Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 12: Chương 12: Cầu hành




Sáu giờ ba mươi phút, buổi chiều, văn phòng hiệp hội eSports trường.

Trác Văn Siêu đang thảo luận cùng Giang Tuyết thìđột nhiên vang lên tiếng mở cửa, một nữ giáo viên mặc váy vest trắng đẩy cửa bước vào, thấy hai người bên trong liền nhịn không được mỉm cười, hỏi "Hai em đang nói chuyện gì đấy? Còn chưa trở về ký túc xá nghỉ ngơi à?"

Trác Văn Siêu lễ phép đứng dậy trả lời "Cô Lâm, tụi em đang nói về buổi thi đấu Tiết Tấu Đại Sư hôm nay, trong trận chung kết xuất hiện hai cao thủ cực mạnh, tốc độ tay của họ thực sự làm người khác kinh ngạc."

Buổi chiều cô Lâm đúng lúc có việc cho nên không thể đi xem thi đấu, nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại "Cao thủ? Cực mạnh?"

Trác Văn Siêu nói "Hai người họ thi đấu hai ca khúc cấp 10, thành tích đều là cao nhất, Ngô Trạch Quân đoạt giải nhất nghe nói là từng học dương cầm cấp diễn tấu, tốc độ tay của cậu ta cực nhanh. Người còn lại là Lưu Xuyên của hệ Lịch Sử, tốc độ tay của người này cũng tương đương với Ngô Trạch Văn. À đúng rồi, cô là phụ đạo viên của hệ Lịch Sử, cô biết tình huống của anh chàng Lưu Xuyên này không?"

"Lưu Xuyên?" Cô Lâm nghi hoặc, ngập ngừng một lát mới nói "Về bạn học này cô không tiện tiết lộ nhiều, em hỏi thăm về cậu ta như vậy, là muốn kéo cậu ta gia nhập hiệp hội eSports sao?"

Trác Văn Siêu nói "Vâng, tốc độ tay nhanh như vậy chỉ cần được bồi dưỡng chuyên nghiệp một chút, tham gia thi đấu chắc chắn sẽ là cao thủ. Giải đấu liên trường tháng sau bắt đầu chính thức cho báo danh, đội trường chúng ta lần này cũng tham gia thi đấu, hiện tại đang rất thiếu người. Nhưng mà lúc nãy em cùng Giang Tuyết có gặp cậu ta ở căn-tin, cũng thuyết minh ý định của mình, tiếc là cậu ta giống như không có hứng thú với giải đấu toàn quốc kiểu này..."

Cô Lâm lại hỏi "Vậy còn Ngô Trạch Văn? Cậu ta trả lời thế nào?"

Giang Tuyết đáp "Ngô Trạch Văn quyết định tham gia hạng mục Tiết Tấu Đại Sư toàn quốc giải mùa đông, cậu này cũng không có hứng thú lắm với game online."

Cô Lâm Phương cúi đầu trầm tư một chốc, mới nói "Vầy đi, về phía Lưu Xuyên cô sẽ thử liên hệ với cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý, cô sẽ mời cậu ta "rời núi" làm huấn luyện viên cho đội trường chúng ta."

Trác Văn Siêu lẫn Giang Tuyết nghe vậy khiếp sợ nhìn nhau một cái.

Huấn luyện viên đội trường?

Lưu Xuyên này lai lịch thật là thế nào? Đến mức cô Lâm lại phải bảo là mời cậu ta "rời núi" làm huấn luyện viên?

Cô Lâm Phương mỉm cười nói tiếp "Bảo cậu ta đi làm huấn luyện viên cho đội trường chúng ta tính ra có chút đại tài tiểu dụng... Mấy em không cần gấp, trở về chờ tin của cô đi."

Trác Văn Siêu cùng Giang Tuyết nhìn cô giáo rời khỏi văn phòng, mãi một lúc sau cũng không lên tiếng.

