Dứt lời, phi đao lại đến, lại một chùng phi đao giống như hoa nở rộ vươn cánh ra khắp nơi, quả thật vô cùng đẹp đẽ. Nhưng nào ai ngờ, ẩn ẩn bên trong đóa hoa xinh đẹp đó lại là sát khí kinh hồn!
Vù! Vù! Vù!
Nhanh chóng dùng khinh công tránh thoát, Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy bên tai mình tiếng lưỡi đao xé gió gào thét liên hồi. Lợi dụng lúc phi đao còn chưa quay trở lại, hắn nhanh chóng phi thân tới chỗ đứng của Thôi Kim Đỉnh, 2 chân thi triển thế trung bình tấn, 2 tay hướng ra phía trước làm một thủ thế...
Thôi Kim Đỉnh chỉ cảm thấy tên tiểu tử trước mặt hành động vô cùng quỷ dị. Rõ ràng hành động kia vô cùng chậm chạp, phảng phất như chỉ cần giơ thương lên là có thể đâm cho hắn mấy chục nhát. Nhưng làm cho hắn kinh hãi, chính là cho dù hắn có cố sức đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nhấc được hai tay, một chút khí lực để động đậy cũng không có!
Một màn vô cùng quỷ dị xuất hiện: Lăng Huyền Phong chuyển động cánh tay theo hình Âm Dương lưỡng cực, mỗi lần tay hắn hướng về đâu, Thôi Kim Đỉnh lại “thân bất do kỷ” rướn người về phía đó, giống như là con rối của Lăng Huyền Phong vậy. Thôi Kim Đỉnh vô cùng biệt khuất, hắn cắn răng thôi động đấu khí, nhưng làm cho hắn tuyệt vọng là: đấu khí của hắn bị hút ra ngoài một cách nhanh chóng, tạo thành một khối cầu đấu khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trước ngực hắn. Linh cảm thấy có điều không ổn, hắn đã muốn chạy.
- Muốn chạy sao? Muộn rồi em! Khai Thái Cực!!!
Phịch! Hự!!
Tung một chưởng về phía quả cầu, đấu khí bỗng chốc nổ tung, Thôi Kim Đỉnh chỉ cảm thấy trước ngực của mình như bị một cây búa lớn đập vào, lập tức hộc máu, bay về phía sau gần chục mét.
Khai Thái Cực! Xoay chuyển càn khôn, hư không chuyển đổi, tạo thành sát thương, đoạt năng lực khống chế của địch, kéo địch lại gần, rồi đánh bay!
Đây chính là chiêu thức cổ phổ Lăng Huyền Phong lĩnh ngộ được từ hệ thống. Vốn ban đầu hắn định sử dụng Ỷ Thiên Kiếm chém chết Thôi Kim Đỉnh, nhưng bản thân lại không nắm chắc mình còn sống sót trước khi rút được kiếm ra hay không, bởi vì cho tới khi có đầy đủ thực lực, Ỷ Thiên Kiếm đối với hắn cũng chỉ là một thanh kiếm vô cùng sắc bén mà thôi. Chính vì thế hắn mới chọn con đường an toàn hơn: Sử dụng Thái Cực cổ phổ!
- Ngươi!! Phụt!!
Ngóc đầu dậy, Thôi Kim Đỉnh chỉ nói được một câu, sau đó lại phun máu tươi. Lăng Huyền Phong thở dài, chênh lệch đẳng cấp đúng là khó chị, nếu như tu vi của mình ngang ngửa với hắn, thì giờ phút này hắn đã thành một xác chết. Tiếc là chỉ có thể làm hắn thụ thương, ài!
Lý Mục cùng Trương Lâm cằm như muốn rớt ra ngoài, hai cặp mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc, miệng có thể nhét vừa 2 quả trứng. Ta kháo! Mạnh vậy! Tên kia là Võ Tông! Võ Tông hàng thật giá thật đó nha! Thế mà lại bị thiếu gia nhà mình chỉ mới là Võ Vương đánh cho như nhi tử. 2 người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn sụp đổ tại chỗ.
- Đại ca! Đây... đây có phải sự thật hay không?
Lý Mục bị một màn vừa rồi dọa tới mức người ơi ở lại hồn đi nhé, không tự chủ được vô thức dùng sức nhéo nhéo ngực Trương Lâm. Trương lão tam lập tức thét thảm một tiếng, chỗ kia vốn đã bị đánh tới tím bầm, giờ lại bị dùng sức nhéo một cái nên càng đau tới mức chết đi sống lại.
- Ta kháo! Đại ca sao ngươi nhéo ta? Ngực của ngươi không nhéo mà nhéo ta!!
Trương lão tam gào lên trong bi phẫn.
- Thì ra không phải mơ!
Lý Mục thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nói:
- Chúng ta là huynh đệ đã ngót chục năm, nhéo ngươi với nhéo ta, có gì khác nhau sao?
- Huynh.....!! Được, coi như huynh lợi hại!
Ngón tay run run chỉ Lý Mục, Trương Lâm chỉ cảm thấy vô lực, không ngờ đại ca mình lại có thể phát biểu ra một câu vô sỉ đến mức này.
Ở phía trước, Thôi Kim Đỉnh đã có thể ngồi dậy, nhưng hắn đã bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi, hắn thở hổn hển nói:
- Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương. Lão tử hành tẩu giang hồ hơn 30 năm, hôm nay lại bị một thằng nhãi con đánh bại, thật là mất mặt.
Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói:
- Không chỉ thất bại, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở đây!
Sau đó hắn bắt đầu tiến đến, đôi mắt tràn ngập sát khí.
- Hắc! Muốn giết ta sao? Ha ha! Luyện thêm vài chục năm nữa đi! Ha ha ha!!!!
Nói đoạn, Thôi Kim Đỉnh lấy ra một hắc cầu, ném xuống đất. Xung quanh hắn bỗng dưng bao trùm một làn khói trắng.
- Không ổn! Hắn muốn trốn!
Lăng Huyền Phong lập tức lao đến. Khói tan đi, thân ảnh của Thôi Kim Đỉnh đã biến mất, trong không trung chỉ còn văng vẳng lại tiếng của hắn:
- Tiểu tử thối, hôm nay bại dưới tay ngươi, thù này đại gia nhớ kỹ! Lần sau đừng để ta bắt được! Ha ha ha ha ha!!