Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 64: Chương 64




Sở Tự bị gây sức ép tới hơn nửa đêm mới ngủ.

Sáng hôm sau lúc đang mê mang choáng váng đầu óc thì thông tấn khí đột nhiên reo vang.

Sở Tự nửa mơ nửa tỉnh trực tiếp túm lấy thông tấn khí, giọng điệu không tốt cho lắm: “Alo! Ai vậy?”

“Sở Tự, là tôi…” Là dãy số lạ đêm qua, sau một lúc lâu im lặng, đến tận khi Sở Tự chuẩn bị cúp máy tiếp tục ngủ thì âm thanh của Đàm Thành mới từ đầu dây bên kia truyền tới.

Nghe thấy tiếng đối phương, Sở Tự lập tức tỉnh táo: “Có chuyện gì không? Không phải tôi đã nói nếu đã giải ước thì chúng ta coi như chưa từng nhận thức à?”

“Tôi cùng Lâm Khinh Vũ chia tay rồi, Sở Tự.” Đàm Thành không ừ không hử gì, nghe thấy lời tuyệt giao của Sở Tự thì đột nhiên nói một câu như vậy.

Thái độ của Sở Tự có thể nói là lạnh nhạt tới cực điểm: “Thì sao, liên quan gì tới tôi?”

Trước đó người tuyệt tình vứt bỏ tình hữu nghị mười mấy năm của bọn họ mà giải ước chính là Đàm Thành… Hiện giờ hai người đã đi trên hai con đường khác nhau, Đàm Thành chia tay với Lâm Khinh Vũ liên quan gì tới cậu chứ?

Tin tức về hai người này, cậu sớm đã không còn muốn nghe thấy nữa.

“Tôi sai rồi Sở Tự, tôi thực sự sai rồi. Tôi thực hối hận trước kia đã không nghe lời cậu, cũng thực hoài niệm khoảng thời gian mười mấy năm trước của chúng ta, tôi đối với cậu quả thực… cậu có thể tha thứ cho tôi không? Tôi muốn chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, khi ấy tôi chỉ là nhất thời bị ma ám thôi…” Đàm Thành mở miệng giải thích.

Quan hệ của gã cùng Sở Tự khá vi diệu, tuy chưa từng ở cùng một chỗ, nhưng cùng nhau trải qua suốt mười mấy năm, hỗ trợ giúp đỡ nhau vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất.

Trong lòng Đàm Thành, vô luận là gã đối với Sở Tự hay Sở Tự đối với gã đều tồn tại một loại tình cảm vi diệu mà hai bên đều không có ý vạch trần.

Cũng chính vì vậy, lúc biết Sở Tự từng quen nhiều người như vậy, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn như vậy, cộng thêm cả hình hôn hít bị tung lên mạng, Đàm Thành mới phẫn nộ tới mất khống chế như vậy.

Nghe những lời đối phương nói, Sở Tự chỉ cảm thấy trong bụng phừng lên một ngọn lửa.

Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên từ phía sau ôm lấy cậu, nhìn lại thì phát hiện Viên Tiệp đã tỉnh lại từ khi nào. Tùy ý để Viên Tiệp ôm mình, không chút e dè đáp lại Đàm Thành: “Khi ấy tôi gặp chuyện như vậy, cậu thân là ảnh đế, là ngôi sao đang nổi, lựa chọn như vậy kì thực là đúng, tôi không trách câu… Thế nhưng tình hữu nghị mười mấy năm kia quả thực không có cách nào cứu vãn, về phương diện lý trí tôi không trách cậu, thế nhưng xét về phương diện tình cảm, cậu quả thực làm tôi quá thất vọng. Chuyện đã không còn đường cứu vãn nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi thì tốt hơn.”

“Chúc cậu thành công trong sự nghiệp, càng ngày càng nổi tiếng hơn, như vậy cũng không uổng phí tâm huyết suốt mười mấy năm của tôi.” Sở Tự dứt khoát cắt đứt mối giao tình mười mấy năm hoạn nạn với Đàm Thành, chuyện tới nước này đã không còn cơ hội gì nữa, cậu sớm đã buông tay.

Có thể nghe Đàm Thành chính miệng nhận lỗi như vậy đã quá tốt rồi.

