- Trận thứ nhất! Đội 17 thắng! Tiếp theo là ai?
Quách Linh chắp tay một cái rồi phi thân xuống dưới đài, tiếp theo là một đệ tử khác đi lên.
- Mã Kiệt! Xin được lĩnh giáo cao chiêu của các thiên tài Thiên Tinh học viện!
Khi nói, Mã Kiệt đặc biệt nhấn mạnh đến hai chữ “thiên tài” đồng thời nở một nụ cười khinh bỉ nhìn đội hình của Thiên Tinh học viện. Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Ở phía đối diện, An Lộc Minh nhíu mày. Tuy rằng bên mình vừa mới thua một trận, Hoàng Thường yếu chứ không phải là thực lực tổng thể của toàn đội yếu, đối phương lại chủ động khiêu khích, nếu như không lấy lại thế quân bình chắc chắn phong độ của cả chiến đội đi xuống. Dù sao thì hắn cũng được giao cho trách nhiệm người dẫn đội và cũng là ứng cử viên cho vị trí đứng đầu.
Nhẹ nhàng tung người lên sàn, hắn phất tay một cái, toàn trường ồ lên, sau đó lại là một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt
- An Lộc Minh, xin được chỉ giáo!
Quách Vọng Sơn thấy đã đủ người liền tuyên bố bắt đầu.
- Lăng Huynh, ngươi thấy sao?
Ở dưới đài, Độc Cô Lãnh Phong hỏi:
- Tên Mã Kiệt kia nhảy lên đúng là cho một cái hạ mã uy. Dù sao vừa rồi Hoàng Thường thua một cách khá dễ dàng, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác rằng thực lực của cả đội không hơn gì thế này. An Lộc Minh nếu như muốn gỡ gạc lại mặt mũi thì sẽ dùng cơ hội này để chứng minh. Chắc hẳn hắn cũng nhận ra chỉ cần có Lăng Hiếu Kiệt và Độc Cô tiểu đệ thì chắc chắn sẽ đứng ở vị trí bất bại rồi. Trận này ta tin An Lộc Minh sẽ thắng, không những thế mà sẽ thắng vô cùng đặc sắc.
Trên đài, An Lộc Minh áo bào màu nâu tung bay phất phới, phong thái điềm nhiên. Phía đối diện, tuy rằng Mã Kiệt buông lời khinh bỉ, nhưng hắn vẫn tập trung tinh thần. Nói thì nói vậy, nhưng thực tâm hắn không dám khinh thường đối thủ chút nào.
- Mã Kiệt đúng không? Hôm nay An Mỗ muốn lĩnh giáo cao chiêu, xem rằng Thiên Kiếm Môn có đúng như lời đồn, là Võ Lâm đệ nhẫn phái hay không!
- Như các hạ mong muốn! Xem chiêu!
Hừ một tiếng, Mã Kiệt lập tức thi triển bộ pháp, kiếm trong tay cũng được rút ra, động tác vô cùng mau lẹ và dứt khoát. Tia nắng chiếu vào lưỡi kiếm phản chiếu lên mặt An Lộc Minh. Theo bản năng, An Lộc Minh nhíu mắt lại. Thừa cơ, Mã Kiệt chém ra một kiếm thật nhanh, đấu khí màu đỏ phun trào, An Lộc Minh chỉ cảm thấy trước mặt một mảng nóng rực, không cần suy nghĩ, hắn ngửa cổ ra đằng sau tránh được.
- Oa!
- Tốc độ thật nhanh! Xem kìa! An Lộc Minh đã tới sau lưng Mã Kiệt rồi!
- Cố lên!
.........
Mã Kiệt chỉ cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, theo bản năng cúi đầu xuống, sau gáy hắn chợt mát lạnh, một lưỡi rìu lướt qua sau gáy, cắt đi một vài lọn tóc. Theo đà, Mã Kiệt chúi người xuống, lộn một vòng xoay người lại, đồng thời toát mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp! Tên này.... thật nhanh!
Phành!
An Lộc Minh chống cây chiến phủ xuống đất, cười lạnh. Sau trận đấu với Độc Cô Lữ Nhân lần trước, hắn nhận ra phương thức chiến đấu của mình tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng độc tác cồng kềnh, vô cùng chậm, nếu để đối phương bắt được thì chắc chắn phải chết. Thế cho nên suốt thời gian vừa qua, hắn liên tục luyện tập nhằm tăng thêm tốc độ cho mình, quả nhiên, đến ngày hôm nay thì kết quả hiển thị ra không tồi chút nào.
Không muốn dây dưa nhiều, An Lộc Minh hít vào một hơi thật sâu, khiến ngực của hắn phình to ra, có xu thế muốn nổ tung.
- Mọi người mau bịt tai lại!
Lăng Huyền Phong bất chợt quát, sau đó nhanh chóng lấy tay che lại hai lỗ tai, đồng thời vận công bảo hộ màng nhĩ của mình. Mọi người tuy không hiểu sao, nhưng thấy hắn sắc mặt nghiêm trọng đều làm theo.
- Ngao ô!!!!
Bất chợt, An Lộc Minh tung ra một tiếng gầm lớn, như là một con mãnh hổ tức giận, kết hợp với đấu khí, âm thanh tạo ra một đòn tấn công uy lực cực kỳ lớn.
- Kháo!
- Con bà nó!
...............
Khán giả bị tiếng gầm này chấn cho giật mình kinh hãi, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến đầu óc của bọn hắn vang lên từng đợt như tiếng chuông ngân. May sao có nhiều người là cao thủ, tuy rằng bị bất ngờ những miễn cưỡng bảo hộ được màng nhĩ của mình, còn những người khác thì đều ôm đầu kêu to, ngã trái ngã phải. Mã Kiệt trên đài chịu ảnh hưởng trực tiếp đầu tiên, chỉ thấy hắn thất khiếu chảy máu, đầu váng mắt hoa, bước đi loạng choạng.
- Ngươi....
Cố gắng hét lên nhưng hắn không thể nghe được chính bản thân mình nói gì, muốn di chuyển nhưng chợt phát hiện cơ thể bỗng nặng như chì. Lúc này, An Lộc Minh cúi người, làm động tác giống như “Mãnh Hồ Vồ Thỏ” lao tới, túm được chân của Mã Kiệt.
- Sơ hở này!
Sau đó giống như người khổng lồ xanh Hulk quật Loki trong Avengers, Mã Kiệt bị An Lộc Minh quật xuống sàn liên tục, sau đó vứt xuống lôi đài, trước khi quay lưng bỏ đi còn lầm bầm:
- Hừ! Phế vật!
Mã Kiệt bị đánh rớt đài, Quách Vọng Sơn tuyên bố:
- Trận thứ hai! Đội 15 thắng cuộc!