- Hà... Hà lão sư... Hắn... hắn.. ch... chết rồi!
An Lộc Minh nhìn thấy Hà Thần Quang bị 6 con kim long quấn lấy nổ tan tafnhm tức thì trở nên ngây ngốc, hạ thân bỗng chảy ra một vũng nước vàng khè, sắc mặt tái nhợt, không tin vào mắt mình. Vào lúc này hắn chỉ muốn tát vào mặt mình mấy cái. Tại sao lúc đó mình lại ngu như thế? Lần này thì đẹp rồi, đá trúng tấm sắt. Trêu chọc ai không trêu, lại chọc đúng một tên Võ Tôn?
- Lăng... Lăng... huynh....
Lăng Huyền Phong quay sang An Lộc Minh đang run như cầy sấy:
- An huynh còn có ý kiến gì sao?
- Kh... không phải. Lăng huynh xem... chuyện này...
- Về chuyện đổ ước giữa chúng ta, An huynh còn có ý kiến gì chăng
An Lộc Minh rùng mình, vội vàng quỳ hai chân xuống dập đầu liên tục.
- Lăng huynh, tiểu đệ sai rồi, đã thua nên phải thực hiện, tiểu đệ xin dập đầu...
Bịch! Bịch! Bịch!
Âm thanh đập vào sàn đấu vang lên liên hồi. Lần này không ai đi ra cản. Ngươi lấy tư cách gì mà cản? Cao thủ Võ Hoàng muốn cản sao? Không vấn đề, chỉ cần Độc Cô gia đồng ý. Nhưng... họ sẽ đồng ý sao? Hơn nữa, các ngươi còn quên có Hoàng Đế đang ở đây sao? Cả gan xông vào? Coi thường vương pháp ư? Vậy thì ngươi chán sống rồi!
Lâm Chấn viện trưởng ngơ ngác nhìn vào vị trí Hà Thần Quang bị nổ banh xác. Ban đầu lão có ý định can thiệp, nhưng một âm thanh nghiêm khắc chui vào tai hắn:
- Không được can thiệp! Cứ đứng yên mà xem xét!
Lâm Chấn rùng mình, quay lại thì thấy ánh mắt sắc lạnh của Hoàng Đế, lập tức hiểu: Xem ra Hoàng Đế coi trọng tiểu tử này. Hà Thần Quang,... ài.... Quả nhiên, đúng như dự đoán của lão, Hà Thần Quang bị Lăng Huyền Phong đánh cho tơi tả. Đặc biệt, cuối cùng hắn còn lôi ra một viên đan dược. Lâm Chấn có thể cảm giác được bên trong chứa đựng một luồng năng lượng vô cùng lớn.
- Viên đan dược đó là gì? Tại sao ta lại thấy nó có chút tà ác? - Lâm Chấn lẩm bẩm.
Chuyện đã đến nước này, chuyện khiêu chiến đã kết thúc. Phía Độc Cô gia đã chiến thắng. Độc Cô gia cùng Lăng gia, hai nhà đều xuất hiện hai nhân tài vô cùng đáng chú ý. Độc Cô Lữ Nhân với kiếm pháp quỷ bí khó dò, trong từng chiêu kiếm ẩn chứa sát khí vô hạn. Còn Lăng gia thì nổi bật hơn, chưa tới 20 tuổi mà đã thành tựu Võ Tôn thất giai, cá nhân lại còn là người bị toàn đế quốc coi là phế nhân? Chưa kể đến thanh bảo kiếm làm vạn người ước ao nữa.
Hoàng Đế Long Tường đứng dậy nói:
- Lăng gia ở đâu?
Toàn bộ nhân thủ Lăng gia đứng dậy:
- Có vi thần!
- Lăng gia có được nhân tài như vậy, trẫm rất thưởng thức. Lệnh cho Lăng gia tam thiếu gia, 3 tháng nữa tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên!
- Tạ ơn bệ hạ!
Võ Trạng Nguyên? Lăng gia tam thiếu được Hoàng Đế cho thi Võ Trạng Nguyên! Đây là một tin tức giống như quả bom làm oanh động toàn trường. Như vậy có nghĩa là Lăng Huyền Phong này đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ, tương lai của hắn không phải là rộng mở sao? Vào lúc này, vô số gia tộc đã bắt đầu tính kế làm sao để làm quen, đồng thời tính toán xem làm sao để ôm vào chân của Lăng gia nữa. Nhất thời, cái tên Lăng Huyền Phong đã trở nên rất nóng, chạm tay có thể bỏng!
- Cơ hội của chú đến rồi đó! Tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên, tiến được vào vòng cuối cùng, cơ hội gặp mặt Quách Vọng Sơn sẽ đến! - Hệ thống nói!
- Hóa ra ý của anh khi nói tham gia khiêu chiến là như vậy. - Lăng Huyền Phong hiểu ra.
Sau khi hạ ý chỉ, Hoàng Đế cùng các vương tôn quý tộc bắt đầu rời đi, Thiên Tinh thành học hữu tỷ võ cũng chính thức hạ màn.
- ------------------------------
Tại Độc Cô gia...
- Lão hỗn đản! Tại sao bây giờ ngươi mới tới? Ngươi có phải là đã quên mất là còn có lão thái bà ta ở đây đúng không?
Tại chính sảnh Độc Cô gia, một âm thanh vang vọng với tần số đủ để làm cho một người bình thường bị chấn đến điếc tai. Ngay tại lúc này, Vu gia, Độc Cô gia, Lăng gia ngoại trừ Lăng Chấn lão gia tử, ai ai cũng đã bịt tai lại.
