Bởi vì Đinh Thành Bân lấy giải ảnh đế, chứng minh Tây Sở rất có năng lực nên không ít nghệ nhân tìm tới nương tựa, hi vọng có cơ hội phát triển.
Chính là lúc mới thành lập, vì mở rộng quy mô nên chỉ cần tư cách nghệ nhân không kém, Sở Tự sẽ tiếp nhận.
Bất quá hiện giờ Tây Sở đã bắt đầu đặt mục tiêu chọn lựa, nếu tư chất cùng hành động không đạt yêu cầu, Tây Sở sẽ không ký kết.
Mà đối với Đinh Thành Bân, Sở Tự cũng chuẩn bị con đường tương lai vô cùng cẩn thận.
Vì thế cho dù Đinh Thành Bân lấy được giải ảnh đế, hợp đồng quảng cáo được mời không dứt nhưng Sở Tự vẫn lựa chọn rất cẩn thận, con đường của Đinh Thành Bân khác với Tô Khuyết, Giang Diệc Thần cùng Phan Nghiên Nghiên, ông phải đi theo con đường nghệ thuật gia cao quý, không cần liên tục nhận vai như nhóm Tô Khuyết để duy trì độ nổi tiếng… Mỗi bộ phim ông tham gia đều được xem là tác phẩm, tuyệt đối không thể làm hỏng..
Nói cách khác, Đinh Thành Bân có thể im hơi lặng tiếng một đoạn thời gian dài không cần tiếp diễn, thậm chí một năm chỉ diễn một bộ, nhưng nhất định phải là tác phẩm xuất sắc, không thể vì kéo tên tuổi mà nhận bừa.
Hợp đồng quảng cáo cũng vậy, Đinh Thành Bân phải duy trì phong cách của riêng mình, không thể nhận bừa.
Tuy làm vậy dễ kiếm được tiền nhưng giá trị con người cũng bị suy giảm.
Rất nhiều diễn viên dựa vào thực lực bản thân thành danh, thế nhưng sau khi thành danh lại không chú ý tới điểm này, ngược lại gấp gáp muốn kiếm thật nhiều tiền nên mới xuống dốc… Phim hay phim dở gì cũng nhận quàng, nhóm biên kịch cùng đạo diễn giỏi tự dưng sẽ không tìm tới, bởi vì họ cảm thấy giá trị của bạn quá rẻ.
Diễn viên có thực lực phải bình tĩnh cẩn trọng mới có thể đi lâu đi dài trên con đường này. Làm người xem vừa thấy bạn liền liên tưởng đến một hình tượng cao lớn.
Sở Tự cùng lúc từ chối hơn mười bộ phim điện ảnh cùng phim truyền hình loạn thất bát tao. Nếu đổi lại là người có kiến thức hạn hẹp, không tự tin với bản thân, ham mê kiếm tiền hoặc sợ mất đi độ nổi tiếng thì đã bật người trở mặt với Sở Tự.
May mắn Đinh Thành Bân không phải người như vậy, ông là một nghệ nhân xem sự nghiệp diễn viên cùng tác phẩm của mình là mục tiêu phấn đấu chứ không phải một ngôi sao thích ăn cơm thanh xuân.
Nghe chuyện Sở Tự từ chối không ít kịch bản phim cùng hợp đồng quảng cáo cho mình, Đinh Thành Bân không buồn không giận, chỉ bình tĩnh nói: “… người đại diện, cậu là người đại diện, việc này cậu làm chủ là tốt rồi, mấy kịch bản vớ vẩn có quay cũng vậy thôi, tôi cũng không cần quay quảng cáo nhiều, chuyện này không cần nói với tôi đâu, chỉ cần gửi kịch bản mà cậu chọn qua mail cho tôi là được rồi.”
Dễ nói chuyện tới khó tin.
“Tốt quá, có vài kịch bản tôi thấy không tệ lắm, để tôi gửi qua cho thầy.” Sở Tự rất thích những diễn viên như vậy, vì thế hiện giờ mặc dù cậu đã là ông chủ thì xưng hô với Đinh Thành Bân vẫn cung kính như cũ.
