Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 281: Chương 281: Long Ngâm vs Hoa Hạ (3)




Khi phụ trách nhắc nhở trận đấu bắt đầu, Tô Đồng liền kéo đề tài về chủ đề chính: “Được rồi, thưa quý vị khán giả, tuyển thủ hai bên đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng tiến vào trận đấu lôi đài đầu tiên, xin phép được giới thiệu thông tin của tuyển thủ ra sân đầu tiên của hai đội!”

– Liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp – Vòng bảng mùa giải thứ 13 – Vòng thứ 14 – Long Ngâm vs Hoa Hạ.

Trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ quen thuộc, khán giả hiện trường kích động vỗ tay, thông tin của hai vị tuyển thủ đầu tiên cũng đồng thời hiện lên trên màn hình.

Tuyển thủ ra sân đầu tiên của đội tuyển Long Ngâm là Mê Vụ Chiểu Trạch Ngô Trạch Văn, cho tới hiện tại, trong 14 trận đấu thì Ngô Trạch Văn ra sân mười lần, trận với Đồng Tước một giết hai, tổng số điểm hạ gục là 11 người, với con số này, cậu đứng trong top 20 tại bảng xếp hạng, cũng không coi là đặc biệt xuất sắc.

Còn tuyển thủ đầu tiên bên Hoa Hạ phái lên là Phiêu Dương Quá Hải – Vu Dương.

Nhìn thấy hai cái tên này, rất nhiều người xem đều sửng sốt mở to mắt, ngay cả các tuyển thủ của Long Ngâm cũng có chút ngạc nhiên.

Chuyện này lại hóa ra có duyên, Hoa Hạ phái tuyển thủ lưu phái Khôi lỗi Vu Dương ra đầu tiên, mọi người đều biết rằng Xuyên thần là người quyền uy nhất của lưu phái này, Vu Dương coi như là người nối nghiệp Xuyên thần đào tạo ra, Ngô Trạch Văn lại là cộng sự hiện tại của Xuyên thần, trận đấu này chắc chắn khiến mọi người vô cùng chờ mong.

Ngô Trạch Văn biểu tình bình tĩnh, sau khi ngồi xuống liền đặt những ngón tay thon dài lên bàn phím, đăng nhập nhân vật của chính mình, dựa theo chỉ thị của trọng tài nhanh chóng điều chỉnh trang bị và kỹ năng.

Trọng tài ra hiệu bắt đầu thi đấu, do đội tuyển Long Ngâm lựa chọn bản đồ.

Ngô Trạch Văn lựa chọn trong kho tấm bản đồ đã sớm xác định trước với Lưu Xuyên để đấu lôi đài – Kinh hồn chiểu!

Tấm bản đồ này trước đây Long Ngâm đã từng dùng một lần khi đấu với Thương Lan tại giải toàn quốc, một khi không cẩn thận rơi vào trong đầm lầy, sẽ bị đầm lầy ăn mòn nuốt sống trong vài giây – từng bước đi đều kinh tâm động phách, cũng chính là lý do bản đồ này có tên “Kinh hồn chiểu”.

Địa hình đầm lầy khá có lợi cho Ngũ Độc, Lưu Xuyên chọn tấm bản đồ này rõ ràng là muốn nhân cơ hội rèn luyện Ngô Trạch Văn.

Sau khi Ngô Trạch Văn lên sân, dùng khinh công bay thẳng tới trung tâm đầm lầy cắm mắt đặt tầm nhìn, Đường Môn có thể ẩn thân, bình thường khi cậu PK với Lưu Xuyên thường bị Lưu Xuyên ẩn thân lừa chết, cho nên đấu với tuyển thủ cũng chơi Khôi lỗi, đương nhiên Ngô Trạch Văn trở nên cực kỳ cẩn thận. Nhỡ đâu bị đối phương ẩn thân sau đó kéo vào trong đầm lầy trước thì sẽ rất bất lợi.

