oOo
Lúc này ở bên ngoài.
Trương Nhị Cẩu áo quần rách rưới, mặt mũi bầm dập không ngừng rên rỉ, nước mặt nước mũi thi nhau trào ra. Phong Bất Giác đứng ở một bên, cũng căm giận không thôi.
- Sư huynh, tới cùng là ai đánh huynh, sư đệ đi báo thù cho huynh.
Phong Bất Giác sao có thể không giận, Nhị Cẩu sư huynh đối với mình không tệ, bình thường có cái gì ngon đều đưa cho mình.
Hiện giờ Nhị Cẩu sư huynh mới xuống núi một lát mà trở về đã biến thành bộ dáng như vậy, nhất định phải báo thù.
Thế nhưng Trương Nhị Cẩu lại không trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác, gào khóc càng lớn, nước mắt từ đôi mắt bé như hạt đậu tuôn ra như vỡ ống.
Lúc này Lâm Phàm đi từ trong nhà ra. Nghe tiếng khóc rung trời, Lâm Phàm cũng muốn biết có chuyện gì. Thế nhưng vừa bước ra cửa thì hắn đã bị Trương Nhị Cẩu nhào tới ôm lấy bắp đùi mà khóc.
- Tông chủ, đệ tử vô dụng, đệ tử vừa mới xuống núi thì đã bị người ta đánh.
- Đệ tử tuân theo tông chủ dạy bảo, bất khuất không đầu hàng, nhưng thực lực đối phương quá cao, đệ tử tu vi thấp kém, căn bản không phải đối thủ. Đệ tử làm nhục kỳ vọng của tông chủ a.
Trương Nhị Cẩu gào khóc, thê thảm đế độ Lâm Phàm cũng cảm thấy có chút bi thương.
Thế nhưng nhìn tới khuôn mặt đã xấu giờ còn tèm nhèm nước mắt nước mũi của Trương Nhị Cẩu thì sự thương hại bay sạch.
- Đừng khóc, từ từ nói, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Lâm Phàm hỏi.
Trương Nhị Cẩu lau nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
- Tông chủ, đệ tử hôm nay xuống núi là muốn tìm một ít nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chiêu đãi tông chủ. Thế nhưng nào ngờ vừa xuống núi thì đệ tử bắt gặp tên ác bá trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch đang lăng nhục một sư muội. Đệ tử luôn khắc ghi lời dạy của tông chủ, phải tiêu diệt cái ác, bảo vệ kẻ yếu, không khuất phục, bởi vậy đệ tử biết rõ tu vi không bằng đối phương, nhưng vẫn lao tới. Cuối cùng… cuối cùng…
- Oa… Đệ tử cầu tông chủ dạy cho đệ tử võ công tuyệt thế, để sau này đệ tử có thể vâng lời dạy bảo của tông chủ mà trợ giúp được nhiều người hơn nữa, diệt trừ được nhiều cái ác hơn nữa.
Trương Nhị Cẩu khóc lóc van xin.
- Nói thật đi.
Lâm Phàm híp mắt nhìn Trương Nhị Cẩu.
Trương Nhị Cẩu sửng sốt, sau đó nhìn thấy ánh mắt đang ghi rõ hai chữ ‘không tin’ của tông chủ thì khịt khịt mũi, lại nói:
- Tông chủ, khi đệ tử còn là tạp dịch đã đắc tội gã ác bá trong đó. Hôm nay xuống núi đi dạo, không cẩn thận gặp lại, bị hắn đánh cho một trận. Đệ tử không phục, vốn định nhờ sư đệ đi giáo huấn đối phương, nhưng đệ tử lại nghĩ sư đệ là người chính nghĩa, sẽ không làm chuyện lấy mạnh hiếp yếu, cho nên đệ tử muốn tông chủ dạy cho đệ tử mấy môn tuyệt kỹ để có thể tự tay báo thù.
- Ừm, coi như ngươi thành thật.
Lâm Phàm gật gật đầu. Sao hắn không biết tính cách của Trương Nhị Cẩu, bị đánh là bình thường, không bị đánh mới kỳ quái.
- Tông chủ, có phải là ngài sắp truyền thụ cho đệ tử mấy chiêu không?
Trương Nhị Cẩu len lén nhìn tông chủ, ánh mắt ngập tràn chờ mong.
Trương Nhị Cẩu hy vọng được chỉ điểm, mà Phong Bất Giác không phải người ngu, tự nhiên cũng hy vọng tương tự, bởi vậy hai người cùng tha thiết mong chờ nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt khát vọng của hai người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hai người này đã bị mình thu vào tông môn, sau này tông môn lớn mạnh sẽ là đại sư huynh và nhị sư huynh, thực lực thấp quá cũng không tốt.