Mà Đinh Thành Bân rất có phong cách nghệ thuật gia sau khi trò chuyện vài câu với Sở Tự thì bắt đầu tập trung tinh thần nghiên cứu vai diễn ông trùm buôn thuốc phiện.
****
Thân phận của Sở Tự hiện giờ không chỉ là người đại diện mà còn là chủ tịch cùng người sáng lập Tây Sở.
Vì thế trách nhiệm của cậu không chỉ là năm nghệ nhân dưới tay mà còn phải chú ý tới nhóm người đại diện, nghệ nhân, đạo diễn cùng biên kịch trong công ty.
Sở Tự vừa khôi phục công tác liền liên hệ với nhóm quảng cáo, đầu tư, chế tác có quan hệ tốt trước kia, miệng lưỡi trơn tru tìm cách thu hút nhà đầu tư.
Ngay cả người quen của Ân Giác cùng Viên Tiệp cũng không buông tha.
Sau khi chạy đông chạy tây kiếm được gần hai triệu tài chính, Sở Tự quay một lèo hơn mười bộ phim, tình cảm hài kịch, cổ trang kiếm hiệp, phim thần tượng phim xã hội gì cũng có đủ… Dàn diễn viên chính là người mới cùng nghệ nhân trong công ty.
Bởi vì nhóm diễn viên đều chưa nổi danh, đạo diễn, biên kịch cùng nhóm chế tác cũng đều là người công ty nên chi phí đầu tư khá tiết kiệm, một bộ phim hoàn thành, tính cả cát xê diễn viên cùng hậu kỳ chế tác, tổng cộng thỉ khoảng một đến hai trăm vạn.
Sở Tự không hề lo sợ diễn viên không tên tuổi sẽ dẫn tới doanh thu không tốt.
Cậu tin rằng chỉ cần kịch bản tốt, chế tác có tâm, diễn viên diễn xuất giỏi… thì không có chuyện không có người xem.
Sở Tự không tin khán giả là người mù, tình nguyện đi xem những bộ phim vớ vẫn của đám minh tinh đang nổi chứ không chịu xem những tác phẩm đáng giá này.
Cho dù không thể phát sóng lên TV, Sở Tự tin tưởng lượt veiw trên mạng cũng đủ lấy lại vốn.
Nơi làm Sở Tự tiêu nhiều tiền nhất chính là đài truyền hình, cậu phải tạo quan hệ tốt cùng mở vài tiết mục để vài nghệ nhân đang nổi của công ty tới làm thành viên cố định, đồng thời dẫn dắt vài người mới có tư chất không tồi trong công ty, ngẫu nhiên có thể để Tô Khuyết, Phan Nghiên Nghiên tới tham gia để tăng độ hot.
Mặc kệ tiết mục có thành công hay không, ít ra phải nghĩ cách để nhóm người mới trong công ty có cơ hội lộ diện với công chúng.
Cũng có không ít nhà đầu tư cùng đài truyền hình muốn nhét người mới cùng nghệ nhân của mình vào tiết mục của Sở Tự, vì không phát sinh ảnh hưởng không tốt tới nghệ nhân nhà mình, bất cứ ai yêu cầu tham gia, Sở Tự đều không cự tuyệt… Giới này vốn là một cái vòng trục lợi, trao đổi tài nguyên, những chuyện thế này rất bình thường.
Sở Tự rất có gan sử dụng người mới, nhóm biên kịch cùng nhóm sub của công ty đều là người mới tuyển, ý tưởng mới tung ra nườm nượp, những sản phẩm của bọn họ luôn có tính sáng tạo mới lạ.
Sở Tự xem trước một lần, cảm thấy hiệu quả tiết mục không tồi, rất hài hước.
Sau khi tiết mục được phát sóng lên TV, cư nhiên thành công vang dội.
Nhóm biên kịch cùng nhóm sub của Sở Tự cũng đạt được danh hiệu‘nhóm sub manh nhất lịch sử’ cùng ‘nhóm biên kịch sáng tạo nhất lịch sử’này nọ.
Giải trí Tây Sở cũng vì thế mà càng lúc càng chính quy hơn.