Ngô Trạch Văn tính toán chính xác thời gian và cự ly, phỏng chừng Vu Dương đã tới trung tâm bản đồ, cậu không vội vã tiến lên mà đứng yên chờ đợi. Vu Dương ẩn thân thấy đối phương đang bất động đứng tại chỗ, đáy lòng không khỏi buồn cười – nghĩ rằng chọn bản đồ như vậy là có thể khinh thường tôi? Cậu quá ngây thơ rồi.

Vu Dương khinh miệt cười cười, xiềng xích bạc trong tay lóe sáng quyết đoán ném ra!

– Tử mẫu phi trảo!

Tiếng xiềng xích chuyển động vang lên bên tai, mắt thấy sợi xích sắp câu trúng Ngô Trạch Văn, nhưng ngay trong giây phút chỉ mành treo chuông, trước mặt Ngô Trạch Văn lóe lên một ánh sáng xanh, một con cóc khổng lồ nhất thời xuất hiện ngay phía trước chủ nhân mình!

Vu Dương tung xích theo đường thẳng, bị cóc độc chắn lại, không với được tới Ngô Trạch Văn, lại câu được một con cóc da dày thịt béo.

Vu Dương sửng sốt kịp phản ứng, muốn triệu ra con rối vây Ngô Trạch Văn, nhưng đúng lúc này, con cóc bị hắn câu kêu “oạp” một tiếng liền chết ngay dưới chân hắn, đồng thời một con nhện xuất hiện ở một phiến đá khác rơi xuống, trong miệng phun ra tơ nhện trong suốt, lập tức quấn quanh người Vu Dương kéo về!

Khán giả tại hiện trường nhìn một màn vừa rồi mà trợn mắt há mồm – Vu Dương trong trạng thái ẩn thân tung móc câu kéo Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn dùng cóc độc ngăn cản đúng lúc. Sau đó Vu Dương vì công kích mà hiện thân, Ngô Trạch Văn lập tức hiến tế cóc rồi triệu hồi nhện, nhắm ngay vị trí của Vu Dương, điều khiển tơ nhện kéo Vu Dương lại.

Trận quyết đấu này tạo ra ưu thế không cần đến ba giây!

Trong ba giây ngắn ngủi đó, Ngô Trạch Văn lại có thể hoàn thành thao tác triệu hồi cóc, hiến tế cóc, triệu hồi nhện, dùng tơ nhện kéo người… Bốn thao tác phức tạp chính xác, khán giả căn bản không nhìn rõ cậu triệu ra pet nào, chỉ có thể căn cứ tiếng kêu của con cóc khi bị hiến tế để suy luận trình tự thao tác của cậu.

Nhanh như vậy đã có thể triệu hồi pet, hiến tế bằng tốc độ giây, Ngô Trạch Văn hôm nay khiến rất nhiều người xem còn nhầm tưởng rằng đang được xem “Đấu pháp hiến tế hoa lệ” trứ danh của Thất Tinh Thảo Luân thần!

Ngay cả Trương Thư Bình cũng có chút sửng sốt, mấy ngày không gặp, đồ đệ nhỏ dường như có tiến bộ, vừa rồi một màn hiến tế liên kích vừa nhanh vừa ổn định. Pha quay chậm chiếu lại vừa rồi thậm chí có thể trở thành tài liệu hướng dẫn kinh điển cho Ngũ Độc Cổ sư – phải chăng cậu đã nghiên cứu tổng kết ra đấu pháp mới?

Nhưng trên sân thi đấu đang kịch liệt, Trương Thư Bình cũng không kịp suy nghĩ kỹ, liền cùng Tô Đồng bình luận.

Tô Đồng kích động nói: “Rõ ràng Vu Dương đã khinh địch! Muốn cướp tiên cơ ngược lại bị Ngô Trạch Văn chiếm được, bị nhện độc kéo vào đầm lầy, tạo thành thương tổn rất cao!”

Trương Thư Bình gật đầu nói: “Trạch Văn nắm thời cơ rất chuẩn, hình như đã sớm đoán được Vu Dương sẽ làm như vậy. Nhưng tuyển thủ Vu Dương này cũng rất bình tĩnh, sau khi bị kéo vào đầm lầy lập tức khinh công bay ra, coi như bù lại.”

