- Ta sẽ giết các ngươi, sau đó sẽ từ từ tính sổ với Lăng Gia!
Thu Diệp Hương giọng nói trầm trầm, khuôn mặt xinh đẹp trở nên băng lãnh. Mặc dù nàng chưa khôi phục thực lực đỉnh phong, nhưng cũng đã được 7-8 thành. Nàng tự tin cho rằng mình sẽ giải quyết bọn họ một cách dễ dàng.
- Ồ? Nàng tự tin vào thực lực của mình ghê ta?
Lăng Huyền Phong cười mỉm.
- Dù chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng đủ để giết các ngươi! - Thu Diệp Hương cười lạnh.
- Vậy được! Thế thì ta muốn kiến thức lại xem Thu gia “Đường Đao Tứ Quyết” ngoài Thu Hồng Diệp ra, còn có ai có thể làm cho ta hứng thú.
Phẩy phẩy tay ra hiệu cho đám người Lăng Hiếu Kiệt né qua một bên, Lăng Huyền Phong vận khí. Theo như chỉ số của hệ thống bây giờ, Thu Diệp Hương đang có tu vi Võ Tông tam giai, cao hơn hắn một chút. Nhưng cao thủ so chiêu, một chút đó cũng sẽ quyết định đến chiến cục. Vì vậy hắn không dám chắc mình có thể nhanh chóng đánh bại nàng. Phen này sẽ phải tốn một ít công phu.
Không nhiều lời, Thu Diệp Hương chém ra một đao. Một luồng đao khí bén nhọn bắn nhanh về phía Lăng Huyền Phong.
- Quả nhiên vẫn chưa đạt được chân chính áo nghĩa của chiêu thức giống như Thu Hồng Diệp, rõ ràng có chút miễn cưỡng. Cho dù là Diệp lão ca, khi còn là Võ Tông ta dám chắc hắn ra chiêu còn mạnh hơn thế này nhiều! - Lăng Huyền Phong thầm nghĩ.
Mặc dù uy lực nhỏ hơn so với khi Thu Hồng Diệp xuất chiêu, nhưng Lăng Huyền Phong không dám đón đỡ, liền nhảy lên né được. Đao khí vụt qua dưới chân hắn chỉ vỏn vẹn vài phân.
Vù!! Phựt!! Sát!!!
Kèm theo một tiếng gió rít, phía sau Lăng Huyền Phong hàng loạt cây cổ thụ đều ngã nhào. Đao khí không dừng lại cho tới khi va chạm vào một tảng đá lớn cách đó vài chục thước, gây ra một vệt cắt dài, sâu tới hơn mười tấc.
Hít!!!!!
Đám người Lăng Hiếu Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh. Chiêu thức vừa rồi quá kinh khủng. Không cẩn thận thì sẽ bị đao khí phân thành hai đoạn. 3 người chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh liên tục chảy sau lưng. Thầm thề sau này phải chú tâm luyện tập, nếu không chết lúc nào cũng không biết.
- Hừm... Tiêu Đao Thức vừa rồi không tệ, thế nhưng vẫn thiếu chút hỏa hầu... - Lăng Huyền Phong hạ xuống đất, ra vẻ lắc lắc đầu nói.
- Ngươi!....
- Ây dà, bản thiếu gia quên mất, đây là đang chiến đấu sinh tử, không phải bàn luận võ học. Vừa rồi nhường cho phụ nữ ra chiêu trước, vậy bây giờ tới lượt bản thiếu gia! Xem chiêu!
Song long xuất hải!!
Từ bàn tay của Lăng Huyền Phong, 2 đầu kim long bao bọc trong một vầng kim quang nóng rực gào thét bay về phía Thu Diệp Hương. Nàng kinh hãi, không ngờ tên tiểu tử này thực sự là một tên Võ Tông hàng thật giá thật! Không dám coi thường, nàng liền nhảy qua một bên, né được 2 đầu kim long trong đường tơ kẽ tóc.
Ầm!!!
2 đầu kim long đánh thẳng vào mặt đất chỗ nàng vừa đứng, tạo ra một luồng sóng nhiệt cực lớn, ập thẳng về phía Thu Diệp Hương. Do vừa mới thi triển thân thủ để né, chưa kịp đề khí, Thu Diệp Hương không thể tránh, chỉ có thể chịu luồng sóng nhiệt đánh thẳng vào lưng, khiến nàng văng ra xa vài chục thước mới ổn định được thân hình. Mặc dù không bị thương tích gì đáng kể nhưng cũng làm cho nàng hoảng hồn không hết.