Hạng mục quá nhiều nên mỗi ngày Sở Tự đều bận rộn tới tối tăm mặt mũi, cả ngày đều chạy ngoài đường, từng bước từng bước hoàn thiện vương quốc giải trí trong giấc mơ của mình.
Hiện giờ cậu căn bản không có có thời gian nghĩ tới chuyện ký thêm nghệ nhân, mỗi ngày tranh cãi với đài truyền hình cùng bên đầu tư để giành quyền phát sóng cùng đầu tư cho nghệ nhân…. nói tới mức khàn cả cổ, đầu lưỡi cũng sắp rụng luôn rồi.
Còn có không ít nhà đầu tư cố ý nhét minh tinh tình nhân của mình vào công ty.
Đúng lúc này có người gọi điện cho Sở Tự, biểu đạt muốn trợ thành nghệ nhân dưới tay cậu.
Mấy ngày nay Sở Tự đụng chuyện này không ít lần, lập tức theo phản xạ có điều kiện há mồm nói: “Thực ngại quá, hiện giờ dưới tay tôi đã có không ít nghệ nhân nên tạm thời không có ý định cũng không đủ tinh lực ký thêm người mới, nếu ngài muốn ký kết với công ty thì có thể liên hệ với những người đại diện khác, chúng ta đều chung một công ty, hiệu quả cuối cùng cũng giống nhau thôi.”
“…Tôi là Biện Huy.” Đối phương sửng sốt một lát mới nói.
Sở Tự lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng sửa lời: “Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Lúc cậu mới gây dựng sự nghiệp, vô luận là nể mặt Tô Khuyết hay không… Biện Huy quả thực là bức tường chống đỡ vững chắc cho cậu cùng công ty, không chỉ giúp đỡ, giới thiệu tài nguyên còn tài trợ, giới thiệu cơ hội tham gia các chương trình truyền hình.
Ân tình của Biện Huy, Sở Tự vẫn luôn ghi nhớ.
“Kỳ thực làm một người đại diện, tôi cảm thấy anh không cần ký kết với đâu. Vô luận là tài nguyên, sự nổi tiếng hay diễn xuất, đoàn đội này nọ, hết thảy đều rất phù hợp, mà bản thân anh từ lâu đã là đầu lĩnh của nhóm diễn viên, là con cưng của các đạo diễn nổi tiếng… Cho dù ký kết với tôi thì tôi cũng không giúp thêm được gì.” Người đại diện hiện tại của Biện Huy chính là một trong số ít những người đại diện trong giới mà Sở Tự tán thưởng, bản thân cậu cảm thấy Biện Huy căn bản không cần phải thay đổi: “Thành tích của anh tốt như vậy lại muốn ký kết với tôi, tôi đương nhiên hoan nghênh. Chỉ là đứng trên góc độ của anh cùng góc độ của một người bằng hữu, tôi thực sự không tìm ra lý do cần thiết…”
Sở Tự gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn: “Tài nguyên, mức độ nổi tiếng, nhân duyên với khán giả, độ hảo cảm với dân chúng đã có nền tảng vững chắc, trong số bạn đồng lứa, căn bản không có ai diễn xuất tốt hơn anh… Sở dĩ anh không giật được giải ảnh đế quẳng qua là vì ông trời mở rộng một cánh cửa cho anh đồng thời cũng khép lại một cánh khác. Không có ai hoàn hảo cả, anh chỉ khiếm khuyết một chút vận may mà thôi.”
Biện Huy không phải chỉ diễn những tác phẩm xuất sắc, hàng năm vì nhân tình mà tiếp diễn một đống phim ảnh vớ vẫn, phim thương nghiệp cũng tham gia không ít, thế nhưng độ nổi tiếng, danh tiếng quá cao, cộng thêm thực lực diễn xuất có thừa, cho dù đóng những bộ phim tệ hại nhưng chỉ cần nhận một hai bộ phim hay thì có thể nhanh chóng khởi tử hồi sinh, lại là một diễn viên lão làng như thường… Mà những bộ phim thương nghiệp anh tham gia luôn thành công vang dội, lúc nào cũng cháy vé, có thể nói chính là sát thủ phòng vé…
Mà đường lối kiểu cách mà đoàn đội Biện Huy đưa ra cũng rất tốt— hình mẫu thiếu gia vui vẻ hào phóng, cộng thêm thân phận đội trưởng trong gameshow‘Lăn lộn đi! Pikachu!’.