Lâm Phương là phụ đạo viên bên hệ Lịch Sử, đồng thời cũng là giáo viên chỉ đạo của hiệp hội eSports trường.

Hiệp hội eSports của C đại được thành lập vào hai năm trước, phát triển với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tính đến bây giờ số lượng hội viên đã vượt quá năm trăm, cũng trở thành một trong các hội lớn của trường, có cả văn phòng cùng phòng huấn luyện chuyên môn. Dưới sự cố gắng vận động của cô Lâm Phương, trường học còn đồng ý chi một khoảng kinh phí đầu tư cho hội lắp ráp các máy tính có cấu hình cao chuyên môn chơi game nhằm tạo điều kiện cho các hội viên tập luyện.

Mà đội thi đấu eSports của C đại trong hai năm trở lại đây cũng đạt được thành tích khá tốt, lãnh đạo trường từng nói: Sinh hoạt ngoại khoá của sinh viên nên phong phú một chút, chỉ cần không ảnh hưởng việc học thì có tham gia các loại hình trò chơi tranh tài cũng không sao cả, đại biểu trường tham gia trận đấu lấy giải thưởng lại càng đáng giá cổ vũ.

Trác Văn Siêu là hội trưởng hiệp hội eSports trường, tất nhiên cũng là người yêu thích các loại hình thi đấu thể thao điện tử, hôm nay trong trận chung kết Tiết Tấu Đại Sư phát hiện được hai hạt giống tiềm năng Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, khiến cậu chàng cực kỳ kích động, thậm chí chỉ muốn lập tức dùng dây thừng buộc hai vị kia kéo về hiệp hội của mình...

Tiếc là Trác hội trưởng lãng phí nước miếng nói nửa ngày trời, hai vị kia lại không có nửa điểm động tâm...

***

Bên kia, cô Lâm quyết định tự mình ra mặt.

Lưu Xuyên nhận được tin nhắn, liền xoay người đi đến văn phòng giáo vụ của hệ Lịch Sử, quả nhiên thấy một giáo viên nữ trẻ tuổi, diện mạo thanh tú đang ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu mỉm cười tủm tim nhìn anh.

Lưu Xuyên cũng mỉm cười đáp trả lại, nói "Cô Lâm, lâu rồi không gặp."

Lâm Phương gật đầu "Không cần khách khí, ngồi đi."

Năm đó lúc Lưu Xuyên xin làm thủ tục nghỉ học tạm thời, cô Lâm cũng từng giúp đỡ anh rất nhiều.

Cô Lâm kỳ thật cũng là sinh viên Lịch Sử hệ tốt nghiệp từ C đại, có thể xem như sư tỷ trên anh mấy khoá, sau khi tốt nghiệp cô lưu lại trường làm giáo viên, Lưu Xuyên cùng cô vốn là người quen, tự nhiên cũng không cần khách khí làm gì, liền ngồi xuống ghế đối diện, cười hỏi "Cô Lâm, tìm em có chuyện gì sao?"

Lâm Phương mỉm cười nói "Cùng bạn phòng ở chung như thế nào? Có quen chưa?"

Lưu Xuyên đáp "Rất tốt."

Lâm Phương nghe vậy, yên tâm gật đầu "Như vậy là tốt, mấy năm nay em không đến trường, bây giờ lại lần nữa quay về, rất nhiều chỗ phải thích ứng lại, có gì cần hỗ trợ cứ tìm cô bất cứ lúc nào."

"Uhm, em biết rồi." Lưu Xuyên ngừng một lát, mới ngẩng đầu nhìn cô Lâm "Cô Lâm tìm em, không chỉ vì chuyện này đi?"

Lâm Phương cười "Đúng là không gạt được em."

Dứt lời, liền kéo ngăn bàn lấy ra một tờ báo, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lưu Xuyên.