Coi như nó là một dấu chấm tròn trọn vẹn cho câu chuyện tình bạn mười mấy năm qua của bọn họ.

Thế nhưng Đàm Thành lại không chịu từ bỏ: “Sở Tự, tôi muốn ký hợp đồng với cậu, để cậu quay lại làm người đại diện của tôi, tựa như mười mấy năm trước vậy…”

Đàm Thành hiểu rõ Sở Tự muốn cái gì.

“Không cần thiết.” Sở Tự lại dứt khoát cự tuyệt.

Đàm Thành là nghệ nhân cùng tác phẩm mà người đại diện như Sở Tự từng luyến tiếc từ bỏ, hai người đã gắn bó từ lúc Đàm Thành còn là một diễn viên nho nhỏ tới ngày thành danh trở thành ảnh đế, Sở Tự đã hao phí biết bao nhiêu công sức cùng tâm huyết cho đối phương…. Đàm Thành rốt cuộc cũng trở thành ảnh đế, Sở Tự căn bản không có khả năng buông tha tác phẩm đắc ý này.

Đời trước cũng chính vì không chịu buông tay nên Sở Tự mới rơi vào kết cục như vậy.

Mà đời này Đàm Thành đối với cậu giống như một miếng gân gà vậy, ăn vào miệng thì nhạt nhẽo vô vị nhưng vứt đi thì lại tiếc.

Không bằng cứ bất chấp một phen, hoàn toàn buông bỏ, làm lại từ đầu, đỡ phải nhìn mặt đối phương mà ghê tởm…

“Sở Tự…” Bên kia đầu dây, Đàm Thành còn định nói gì đó.

Thế nhưng Sở Tự không muốn nghe nữa, trực tiếp cúp máy rồi một lần nữa kéo số Đàm Thành vào sổ đen.

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại với Đàm Thành, Sở Tự trầm mặc một lúc lâu, Viên Tiệp thì vẫn lẳng lặng ôm cậu, không nói câu nào.

Qua một hồi lâu sau, Viên Tiệp mới hỏi: “Người yêu cũ?”

“Không phải, là nghệ nhân tôi mang trước kia.” Sở Tự lắc đầu cười khổ.

Nhìn mái tóc rối bù của Sở Tự, Viên Tiệp nhịn không được đưa tay giúp cậu vuốt tóc, mạnh mẽ áp chế những cọng tóc ngang bướng vểnh lên kia, nhàn nhạt hỏi: “Nghệ nhân cũ mà gọi điện qua cầu em tha thứ, lại còn nói không thể quên được mười mấy năm hai người ở bên nhau à?”

“Thế nào? Ghen à?” Viên Tiệp phản ứng như vậy làm Sở Tự cảm thấy thú vị, liền ôm chầm lấy tay anh, hưng phấn cắn nhẹ một cái.

Ngô, nếu có thể thì cậu càng muốn cắn cơ bụng của Viên Tiệp hơn…

Hương vị của cơ bụng rất tuyệt, bất quá Sở Tự biết rõ làm vậy thì rất có thể sẽ phải chịu hậu quả đau thương mà cậu không hề muốn chút nào.

Vì thế Sở Tự thực sáng suốt dẹp bỏ phần tâm tư kia, giống như đùa nghịch mà gặm tay Viên Tiệp.

Lần này Viên Tiệp thừa nhận khá dứt khoát, anh bình tĩnh nhìn Sở Tự nói: “Thì sao chứ?”

Anh có thể nhìn ra vị nghệ nhân cũ này từng có địa vị không tầm thường trong lòng Sở Tự.

Sở Tự không ngờ Viên Tiện thẳng thắn thừa nhận như vậy, có chút sửng sốt bật cười, cậu cảm thấy Viên Tiệp như thế này quả thực đáng yêu vô cùng.

“Kỳ thực cũng không thể nói chỉ là quan hệ nghệ nhân với người đại diện, cậu ta từng là bạn học của tôi, cũng là nghệ nhân tôi dẫn dắt lâu nhất, quan hệ của tôi và cậu ta khá đặc biệt, đại khái khoảng hơn mười năm trước, tôi từng thích cậu ta. Bất quá sau này xảy ra chút chuyện, quan hệ cũng chấm dứt…” Sở Tự không biết nên hình dung quan hệ của mình cùng Đàm Thành thế nào, bất quá chắc chắn không phải mối quan hệ tốt đẹp.