- Không phải! Bà nghe ta nói... tất cả không phải như bà nghĩ đâu!
- Không phải như lão nương nghĩ? Vậy lão hỗn đản ngươi có ý gì? Lão nương đã ở lại đây hơn 20 năm! Ngươi có bao giờ hỏi ta lấy một câu? Nếu không phải tôn tử của ngươi đến vấn an, chắc ta cũng quên mất cái thân phận chủ mẫu của Lăng gia rồi!
Lăng lão gia tử bị mắng cho như cẩu huyết lâm đầu, chỉ biết chịu trận. Lão không dám cãi lại lão bà. Độc Cô Tiểu Phương năm xưa từng được mệnh danh là “Đế đô đệ nhất bạo lực nữ nhân“. Năm đó, khi biết tin Lăng Chấn của Lăng gia đã rước được “mẫu bạo long” này đi, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Ầy... lão bà à! Không phải chúng ta đã thỏa thuận trước sao? Ách! Độc Cô huynh, nói giúp ta một lời.
Độc Cô Hàn Vân định mở miệng, lập tức gặp ánh mắt hình viên đạn của muội muội, liền câm như hến.
- Ây dà! Hôm nay thời tiết thật đẹp! Ánh nắng thật ấm áp biết bao!
Mọi người sắc mặt đen thui, bây giờ đã tối rồi, nhà nhà ai cũng đã thắp đèn, ánh nắng ở đâu ra? Nhưng mà...
- Ầy! Độc Cô gia gia nói đúng! Trời hôm nay nắng đẹp! Không biết Độc Cô gia gia có nhã hứng đi uống trà với tôn nhi chăng?
Lăng Huyền Phong lập tức hùa theo.
- Đúng là tôn nhi ngoan! Lão phu cũng có ý đó!
Độc Cô Hàn Vân không chần chừ, lập tức kéo Lăng Huyền Phong bỏ trốn mất dạng. Vu lão gia tử cũng đánh trống lảng theo:
- Ta cũng đi xem bọn hắn thế nào! Tuyết nhi! Theo bồi gia gia một chuyến!
Sau khi Vu lão gia rời đi, mọi người cũng bắt đầu lấy cớ rời đi, chỉ để lại Lăng lão gia cùng Độc Cô lão thái.
- -----------------------------
- Nhi tử! Con thật sự đã thành Võ Tôn?
Lăng Phiêu hỏi nhi tử. Đến lúc này ông cũng chưa thể tin được sự thực.
- Đúng thế, thực ra nhi tử mới tiến giai Võ Tôn thất giai vào sáng nay.
Lăng Huyền Phong gãi đầu. Ngày hôm nay, sau khi Thượng Quan Hương rời đi, hắn không lập tức đi đến Thiên Tinh thành, mà ở lại dùng kim tệ mua Tử Linh Đan để thăng cấp.
Độc Cô Hàn Vân hỏi:
- Tôn nhi ngoan, kiếm pháp mà ngươi sử dụng để giết Mạc Kim Thử là gì vậy? Ta chưa nhìn thấy bao giờ?
Lăng Huyền Phong nói:
- Cái này cũng là sáng nay tôn nhi mới ngộ ra, nên mới đến nơi có chút chậm trễ.
Lăng Huyền Phong hồi tưởng lại:
- Ê chú em!
- Gì thế anh?
- Quên mất không nói cho chú, 2 tháng trước chính là Tết Nguyên Đán, nhưng lúc đó anh không có mặt. Chính vì thế hôm nay sẽ tiến hành quay thưởng bù.
- Ngay tại đây? Anh không sợ trễ nải thời gian sao?
- Còn lâu, theo tính toán chính xác, khiêu chiến sẽ bắt đầu vào buổi chiều nay, bây giờ vẫn còn sớm!
- Ồ, vậy thì bắt đầu quay thưởng!
- Tết Nguyên Đán, chú sẽ được thưởng quay 3 lần.
- Được!
......
Kết quả ra sao? Lăng Huyền Phong sau 3 lần quay thưởng, không ngờ đã quay trúng toàn bộ chiêu thức còn thiếu của Độc Cô Cửu Kiếm, làm hắn nhảy cẫng lên vì vui mừng. Đột nhiên, hệ thống lên tiếng:
- Phát hiện có thể dung hợp Độc Cô Cửu Kiếm! Có muốn dung hợp?
Lăng Huyền Phong khựng lại, cảm thấy kinh ngạc. Độc Cô Cửu Kiếm có thể dung hợp lại?
- Thật sự có thể dung hợp lại sao?
- Đúng thế!
- Được, vậy dung hợp đi!
Vù!
9 quyển bí kíp xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt hắn, rồi bắt đầu gộp lại. Vài phút sau, quầng sáng xuất hiện, Lăng Huyền Phong đưa tay ra. Trước mắt hắn là một quyển bí kíp mới:
- Nghịch Thiên Nhất Kiếm?
Đây là kiếm pháp gì? Tại sao mình chưa hề nghe tới?
Giở quyển bí kíp ra, hắn đọc được một dòng chữ:
“Kiếm trên thế gian, không phải để trưng bày, không phải để múa. Kiếm là để giết! Giết người, một kiếm là đủ! Một kiếm phá vạn vật! Một kiếm nghịch thiên! Nghịch Thiên Nhất Kiếm!”
- Lời nói này thật bá đạo! Một kiếm nghịch thiên?