Trên đầu tờ báo viết mấy chữ tiêu đề "Tuần san eSport", bản tin đầu đề là một dòng tin tức chữ đen in đậm——

Giải đấu Võ Lâm liên hợp các trường đại học toàn quốc lần thứ nhất chính thức khởi động vào tháng 10 năm nay...

Lưu Xuyên nhanh chóng đọc lướt một lần bản tin.

Lâm Phương nói "Đây là tin tức tuần trước mới vừa công bố, rất nhiều loại hình eSports đều có tổ chức giải liên trường, năm nay cả Võ Lâm cũng triển khai giải đấu thứ hạng này, âu cũng là xu thế phát triển. Trong trường cũng rất nhiều sinh viên chơi trò này, lần này phía quan phương ra mặt tổ chức giải đấu, cũng xem như là lần đầu tiên tạo cơ hội cho các tuyển thủ giới sinh viên lên đài thi đấu tranh tài eSports."

Lưu Xuyên tiếp tục xem tin tức, trong đầu cũng bắt đầu ngẫm nghĩ.

Lâm Phương nói "Đội của trường chúng ta muốn vào vòng thi đấu tỉnh là dư sức, nhưng muốn vào vòng khu vực lại rất khó, nên cô mới nghĩ đến em..."

Lưu Xuyên ngẩng đầu, thật lòng nói "Cô Lâm, tình huống của em cô cũng biết rồi, em rời liên minh mới nửa năm, bây giờ lại lộ diện tham gia loại giải đấu như thế này là vi phạm quy tắc. Hơn nữa, phía ba mẹ cũng không hi vọng em tiếp tục chơi game trong năm cuối cùng đại học này nữa là, càng đừng nói đến chuyện đi thi đấu."

Lâm Phương nói "Cô biết tình huống của em, cô sẽ không khiến em phải khó xử."

Lưu Xuyên kinh ngạc "Vậy ý của cô là?"

Lâm Phương mỉm cười, nói "Muốn thử một lần cảm giác làm huấn luyện viên không?"

Lưu Xuyên "..."

Lâm Phương nói "Làm huấn luyện viên thì em chỉ cần đứng sau lưng chỉ điểm một chút các tuyển thủ trong đội, không cần phải tham dự trận đấu. Chương trình học năm thứ tư không nhiều lắm, với trụ cột của em đối phó với các môn khoá này hoàn toàn không thành vấn đề, nên em không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng học tập. Về phía ba mẹ em, chỉ cần em không nói, cô không nói, sẽ không ai biết chuyện này."

Lâm Phương dừng lại một chút, mới tiếp tục "Em thấy thế nào, Lưu Xuyên? Giải đấu lần này sẽ được trực tiếp toàn bộ quá trình trên mạng, nhìn thấy các bạn học trong đội trường bị trường khác giết về điểm hồi sinh, thân là sinh viên C đại, em cũng sẽ không khoái đúng không?"

Lưu Xuyên "..."

Là sinh viên C đại, vì trường học cống hiến chút sức lực là chuyện đương nhiên...

Nếu không phải vì C đại phong cách học tập rất khai sáng, lãnh đạo trường lại khoan dung rộng lượng, sẽ không có chuyện cho phép một sinh viên vì tham gia thi đấu mà trực tiếp tạm nghỉ học suốt ba năm. Suốt ba năm qua, C đại vẫn lưu học tịch của Lưu Xuyên không hề gạt bỏ, hơn nữa ngôi trường này đã từng cho Lưu Xuyên rất nhiều hồi ức ấm áp.

Bây giờ anh đã trở lại, đúng lúc đội trường muốn tham gia thi đấu, nếu như chỉ ngồi nhìn mà không góp chút gì đó quả thực rất vô tâm.

Lưu Xuyên quyết định rất nhanh, khẽ cười nói "Làm huấn luyện viên cho đội trường đúng không? Không thành vấn đề, có điều..."

Lâm Phương nghe vậy, hai mắt sáng ngời "Có điều cái gì?"

