oOo
Một nơi hoa thơm chim hót ở Thánh Tông.
Nơi này cách xa khu phồn hoa trong Thánh Tông, thuộc một góc ít người lui tới, là một bờ vực, bên dưới chỉ có sóng biển đì đùng vỗ vào vách núi.
Diện triêu đại hải, xuân noãn hoa khai.
(*Mặt hướng biển rộng, xuân về nở hoa – một câu trong bài thơ cùng tên của nhà thơ Hải Tử)
Đến một nơi thế này có thể làm cho người ta quên đi thống khổ, trở về với thiên nhiên, tìm lại bản tâm của mình.
Giờ phút này, nơi đây quả thật đã có người. Thiếu niên này bị gió từ biển thổi lên làm tán loạn mái tóc dài, còn gương mặt cương nghị không biết tại sao lại tiều tụy đến cùng cực.Cặp mắt vốn nên rất có thần kia cũng chỉ còn ảm đạm không ánh sáng, cùng với ngập tràn không cam lòng.
- Aaaaa…
Thiếu niên mặt hướng về biển khơi, ngửa mặt lên trời rống to, phát tiết nỗi bất cam trong lòng.
Sóng đập lên vách đá liên hồi, giống như là đáp lại tiếng thét gào của hắn.
Thiếu niên quỳ rạp xuống, hai tay cào lên mặt đất, bởi vì dùng sức quá mạnh mà làm cho đầu ngón tay chảy ra cả máu tươi.
- Phế nhân, cuối cùng là phế nhân a, ngay cả một nắm đất cũng có thể khi dễ ta.
Thiếu niên này chính là người đã vì cứu vớt sư huynh ở trong lần lịch lãm cấm địa mà bị hủy căn cơ – đệ tử nội môn Thiên Vũ.
Thiên Vũ không cam lòng gào lên, nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuôi xuống trên gương mặt.
Mặc dù tông môn không hề vứt bỏ hắn, thế nhưng hắn lại không thể mở được ra cửa lòng của chính mình.
Các sư huynh đối đãi với hắn vẫn tốt như trước, thế nhưng hắn không chịu nổi đả kích như vậy.
Một người từng là thiên tài nội môn cao cao tại thượng, thoáng cái đã biến thành một phế vật trói gà không chặt, nhất là mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người dành cho mình, hắn chỉ muốn chết ngay đi.
- Khôngggggg…
Thiên Vũ ngửa mặt lên trời thét dài. Hắn không cần ai thương hại, hắn chỉ muốn căn cơ khôi phục, cho dù trả bất cứ giá nào cũng sẽ không tiếc.
Nhưng hiện giờ cả một tia hy vọng để căn cơ khôi phục cũng không có.
- Thiếu niên, ngươi quá xúc động rồi đấy.
Đúng lúc này, một tiếng nói từ đằng xa truyền đến.
- Ai?
Thiên Vũ quay phắt lại.
Lâm Phàm từ Già Lam phong đi xuống, đang trong tình trạng lâng lâng vì được một đám muội tử ríu rít vây quanh, chợt ngửi thấy mùi gió biển thì đi theo tới nơi này.
Thế nhưng vừa tới nơi đây, đập vào mắt Lâm Phàm là một gã đệ tử đang phát tiết cảm xúc của mình, khí tức không cam lòng kia bao phủ cả không gian.
Lâm Phàm chỉ đứng từ xa nhìn đã có thể cảm nhận thật sâu.
- Ngươi đến để thương hại ta sao? Cút, Thiên Vũ ta không cần bất kỳ kẻ nào thương hại…
Thiên Vũ dữ tợn hét về phía Lâm Phàm.
Giờ khắc này Thiên Vũ không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, cũng không cần bất kỳ kẻ nào thương hại hắn.
Hắn là cường giả, không phải là phế vật.
- Ngươi bị hủy căn cơ, nếu cho ngươi thêm một lần cơ hội, ngươi vẫn cứu sư huynh của ngươi sao?
Lâm Phàm đã nhận ra người trước mắt là ai.
Người được những đệ tử khác khiêng từ thuyền xuống ngày đó là hắn.
Đồng thời theo tin đồn, gã đệ tử trước mặt này đã bi hủy căn cơ, toàn bộ tông môn cũng không cách này xoay chuyển kết quả này.
Đang ở cao cao tại thượng, chớp mắt một cái đã bị đánh từ thiên đường rơi xuống địa ngục, còn vĩnh viễn không thể lật mình, đây là chuyện không một người nào có thể chịu được, huống chi thiên kiêu trẻ tuổi trước mắt này.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Lập tức cút khỏi đây.
Thiên Vũ giờ phút này đang có cảm xúc rất tiêu cực, nghe gì cũng không lọt.
Lâm Phàm đi tiếp tới, dùng hệ thống để quan sát người trước mắt.
Không thể không thừa nhận đây là một thiên tài.
Tu vi trôi nổi trên trán Thiên Vũ cho cảm giác nếu thuận buồm xuôi gió thì tiền đồ của người này không thể hạn lượng.
Thế nhưng phía sau tu vi lại có thêm một chữ.