Nhiệt độ, diễn xuất, hết thảy đều đi đúng hướng.
Nói thật một nghệ nhân đã thành công cùng đang không ngừng phát triển thế này, cho dù là Sở Tự đi nữa cũng không biết mình có thể giúp thêm gì cho đối phương.
Biện Huy không lấy được ảnh đế chẳng qua là thiếu chút may mắn chứ không phải không đủ năng lực diễn xuất.
Biện Huy hít một hơi thuốc sâu, mi tâm nhíu chặt, nói thật thì những điều Sở Tự nói anh đều biết, mấy năm nay anh cũng không ngừng cố gắng. Chỉ là ông trời nhất quyết không cho anh giành được chiếc cúp ảnh đế kia thì anh có cách nào chứ?
“Vậy để tôi mượn chút may mắn của cậu đi. Ký kết với tôi đi, đại diện Sở…” Biện Huy phun ra làn khói, vỗ mạnh bàn quyết định: “Không phải cậu vừa tuyên bố muốn dẫn dắt ra ảnh đế thứ hai thứ ba, chưa tới ba tháng đã cho ra lò vị ảnh đế thứ hai sao? Tôi tin tưởng cậu có vận may này.”
Biện Huy bình thường vẫn luôn lười hì hì tỏ vẻ không để tâm. Thế nhưng sâu trong nội tâm, anh thực sự muốn cúp ảnh đế đến sắp phát điên rồi.
Đối phương đã nói vậy, Sở Tự còn cách nào khác đâu chứ? Chỉ đành thở dài: “Anh đã nói vậy thì… chúng ta hợp tác thực vui vẻ nào.”
Sở Tự chủ động đứng lên, vươn tay về phía Biện Huy.
Biện Huy cũng đứng dậy bắt tay Sở Tự, xem như đã quyết định.
“Đúng rồi, nếu được thì anh có thể cho tôi số liên lạc của đại diện Lưu không? Bà ấy chỉ có một nghệ nhân duy nhất là anh thôi, anh đã ký kết với tôi thì bà ấy không còn ai nữa, tôi muốn mời bà về công ty.” Sở Tự đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Đại diện Lưu là một đại diện lão làng có kinh nghiệm phong phú trong giới.
Bà vốn đã nghỉ hưu không làm người đại diện rất nhiều năm rồi, năm đó cũng vì Biện Huy có bối cảnh lớn, cha Biện Huy đã đích thân mời bà quay lại, bất quá chỉ đại diện cho một mình Biện Huy.
Biện Huy nhíu mày: “Muốn mời chị Lưu về làm người đại diện à? Tuổi chị ấy lớn rồi, có thể không chịu nổi cường độ công tác lớn như vậy đâu, cũng vì thế tôi mới quyết định giải ước rồi ký kết với cậu.”
Biện Huy thực để ý tới sức khỏe của đại diện Lưu, không muốn bà vất vả.
“À không, muốn mời bà ấy về làm cố vấn đại diện, làm cô giáo… Tôi sẽ không để bà làm việc quá mệt nhọc đâu, chỉ cần ngẫu nhiên lên khóa hướng dẫn người đại diện trong công ty là tốt rồi.”
Sở Tự cũng biết đại diện Lưu đã lớn tuổi, tim cũng không tốt lắm.
Nghe vậy, Biện Huy mới an tâm: “Vậy thì được.”
Cứ vậy, Sở Tự lại có thêm một nghệ nhân có thực lực giật cúp ảnh đế, mà giải trí Tây Sở thì có nhà cố vấn đại diện kim bài trong giới.
Mặc dù đại diện Lưu đã không làm người đại diện rất nhiều năm, thế nhưng đại đa số người đại diện trong giới đều là học trò của bà.