Sau đó nói rõ chân tướng quan hệ của mình cùng Đàm Thành trước kia cho Viên Tiệp nghe.

Những chuyện xưa cũ kia đối với Sở Tự bây giờ hệt như một chuyện thường ngày nào đó ở đời trước.

Viên Tiệp cũng không ngại phiền, nghiêm túc nghe Sở Tự nói, ngẫu nhiên còn thuận miệng hỏi một hai câu.

Anh thực hâm mộ Đàm Thành.

Bởi vì Đàm Thành từng được thấy, được ở bên Sở Tự khoảng thời gian trưởng thành gian khó mà anh chưa từng biết tới, sau này cũng không có khả năng tham gia, chỉ có thể nghe kể lại.

Vì thế Viên Tiệp cảm thấy thực tiếc nuối.

Nằm trong lòng Viên Tiệp, Sở Tự kệ lại những chuyện trong quá khứ, cuối cùng nói: “Sau đó cậu ta kết giao với một người rất ghét tôi, hoặc có thể nói là có thù với tôi, chính là vị minh tinh thông đồng với Hiên Viên Hoàng kia. Tôi biết đối tượng của cậu ta ngoại tình, liền nói cho cậu ta biết, thế nhưng Đàm Thành lại không tin tưởng tôi, cậu ta lựa chọn tin tưởng người yêu của mình… Gần nhất hình như cậu ta vừa bắt gian tận giường nên hiểu ra những lời tôi nói trước kia không phải bịa đặt nên mới xin lỗi.”

Việc này kỳ thực khá máu chó… Sở Tự cũng không biết nên giải thích thế nào với Viên Tiệp.

“Nếu có người nói với tôi em ngoại tình, cho dù là bằng hữu, tôi cũng lựa chọn tin tưởng em chứ không tin người khác, điều này thực bình thường. Thế nhưng lúc em khó khăn nhất, gặp đủ công kích phiến diện từ dân mạng mà lại bỏ mặc em, đồng thời từ bỏ tình hữu nghị nhiều năm giải ước thì quá bất nghĩa.” Viên Tiệp lẳng lặng lắng nghe, qua hồi lâu mới đưa ra đánh giá.

Anh ngừng một chút rồi kết luận: “Người như vậy không đáng kết giao, em cắt đứt giao tình, ai đi đường nấy như vậy là rất tốt.”

Sở Tự bị kết luận của cán bộ kỳ cựu chọc cười.

Nằm trên giường, đúng hơn là trong lòng Viên Tiệp, Sở Tự nghĩ về rất nhiều thứ, nghĩ về tình cảm bi thảm đời trước, về tình bạn trong những ngày khốn khó của mình với Đàm Thành…. Hiện giờ, đối phương đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu, không còn chút dấu vết.

Bình tĩnh nhìn Viên Tiệp, Sở Tự đột nhiên nói: “Anh Viên, tự dưng tôi cảm thấy mình thực may mắn. Có anh ở bên cạnh thực tốt.”

Cho dù sống lại nhưng Sở Tự chưa từng nghĩ tới một chút thay đổi lại đưa tới vận may như vậy, có được tình yêu tuyệt vời từ một người tốt như Viên Tiệp.

Cho dù đời trước thê thảm cùng cực.

Thế nhưng đời này có được một người tuyệt vời như anh, Sở Tự cảm thấy ông trời đối đãi với mình cũng không tệ.

“Hửm? Có tốt như Đàm Thành không?” Hiện giờ đối với những lời yêu thương của Sở Tự, Viên Tiệp đã có khả năng miễn dịch cực cao, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, trêu ngược lại: “Hiện giờ cậu ta đã nhận lỗi rồi… em còn thích cậu ta không?”

Sở Tự cảm thấy thú vị, liền ôm chầm tay Viên Tiệp, son sắt nói: “Người yêu dấu ơi, anh đừng oan uổng tôi như vậy chứ. Bây giờ trong tim trong mắt tôi chỉ có mỗi mình anh mà tôi, không hề có người khác.”