Đó chính là. . . .
“Hủy.”
- Ngươi vẫn cứu sao?
Lâm Phàm mở miệng hỏi lần nữa, không để ý tới giọng điệu gào thét của Thiên Vũ.
- Cứu, vì sao không cứu chứ! Ngươi đã có đáp án rồi đấy, có thể cút được rồi!
Thiên Vũ ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang như dã thú. Hiện hắn không muốn gặp bất kỳ người nào cả.
Hắn không muốn nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt của đối phương.
Lâm Phàm lúc này đã thu hồi vẻ cười đùa, mặt mày nghiêm túc, giống như thế ngoại cao nhân nhìn lên Thiên Vũ, ánh mắt không vui không buồn lóe lên từng đợt thần quang, giống như có thể nhìn thấu hết thảy những gì trong nội tâm của Thiên Vũ.
- Bản tọa sẽ kể cho ngươi một chuyện xưa.
Giờ phút này Lâm Phàm chậm rãi mở miệng.
Thiên Vũ cúi đầu không nói, không để ý gì tới người trước mắt nữa, giống như một đống bùn nhão mà nằm rũ rượi trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn phương xa, tựa như đang tự hỏi mình tiếp tục để làm gì.
- Theo truyền thuyết, ở một vùng đất gọi là Đại Hoang, trong dãy núi tên là Thương Mang có một tòa thôn trang gọi là Thạch thôn. Trong thôn đó có một thiếu niên có cái tên Thạch Hạo…
Giọng Lâm Phàm trầm thấp, từ từ kể chuyện, từ từ nấu một chén ‘canh gà tâm linh’.
Từ sau khi rời khỏi học viện Thiên Phủ, Lâm Phàm rất ít kể chuyện. Nhưng hôm nay nhìn thấy đệ tử này khổ sở như vậy, Lâm Phàm cảm thấy mình cần phải cứu vớt một phen.
Quan trọng nhất là đã tới lúc nên kiếm thêm một đệ tử thứ ba để cho mình sai bảo.
Thiên Vũ vốn không muốn nghe, nhưng dần dần lại chìm vào câu chuyện, ánh mắt hơi lóe lên.
Nghe tới đoạn căn cốt chí tôn bị tộc nhân đoạt mất, từ đó về sau Thạch Hạo biến thành phế nhân thì tâm tình của Thiên Vũ cũng nổi lên một tia dao động.
Một nén nhang.
Hai nén… Rồi ba nén đã qua.
Thiên Vũ giống đắm chìm trong câu chuyện của Lâm Phàm, không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
- Không phá thì không lập được, phá rồi lại lập, căn cốt chí tôn lại ngưng thành, thành tựu cảnh giới tối cao…
Giờ khắc này, câu chuyện của Lâm Phàm đã đi tới hồi kết.
Một lần kể này, Lâm Phàm vận dụng ra công năng của chức nghiệp phụ Đại Sư, mỗi một lời đều giống như ma âm rót vào lòng người.
Thiên Vũ cũng không còn nóng nảy như trước, lẳng lặng lắng nghe tới khi Lâm Phàm nói tới một câu cuối cùng kia.
“Không phá thì không lập được, phá rồi lại lập.”
- Không phá thì không lập được, phá rồi lại lập…
. . . .
Giờ khắc này, ánh mắt của Thiên Vũ tràn đầy khát vọng, nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Căn cơ của ta có thể khôi phục giống người trong câu chuyện sao?
Lâm Phàm cười khẽ, mắt nhìn hư không, giống như xuyên thấu qua tầng tầng hư ảo, hai tay chắp sau lưng, ngữ khí chắc nịch không cho phép nghi ngờ:
- Ở trước mắt bản tọa, không có gì là không thể.
. . . .
Biểu cảm trên mặt Thiên Dũ dần dần biến hóa:
- Xin tiền bối giúp ta.
. . . .
Lâm Phàm nhìn Thiên Vũ, sau đó cười lớn một tiếng, ném một viên Đại Phàm Ca tới.
- Bản tọa tặng ngươi viên đan dược này để giúp ngươi khôi phục tự tin. Nhớ kỹ, bản tọa là Lâm Phàm, tông chủ Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong. Sau khi ngươi dùng đan thì hãy quyết định xem có đến tìm bản tọa hay không.
. . . .
Tới thần bí, đi tiêu sái.
Thân ảnh phất tay áo quay đi, như có hào quang tỏa xung quanh kia xâm nhập vào nội tâm của Thiên Vũ, dần dần chôn một hạt giống chờ đợi nảy mầm.
Thiên Vũ chăm chú nhìn đan dược trong tay, nắm thật chặt, trong mắt toát ra vẻ kiên nghị.
- Không phá thì không lập được, phá rồi lập lại.
Ta nhất định có thể trở lại, tái chiến con đường lên đỉnh cao.
Vô Danh phong Thánh Ma Tông…
Giờ phút này, Lâm Phàm đã đi được một quãng, bỗng dưng cười lên một tiếng. Lần trang bức này, max điểm!
-----oo0oo-----