Lưu Xuyên nói "Em không muốn cho người khác biết về lai lịch thật của em chính là Hải Nạp Bách Xuyên, hi vọng cô Lâm có thể giúp em che giấu..."

Lâm Phương hiểu rõ ý của Lưu Xuyên.

Trong giới eSports, rất nhiều tuyển thủ được mọi người biết đến rồi quen thuộc, đều chỉ là ID tham gia thi đấu của bọn họ, dù sao lúc thi đấu, trên màn hình cũng chỉ xuất hiện các loại nickname của các nhân vật, còn tên họ thật sự cùng với bối cảnh của tuyển thủ đứng sau lưng nó, rất ít người biết đến.

Hải Nạp Bách Xuyên, nhân vật này rất được nhiều người yêu thích lẫn ngưỡng mộ, từng chinh chiến suốt chín mùa thi đấu của liên minh, hàng năm đều được bầu đứng đầu trong bảng xếp hạng độ nổi tiếng trên mạng. Một nhân vật phong vân như vậy mà xuất hiện ở trường học, chắc chắn sẽ gây oanh động không nhỏ.

Bị người khác vây xem cũng không phải chuyện tốt.

Lưu Xuyên không muốn phô trương quá mức, Lâm Phương cũng cảm thấy như vậy là chuyện tốt.

Lâm Phương cười nói "Ok, vấn đề này cô sẽ giúp em giữ bí mật, không tiết lộ với bất kỳ ai."

Lưu Xuyên buông tờ báo xuống, hỏi "Cô Lâm, cô bảo với trình độ hiện tại của đội trường, tiến nhập vòng đấu tỉnh không thành vấn đề đúng không?"

Lâm Phương gật đầu "Đội trường có bốn tuyển thủ trình động cũng không kém lắm, hơn nữa Trác hội trưởng cũng đang cố gắng tìm kiếm nhân tài."

Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói "Đúng lúc, em phát hiện có hai vị có tiềm năng chơi game, một là bạn phòng của em Lý Tưởng, vị còn lại là Ngô Trạch Văn gặp được trong trận đấu hôm nay, để em nghĩ cách lôi kéo bọn họ vào game huấn luyện trước một chút rồi tính sau." Anh dừng một chút, lại bổ sung "Nếu đã nhận lời làm huấn luyện viên, em sẽ yêu cầu nghiêm khắc đối với tuyển thủ trong đội. Đội của chúng ta mục tiêu không chỉ đơn giản là vượt qua vòng thi đấu tỉnh mà thôi..."

Lâm Phương cố nén tâm tình kích động, thật lòng hỏi "Vậy mục tiêu của chúng ta là cái gì?"

Lưu Xuyên mỉm cười "Tổng quán quân toàn quốc."

***

Khi Lưu Xuyên trở về phòng thì, đám người Lý Tưởng đang ngồi trước máy tính lên mạng, vừa thấy Lưu Xuyên trở về, Lý Tưởng lập tức bước tới vỗ vai, giơ ngón tay cái khen Lưu Xuyên "Lưu Xuyên, ông rất siêu! Tui mới xem mấy topic về ông trên diễn đàn, đoạt được giải nhì đúng hông, mau mau khai ra phần thưởng là cái gì?"

Lưu Xuyên cười "Thưởng cái di động."

Lưu Xuyên lấy phần thưởng ra cho mấy người bạn cùng phòng xem.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Lưu Xuyên vừa nghe tiếng gõ cửa này, liền nhịn không được cười thầm: Kiểu gõ cửa máy phát lại này, ngoài Ngô Trạch Văn ra còn ai vào đây?

Xoay người mở cửa nhìn, quả nhiên cậu nhóc Ngô Trạch Văn đang đứng bên ngoài cửa.

Lưu Xuyên nhìn cậu, cười nói "Trạch Văn, phòng này là 301, cậu lại đi thiếu một tầng sao?"

Ngô Trạch Văn nghe vậy, vành tai hơi ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, thật lòng giải thích "Không phải, lần này tôi không đi nhầm, tôi tìm Lý Tưởng."