Được rồi, vậy truyền thụ tuyệt kỹ thành danh của bản tông chủ.
Chỉ hy vọng hai người bọn họ chớ bôi nhọ tuyệt kỹ này.
- Theo ta vào đi.
Lâm Phàm xoay người trở về phòng.
Mà hai người nghe thấy tông chủ đáp ứng, nhất thời cao hứng phấn chấn đi theo vào.
. . . .
Không quá bao lâu, Trương Nhị Cẩu bước ra, bộ dạng khổ sở đã biến đâu không thấy, thay vào đó là ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin.
Trương Nhị Cẩu dùng đôi mắt thâm thúy nhìn trời đất. Hắn cảm giác sau khi mình bước khỏi căn phòng kia thì đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đó là bay vọt về chất, đó là nhân cách tăng cao.
Mình đã không còn là Trương Nhị Cẩu trước kia.
Trương Nhị Cẩu ghi nhớ không sót một chữ những lời tông chủ nói.
- Bản tông truyền thụ cho các ngươi bốn môn tuyệt kỹ. Tuyệt kỹ này là bản tông trải qua trăm cay nghìn đắng mới ngộ được ra, bao hàm nhân sinh đại đạo, bao hàm âm dương chi đạo thế gian, bao hàm chân thiện mỹ, hy vọng các ngươi có thể vận dụng cho tốt.
Trương Nhị Cẩu có thể tự hào nói, mình đã lĩnh ngộ được một tầng của lời nói cao thâm kia. Tới khi lĩnh ngộ toàn bộ, hắn dám cam đoan, mình nhất định có thể trở thành tuyệt thế cao thủ.
- Sư huynh, đệ cảm giác bốn môn tuyệt kỹ mà tông chủ truyền thụ có gì đó là lạ.
Phong Bất Giác nghi hoặc nói.
Trương Nhị Cẩu đang trong trạng thái hưng phấn, híp mắt nhìn liếc Phong Bất Giác:
- Đệ nói gì vậy? Bản sư huynh vừa mới lĩnh ngộ được bốn môn công pháp tông chủ truyền cho chúng ta kinh khủng đến cỡ nào. Sư đệ cũng nên lĩnh ngộ thật tốt đi, sư huynh về trước tu luyện đây.
Trương Nhị Cẩu nói xong, chạy nhanh như bay về phòng mình.
Hầu Tử Thâu Đào, Hắc Hổ Đào Tâm, Liêu Đản Cước, Thái Cấp Ma Thân.
Bốn môn công pháp này, một môn so với một môn càng biến thái. Trương Nhị Cẩu cho là chỉ cần lĩnh ngộ được đầy đủ nhân sinh chi đạo mà tông chủ nói, như vậy còn có ai là đối thủ của mình.
- Há há há…
Phong Bất Giác nhìn thấy Nhị Cẩu sư huynh cười to trở lại phòng ở, cuối cùng cũng lắc đầu thở dài đi theo, chuẩn bị nghiên cứu kỹ một chút xem có khủng bố như lời sư huynh nói không.
Ban đêm.
Thánh Tông lại chìm trong tĩnh lặng.
- Hê hê, Đan Đỉnh phong, bản đại gia lại tới rồi.
Trong bóng tối, Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân phát ra tiếng cười tiện tiện.
Thảo dược trồng trên Đan Đỉnh phong, ngoại trừ cung cấp cho cao tầng tông môn luyện đan, còn lại sẽ bán hoặc làm phần thưởng nhiệm vụ trong tông.
Lâm Phàm cảm giác lần trước mình trộm hơi quá tay. Tuy ba loại thảo dược kia không phải trân quý gì, nhưng đào sạch của người ta cũng là tội nghiệt nặng nề a.
Bởi vậy lần này Lâm Phàm nghĩ kỹ, đến điểm thì dừng, mỗi thứ lấy một ít là đủ rồi.
Khi Lâm Phàm chuẩn bị bước vào dược viên, một luồng sáng bạc chợt lóe lên, Lâm Phàm giật thót, lập tức rút về chân.
- Á à, Đan Đỉnh phong lần thông minh, biết đặt cả bẫy.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn, dưới chân lối vào giăng ngang một sợi chỉ bạc, một đầu chỉ buộc chuông nhỏ, số lượng chuông còn không ít.
Nếu vừa rồi không để ý, trực tiếp đạp vào thì tiếng chuông sẽ đánh thức đệ tử Đan Đỉnh phong.
- Ài, âm hiểm thật.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Đám đệ tử Đan Đỉnh phong này quá âm hiểm, không có một tí chút quang minh lỗi lạc nào của bản đại gia.
Sau đó Lâm Phàm nhẹ nhàng nhảy qua dây, đáp xuống dược viên.
-----oo0oo-----