oOo
Thời gian trôi nhanh, có muốn níu giữ cũng không thể.
Nửa tháng sau.
Vô Danh phong đã trở nên nháo nhiệt hơn xa dĩ vãng. Nơi từng chỉ có mỗi ba sư đồ, hôm nay lại người đến người đi nối liền không dứt.
- Cẩu ca, đây là tài liệu của đệ, kính nhờ Cẩu ca chuyển tới Lâm sư thúc.
Một gã đệ tử ngoại môn nịnh nọt nói với Trương Nhị Cẩu, đem phần tài liệu thu thập trong một tháng đưa tới.
Hiện tại Trương Nhị Cẩu mỗi ngày đều rất tiêu sái, rất được tôn kính ở ngoại môn.
Người ta gọi hắn là Cẩu ca.
Đối với ngoại hiệu này, Trương Nhị Cẩu chẳng những không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại cho rằng rất thích hợp với mình.
Từ sau khi hắn phối hợp biểu diễn cùng tông chủ, Vô Danh phong đã triệt để vang danh trong ngoại môn.
- Sư đệ, yên tâm, sư huynh sẽ sớm giao tài liệu của đệ cho tông chủ.
Trương Nhị Cẩu đặt một bộ bàn ghế đá ngay tại lối vào trên đỉnh núi, mỗi ngày ngồi ở đó đợi các đệ tử ngoại môn tới.
- Cảm tạ Cẩu ca.
Đệ tử ngoại môn kia sắc mặt vui vẻ, chân thành cảm tạ.
- Không cần cảm tạ, đệ cầm lấy tờ phiếu này, mai tới nhận đan thì đưa lại.
Hiện giờ đệ tử tới nhờ tông chủ luyện đan càng ngày càng nhiều, nếu không làm một chút phiếu thông tin thì không dễ quản lý.
- Sư đệ, có bao nhiêu tài liệu rồi?
Trương Nhị Cẩu hỏi.
- Sư huynh, tổng cộng ba mươi phần.
Phong Bất Giác nhìn thoáng vào túi trữ vật, nói.
- Ừ, đưa cho ta, ta đi trao lại cho tông chủ.
Mỗi lần thu thập tài liệu tới số lượng nhất định, Trương Nhị Cẩu sẽ đứng lên đi giao cho tông chủ.
Trong nửa tháng này, ít nhất đã có mấy trăm đệ tử tới cầu đan, thậm chí không ít đệ tử tạp dịch cũng tới.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nhờ đó thấy qua không ít đan dược từ sơ cấp đến cao cấp, tri thức lý luận về đan dược cũng có tiến bộ rất lớn.
- Sư đệ, đêm nay Diệp sư huynh mời ta đi uống vài chén, đệ có đi cùng không?
Trương Nhị Cẩu vừa thủ lúc sắp xếp chuẩn bị đưa tài liệu tới, vừa lên tiếng hỏi.
Phong Bất Giác do dự chốc lát, sau đó lắc lắc đầu:
- Đệ không đi đâu, cứ thấy mặt hắn là khó chịu rồi.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Trương Nhị Cẩu và Diệp Thiếu Thiên càng thêm hài hòa, thế nhưng Phong Bất Giác và Diệp Thiếu Thiên vẫn cứ gặp mặt là như có thù. Điều này làm Trương Nhị Cẩu rất là bất đắc dĩ.
. . . .
Đan Đỉnh phong.
Lý Thuận gần đây dần dần cảm giác được có gì đó không đúng lắm. Ở mười lăm ngày trước, đệ tử ngoại môn tới nơi này cầu hắn luyện đan còn không ít, thế nhưng từ đó tới nay mỗi ngày lại giảm đi một chút, đến giờ chỉ còn lèo tèo hai ba người.
Điều này làm cho Lý Thuận cảm giác rất là kinh khủng.
Trước kia, mỗi lần hắn đi trên đường, ai nhìn thấy hắn mà không phải là cung kính lấy lòng. Thế nhưng hôm nay hắn lại phát hiện, vẫn những đệ tử đó, giờ lại hóa dửng dưng lạnh nhạt.
- Sư huynh, không tốt…
Giờ phút này, đồng tử thổi lò hớt hơ hớt hải chạy từ đằng xa tới.
- Làm gì mà ầm ĩ thế hả, không còn thể thống gì cả!