Lưu Xuyên quay đầu nhìn mấy người trong phòng, thấy anh bạn Lý Tưởng vẻ mặt cười toe chạy ra "Trạch Văn, ông tìm tui hả? Dzô đây, mau dzô đây!"

Thế là, Ngô Trạch Văn vòng qua Lưu Xuyên, bước vào phòng 301 cùng anh bạn Lý Tưởng.

Lưu Xuyên "..."

Ngô Trạch Văn vào phòng rồi, liền ngồi xuống lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt mới tinh, cúi đầu bắt đầu đếm tiền.

Bộ dạng đếm tiền của nhóc tham tiền cực kỳ nghiêm túc, đếm tận hai lần, xác nhận không thiếu mới cầm xấp tiền đưa cho Lý Tưởng "Lý Tưởng, ba ngàn tệ này trả lại cho cậu."

Lý Tưởng khoát tay nói "Cũng đâu cần gấp gáp trả tiền lại như vậy, không tính mua iPad?"

Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, hôm nay thi đấu được phần thưởng."

Ngô Trạch Văn vẫn luôn muốn mua một cái iPad để xem tài liệu văn hiến, ngặt nỗi học bổng tới tháng sau mới phát, mà dạo gần đây lại có hoạt động giảm giá bán iPad nên Ngô Trạch Văn mới mượn Lý Tưởng tiền tính tranh thủ khuyến mãi mua một cái trước, đợi khi nào trường phát học bổng sẽ trả lại. Kết quả trời xui đất khiến lại tham gia trận đấu Tiết Tấu Đại Sư, thắng được một cái, số tiền để mua iPad cũng không cần dùng đến, liền mang trả lại cho Lý Tưởng.

Nói cũng khéo, ngay lúc này máy tính Lý Tưởng đang biểu thị trang web của phía phát hành Võ Lâm, Ngô Trạch Văn nhìn giữa màn hình biểu tượng Võ Lâm to đùng, liền tò mò đi tới nhìn, hỏi "Cậu đang chơi Võ Lâm?"

Lý Tưởng gật đầu "Đúng vậy! Lần trước bảo ông chơi chung đó nhớ không, mà ông cứ luôn từ chối kêu không hứng thú, trò này chơi hay lắm ý."

Ngô Trạch Văn nói "Bây giờ tôi có hứng thú."

Lý Tưởng nghe vậy, nháy mắt bàng hoàng —Ngô Trạch Văn tại sao đột nhiên có hứng thú với trò này?

Lưu Xuyên đứng bên cạnh, cười trong âm thầm —nhóc tham tiền này chắc chắn là vì nghe được tiền thưởng hai triệu mới có hứng thú.

Muốn dụ dỗ tiểu học bá tham tiền chơi game, phép khích tướng các loại đều là vô dụng, cách thức chính xác nhất là: dùng giải thưởng mà dụ dỗ.

Nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng lập tức nhiệt tình giới thiệu "Tốt quá rồi, tui giới thiệu sơ qua cho ông một chút về game này ha."

Lý Tưởng bấm mở client game, kéo cái băng ghế đến bên cạnh cho Trạch Văn ngồi xuống, đăng nhập vào account chính của mình, vừa ngắm nhìn hình ảnh trong game vừa nói với Ngô Trạch Văn "Game này có tám đại môn phái: Thiếu Lâm, Nga My, Võ Đang, Tiêu Dao, Minh Giáo, Cái Bang, Đường Môn, Ngũ Độc, mỗi một môn phái lại phân ra làm ba tuyến chi nhánh, tổng cộng lại là có hai mươi bốn lưu phái để lựa chọn. Tui chơi Đường Môn ám tiễn, lưu phái Đường Môn ám tiễn cũng chính là cung thủ, bạo kích cao, sát thương cao, cách chơi như vầy..."