“Chỉ có bây giờ thôi sao?” Viên Tiệp đã học được toàn bộ thói xấu của Sở Tự.

“Sau này cũng vậy.”

Hai người liếc nhìn nhau, đều bật cười, nồng tình mật ý từ khóe mắt đuôi mày tràn ra ra ngoài.

“Ôi chao anh Viên, nếu sau này thực sự có người nói tôi ngoại tình với anh thì anh làm sao nha?” Sở Tự đùa một hồi, đầu óc xoay chuyển thế nào liền hỏi như vậy.

Viên Tiệp nghiêm túc nhíu mày: “Anh tin tưởng em, em sẽ không làm vậy.”

“Tôi nói là nếu, nếu tôi thực sự ngoại tình… thì anh làm sao?” Nhìn thấy phản ứng của Viên Tiệp vẫn thực bình thường, Sở Tự tiếp tục truy hỏi.

Sắc mặt Viên Tiệp sa sầm, ngay cả nghĩ cũng không nguyện ý nghĩ về vấn đề này, chỉ kiên trì nói: “Em sẽ không.”

Sở Tự hồi phục tinh thần, cũng hiểu được vấn đề của mình có chút ngu xuấn, liền không tiếp tục nữa.

Ngày hôm đó Viên Tiệp có vẻ thực bình thường, hai người cùng đi mua đồ ăn, một nấu một phụ cùng vượt qua ngày nghỉ cuối tuần, buổi tối còn vui vẻ tiến hành một bộ phim tình yêu nóng bỏng.

Hết thảy đều thực bình thường.

Thẳng đến tận khuya Sở Tự mới biết hành vi truy hỏi đối phương về vấn đề khi là ngu xuẩn cỡ nào.

Viên Tiệp nằm trên giường không ngừng nghĩ tới câu hỏi kia của Sở Tự, nếu nó trở thành sự thật thì anh nên làm gì, cuối cùng liền nằm mơ thấy ác mộng.

Lúc bật tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn Sở Tự đang ngủ say ở bên cạnh, Viên Tiệp trực tiếp lột quần cậu. Động tác tàn ác chưa từng thấy.

Đang ngủ say đột nhiên bị thô bạo đánh thức, Sở Tự sững sờ.

Cậu cùng Viên Tiệp kết giao lâu như vậy nhưng chưa từng thấy một mặt dữ tợn này của anh…

Viên Tiệp cứ hệt như cái máy đóng cọc, thô bạo vô cùng, mặc cho Sở Tự nói thế nào cũng không chịu giảm tốc độ, dữ tợn đến đáng sợ, Sở Tự bị hành tới nửa sống nửa chết, cả người đều khó chịu.

Lúc Sở Tự sắp ngất xỉu Viên Tiệp mới thực dịu dàng hôn lên trán cậu, tựa hồ vẫn còn bị câu nói kia của Sở Tự ám ảnh, âm thanh ôn nhu nhưng lại làm người ta rợn gai ốc: “Em sẽ không, em sẽ không làm vậy… Nếu em thực sự làm vậy thì em giết anh trước đi.”

“….” Lông tơ Sở Tự đều bị dọa tới dựng đứng.

Nghĩ sao cũng không hiểu, ban ngày đầu óc mình bị nước vào sao, rõ ràng biết Viên Tiệp có bệnh mà còn đặt ra mấy vấn đề điên não này chọc anh, đúng là tự tìm đường chết mà.

Sở Tự đột nhiên cảm thấy, nếu có một ngày nào đó mình bị Viên Tiệp chém chết thì khẳng định là cậu tự tìm tới.

Viên Tiệp cứ như phát điên cả một đêm.

Hôm sau, cả người Sở Tự cứ như sắp vỡ vụn tới nơi, nằm trên giường không dậy nổi.

Di chứng so với lần đầu tiên dùng mặt sau làm tình còn nghiêm trọng hơn.

“Thực xin lỗi, Tiểu Tự….” Hôm sau sau khi đã hồi phục lại bình thường, Viên Tiệp nhìn Sở Tự mà đau lòng không thôi.

Sở Tự làm mặt lạnh, cự tuyệt nói chuyện. Dùng hành vi biểu thị mình cự tuyệt lời xin lỗi của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.