Lý Thuận nhướng mày, không vui nói.
- Sư huynh, hôm nay đệ ra ngoài, phát hiện đám đệ tử ngoại môn đều lên Vô Danh phong nhờ luyện đan, không đến Đan Đỉnh phong chúng ta!
Đồng tử thổi lò kích động nói.
- Cái gì?
Lý Thuận rất ít khi xuống núi, luôn cố thủ ở Đan Đỉnh phong nên cũng không rõ ràng lắm tình huống ở ngoại môn. Hiện giờ nghe đồng tử của mình báo tin, hắn nhất thời kinh hãi biến sắc.
Sau đó hắn nghĩ tới tình huống gần đây của Đan Đỉnh phong, đôi mắt bình thản đột nhiên biến thành âm trầm.
Hắn không nói câu nào, đứng dậy cất bước.
- Sư huynh… Sư huynh.
Đồng tử thổi lò thấy mặt sư huynh trở nên rất đáng sợ thì cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn chạy theo.
. . . .
Trên Vô Danh phong.
Lâm Phàm ngồi trong phòng, đợi Trương Nhị Cẩu đưa tài liệu đến để luyện đan. Qua nửa tháng cần cù, kỹ năng luyện đan của hắn đã sắp đạt tới tầng 20.
Tuy đan dược những đệ tử ngoại môn cần luyện hầu hết chỉ là loại thông thường, tăng exp cho tu vi không bao nhiêu, nhưng ít góp thành nhiều, tính đến nay Lâm Phàm đã nuốt vào không dưới mấy ngàn viên đan dược.
Ở lối vào trên đỉnh núi, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác vẫn ngồi nhận tài liệu. Hai người đã bội phục sát đất với thuật luyện đan của tông chủ. Nửa tháng luyện ra mấy ngàn viên đủ loại, đây căn bản không phải chuyện người thường có thể làm.
Mà lúc này, trong ngoại môn đã xảy ra một việc.
Một đám người của Đan Đỉnh phong nghênh ngang đi giữa ngoại môn, hướng về phía Vô Danh phong.
Lý Thuận ghi hận việc Vô Danh phong đoạt mối làm ăn của mình. Đoạn thời gian này, không chỉ hắn không có đệ tử ngoại môn nào tới cầu luyện đan mà cả những sư huynh đệ của hắn cũng không được cung cấp tài liệu nào để ra tay.
- Các vị sư đệ, lần này chúng ta nhất định phải khiến Vô Danh phong kia nhớ thật kỹ, nơi luyện đan trong Thánh Tông chỉ có thể là Đan Đỉnh phong.
Lý Thuận tức giận nói.
- Đúng, Lý sư huynh nói rất đúng. Vô Danh phong này căn bản là đẩy chúng ta tới đường cùng.
- Hừ, hôm nay nếu người trên Vô Danh phong không biết điều thì cũng nên cho bọn chúng biết sự lợi hại của Đan Đỉnh phong chúng ta.
. . . .
Các đệ tử ngoại môn thấy đám người Đan Đỉnh phong này hùng hùng hổ hổ thì cũng kinh ngạc không thôi. Bọn họ không rõ chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn hướng những người này đang tới thì lờ mờ đoán được.
- Bọn hắn muốn tới Vô Danh phong tìm Lâm sư thúc sao?
- Đường này chỉ có tới Vô Danh phong. Nhất định là do chúng ta chỉ tới chỗ Lâm sư thúc luyện đan, không đi Đan Đỉnh phong nên khiến bọn hắn không kiếm chác được, giờ muốn tới gây phiền phức cho Lâm sư thúc.
- Đuổi theo, nếu đám người Đan Đỉnh phong dám càn rỡ với Lâm sư thúc, chúng ta nhất định phải cho bọn hắn đẹp mặt.
- Đúng vậy, nhưng mọi người không nên quá kích động, để tránh đây là một hiểu lầm.
- Yên tâm đi, chúng ta đều rõ. Lâm sư thúc đối với chúng ta tình thâm ý trọng, luôn lo lắng cho đám sư điệt chúng ta, hiện giờ có người lên chỗ của sư thúc quấy rối, chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên.
Giờ khắc này, người Đan Đỉnh phong đi trước, các đệ tử ngoại môn theo ở đằng sau.
-----oo0oo-----