Lưu Xuyên đứng sau lưng, nghe cậu chàng Lý Tưởng nói lung tung một đống các loại "định nghĩa" rối mù, quả thực là dở khóc dở cười.

Lý Tưởng rõ ràng là không quá hiểu rõ Đường Môn phái, nếu Ngô Trạch Văn đi theo Lý Tưởng, tương lai tuyệt đối là tiềm năng bị nhấn càng lúc càng chìm!

Lưu Xuyên đứng sau lưng nhìn hai người, tự hỏi một lát.

Đội trường hiện mới chỉ có bốn, thiếu hai người. Nếu như kéo hai người này vào trong game dạy dỗ chừng một tháng, cũng kịp gia nhập trường đội trước lúc giải đấu liên hợp bắt đầu.

Lưu Xuyên từng nói với cô Lâm, mục tiêu là quán quân, kia cũng không phải thổi phồng. Có hai vị tân nhân tốc độ tay tương đương tới mức chuyên nghiệp tuyển thủ Lý Tưởng cùng Ngô Trạch Văn này, chỉ cần có họ gia nhập, Lưu Xuyên tin chắc mình có thể dẫn dắt đội trường tiến vào chung kết.

Dù sao, trình độ giữa giải đấu liên trường này vẫn là kém rất xa so với giải đấu chuyên nghiệp của liên minh, chỉ cần có hai tuyển thủ xuất sắc lại cộng thêm Lưu Xuyên tự mình chỉ dẫn, chắc chắn có thể đoạt được thành tích tốt.

Bất quá, Ngô Trạch Văn là một nhóc gà mờ chưa bao giờ chơi game online, Lý Tưởng lại là tên nhị hoá luôm mồm phải chơi Đường Môn, muốn thay đổi hai người này, nói dễ hơn làm.

Hai người này, cũng giống như hai cái máy tính có cấu hình cực cao, bên trong CPU bất kể là RAM, HDD lẫn card đồ hoạ đều là cao cấp nhất, trụ cột phần cứng đặt ở đó, chỉ còn chờ cài đặt phần mềm thích hợp nữa thôi... Nếu như có được một sư phụ giỏi dạy dỗ từ đầu, hai tên gà này tuyệt đối sẽ tiến bộ thần tốc... Nếu ngộ tính cao, chắc chắn có thể trở thành đại thần số một số hai...

Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi "Lý Tưởng, chơi Võ Lâm đó giờ cậu có từng thích tuyển thủ chuyên nghiệp nào không?"

Lý Tưởng gãi đầu, cười nói "Tui rất thích Dạ Sắc, Dạ Sắc nữ thần siêu sắc bén!"

Vừa nhắc tới nữ thần trong lòng, hai mắt Lý Tưởng lập tức sáng rực lên, vừa nhìn liền biết là một cái crazy-fan...

Lưu Xuyên "..."

Nữ thần!!?

Tần Dạ là nhân yêu số một của liên minh, lúc mới bắt đầu chơi game chính là chơi nhân vật nữ, về sau tham gia thi đấu cũng thuận tay tạo cái nhân vật nữ đặt tên là "Dạ Sắc", chưa bao giờ sửa giới tính, nên quả thực khiến rất nhiều người hiểu lầm vị này là nữ...

Lưu Xuyên cố nén xúc động muốn nói sự thật cho Lý Tưởng biết, bình tĩnh cầm di động, nhanh chóng gửi đi một cái tin nhắn——

"Tần Dạ, có hứng hành gà không?"

Rất nhanh liền nhận được trả lời "Hành gà thôi mà không tự ra tay được à?"

Lưu Xuyên nói "Là bạn cùng phòng đại học, không tiện ra tay. Cậu ta tốc độ tay rất khá, có thiên tư, tiếc là rất xuẩn, luôn khăng khăng cho là Thiếu Lâm vô dụng trong cạnh kỹ trường, cậu log một acc Thiếu Lâm giúp tôi hành cậu ta, à quên nói, cậu ta là siêu fan của cậu đấy."