- Xem ra, ta đã có chút coi thường ngươi!
Thu Diệp Hương cẩn trọng. Tiểu tử này ra một chiêu vừa rồi, bằng vào kinh nghiệm bôn tẩu giang hồ nhiều năm, linh tính mách bảo cho nàng đây là một đối thủ khó nhằn, bắt buộc phải cẩn thận đối phó.
Không để cho Thu Diệp Hương có cơ hội phản đòn, Lăng Huyền Phong tiếp tục.
Long Ảnh Tung Hoành!!
Dùng khinh công nhanh chóng tiếp cận, Lăng Huyền Phong dùng song chưởng tấn công vào những bộ vị yếu hại của Thu Diệp Hương, nhưng bất chợt nàng nở một nụ cười. Lăng Huyền Phong mới nhớ ra không ổn.
Quả nhiên...
Thu Diệp Hương dùng vỏ đao đỡ được chưởng của hắn, đồng thời nhanh chóng chém ra một nhát. Lăng Huyền Phong cho dù có sở hữu Tổng Quát Thức cũng không thể né được nhát đao này, chỉ có thể di chuyển cơ thể để tránh bị chém trúng bộ phận quan trọng.
Phập!!
Một vết cắt sâu hoắm hiện lên trên người hắn. Mặc dù Phi Ngư Phục có thể đỡ được nhát chém từ thanh đao, nhưng đao khí lại trực tiếp cắt vào người hắn. Trên bộ trang phục trắng tinh bây giờ lại nhiễm một màu đỏ tươi của máu.
- Kháo! Lão tử tưởng có thể đỡ được cả đao khí chứ! - Lăng Huyền Phong thầm mắng.
- Thiếu gia!
- Tam ca!
3 người đứng một bên trông thấy Lăng Huyền Phong bị thương thì trở nên vô cùng lo lắng. Tình hình có vẻ không ổn, họ định rút vũ khí ra tương trợ.
Lăng Huyền Phong bật lùi ra phía sau thấy vậy thì giơ tay ngăn cản:
- Đừng có tới đây. Các ngươi lao lên cũng chỉ chịu chết thôi!
Cả 3 người đều khựng lại. Một cảm giác bất lực nhanh chóng hiện lên. Lăng Huyền Phong bây giờ đang bị lâm vào thế hạ phong mà mình chỉ biết đứng nhìn. Cả 3 đều cảm thấy có một sự bất lực không hề nhỏ.
Lấy tay lau đi mồ hôi trên trán. Hú hồn, may lúc nãy né kịp, không thì lão tử bị đoạn mất một cánh tay rồi.
Không dừng lại ở đó, Thu Diệp Hương nhào người tới, rút đao chém liên tục 3 nhát
Ngênh Đao Thức!!
Lăng Huyền Phong do mải ngăn cản 3 người, không để ý, lộ ra sơ hở bị nàng bắt được, thân thể liền trúng thêm 3 nhát đao, máu tươi cuồng phun, nhưng y phục của hắn lại không bị rách tí nào!
- Ngươi khá lắm! Người bình thường chỉ cần lãnh 1 đao của ta là đã hồn bay thiên ngoại rồi, không ngờ ngươi nhận những 4 đao mà vẫn có thể sống sót, bái phục.
Thu Diệp Hương kinh ngạc thật sự. Tiểu tử này sức sống thật sự cường hãn.
Lăng Huyền Phong cười khổ, nếu như không phải có Cửu Dương thần công chống đỡ, thì ngay cả 1 đao hắn cũng không tiếp nổi. Nhưng đánh vẫn phải đánh, hắn liền tung chiêu
Long Tiếu Cửu Thiên!
Phi thân lên cao, hắn tung chưởng ấn xuống dưới, Thu Diệp Hương không thể né, đành phải vận khí đón đỡ.
Phành!!
Một chưởng ấn đánh thẳng vào ngực nàng. Phun ra một ngụm máu tươi, Thu Diệp Hương cấp bách lui về phía sau. Lau đi vệt máu trên khóe môi, nàng nói:
- Chưởng lực khá lắm!
- Quá khen! Có qua có lại, ta dính của nàng 4 đao, nàng trúng của ta 1 chưởng, như vậy là hòa! - Lăng Huyền Phong nhe răng cười.