Tần Dạ hỏi "Có cần nương tay không?"

Lưu Xuyên cười "Không cần, cứ tự nhiên mà hành! Hành đến khi nào cậu ta hộc máu xoá acc thì thôi, cậu hiểu mà:)"

Tần Dạ phát một cái tin nhắn "="

=, ngang bằng, cũng chính là chờ một lát.

Tần Dạ tốc độ tay tuy rằng cực nhanh, tính cách cũng rất là lưu loát dứt khoát, mỗi lần thi đấu show tốc độ tay đều khiến người xem hoa mắt, nhưng những lúc lên mạng tán gẫu với nhau người này lại đặc biệt lười, lười đánh những chữ dư thừa, nếu có thể sử dụng một dấu chấm để tổng kết một câu, cậu ta tuyệt sẽ không gõ dư thêm bất cứ cái dấu chấm nào khác.

Ký hiệu =, chờ một chút, chờ lát.

Ký hiệu?, vì sao.

Ký hiệu..., bó tay, không còn lời nào để nói.

Ký hiệu số 8, bái bai.

Cùng Tần Dạ tán gẫu qua QQ hay tin nhắn SMS, nhất định phải làm quen với loại phong cách sắc gọn dùng một chữ khái quát toàn bộ lời nói này.

Một lát sau, bên Tần Dạ lại nhắn sang vài con số "1314"

Này cũng không phải con số mang hàm nghĩa nhất sinh nhất thế, mà là số của phòng lôi đài.

Bởi vì rất quen với Tần Dạ, nên Lưu Xuyên vừa nhìn liền hiểu được ý nghĩa của con số này. Đổi làm người khác, nhìn tin nhắn này kiểu gì cũng phát điên lên vì... khó hiểu.

Hai đại thần nhắn qua lại mấy cái tin nhắn liền, kỳ thật cũng chỉ có mấy mươi giây thời gian mà thôi.

Lý Tưởng vẫn còn vô cùng nhiệt tình giải thích các loại tri thức phổ cập về môn phái cho Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên lúc này cất di động vào, bước đến sau lưng Lý Tưởng nhìn thoáng qua, quả nhiên trông thấy lôi đài số 1314 trong dãy các lôi đài vừa được tao, tên cũng đơn giản đến thô bạo —— Cầu hành.

Lưu Xuyên chỉ chỉ lôi đài, cười nói "Lý Tưởng, cậu chỉ dùng miệng giải thích với Ngô Trạch Văn vậy không đủ, cậu ấy trước giờ chưa chơi game online, nghe cậu nói nhiều vậy cũng không hiểu được bao nhiêu, hay là vào lôi đài này thực chiến một chút đi."

Lý Tưởng nhìn sang, thấy tên lôi đài, nháy mắt nhiệt huyết sôi trào "Ok! Tui vào lôi đài này thử cho ông xem ha! Cầu hành? Ở khu lôi đài mà dám đặt tên phòng kiêu ngạo như vậy chắc chắn là một tên gà không hiểu quy củ! Trạch Văn, ông đứng xem tui cho tên này ăn hành như thế nào!

"..." Lưu Xuyên chỉ im lặng cười.

Muốn giết thần tượng của cậu? Nữ thần sắc bén Tần Dạ?

Bồ tèo, cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày như vậy...

_____________________

Giải thích một chút:

( =) tức là đẳng hào, chữ đẳng trong từ này nghĩa là chờ, cho nên dùng cái dấu = cũng có thể tương đương nghĩa là chờ lát.

Thực ra thì cái tên chương này là "cầu ngược", tức là cầu người ta ngược mình ý. Trong game tương đương với việc muốn kiếm đối thủ đánh bại mình, đại khái đi... Bên VN mình không dùng từ ngược mà dùng từ hành, ai chơi game chắc hay nghe mà ha, cho nó ăn hành vân vân (TvT)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.