Tô Đồng nói: “Chúng ta cùng theo dõi tiếp, Vu Dương lựa chọn địa điểm dừng chân vượt ra khỏi phạm vi của tơ nhện, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc triệu hồi con rối, đây rõ ràng là muốn lợi dụng con rối đấy bao vây Ngô Trạch Văn!”

Trương Thư Bình hồi hộp nói: “Để xem Trạch Văn sẽ ứng phó thế nào.”

Bốn phương tám hướng đều là con rối sẽ khiến cho người ta bị áp lực tâm lý, hơn nữa con rối của Đường Môn không chịu ảnh hưởng của đầm lầy, sẽ không bị đầm lầy ăn mòn, vậy nên Vu Dương có thể đứng từ xa khống chế con rối của mình đi vây Ngô Trạch Văn.

Nhưng Ngô Trạch Văn lại không hề hoảng loạn, bị con rối bao vây hoàn toàn không sợ – vì bên cạnh cậu có một đại thần đứng đầu lưu phái Khôi lỗi, bình thường khi PK cậu đã quen bị Lưu Xuyên dùng con rối bao vây hành chết, với trình độ này của Vu Dương căn bản không tạo nên bất cứ áp lực tâm lý nào đối với Ngô Trạch Văn.

Ngô Trạch Văn bình tĩnh đứng tại chỗ, ăn đủ một đợt thương tổn của “Khôi lỗi vây sát”. Ánh mắt cậu sắc bén phát hiện Vu Dương trừ việc tạo ra bốn con rối công kích cậu thì đang đứng một chỗ khác triệu ra một con rối nhỏ ở chỗ đất trống, đây rõ ràng là chuẩn bị dùng “Di hình đổi ảnh” khiến chủ nhân và con rối hoán đổi vị trí, mạnh mẽ đổi vị cũng chính là kỹ năng tuyệt chiêu tránh né khống chế của Đường Môn Khôi lỗi.

Biết Vu Dương có khả năng sẽ nháy mắt đổi vị trí, Ngô Trạch Văn không vội vã triệu pet ra công kích hắn, dùng kỹ năng “Vạn độc phệ tâm” của mình đánh Vu Dương hai phát, tạo ra trạng thái trúng độc hai tầng, sau đó chủ động dùng khinh công nhảy tới trên một tảng đá, thoát khỏi phạm vi công kích của Vu Dương.

Đáy lòng Vu Dương có chút nghi hoặc, phương hướng “trốn thoát” của Ngô Trạch Văn chính là chui đầu vào lưới, chỉ cần mình di hình đổi ảnh là có thể dễ dàng dùng con rối bao vây cậu… Thật sự quá ngu ngốc.

Đáy lòng Vu Dương nghĩ vậy, lập tức di hình đổi ảnh đuổi theo Ngô Trạch Văn, muốn dùng con rối bao vây bốn phía. Nhưng một khắc khi hắn bước lên tảng đá kia, trong nháy mắt khiếp sợ phát hiện, Ngô Trạch Văn giống như đang chờ đợi con mồi sa lưới, đột nhiên triệu hồi ra một con rết độc ở đó!

– không ổn!

Vu Dương theo phản xạ có điều kiện dùng khinh công “Phi hạc xung thiên”, muốn nhảy lên tránh né, đáng tiếc đã quá muộn!

Ngô Trạch Văn cơ hồ vừa triệu hồi rết độc vừa mở kỹ năng khống chế của nó: Phạm vi cương trực.

“Phạm vi cương trực” của rết có thể cưỡng chế quân địch định thân trong phạm vi ba mét, thời gian định thân lâu nhất trong số các chiêu thức của lưu phái!

Sau khi cố định đối phương, Ngô Trạch Văn lập tức nhanh chóng dùng khinh công di chuyển, nhảy lên ba lần trực tiếp tiến tới phía sau Vu Dương!

Người bị định thân cũng giống như bị điểm huyệt trong võ hiệp, không thể di chuyển hay xoay người. Vu Dương không thể xoay người, đương nhiên không biết Ngô Trạch Văn đang ở đâu. Hắn khiếp sợ phát hiện, mình đã trúng kế – Ngô Trạch Văn cố ý để lộ dấu vết, thực ra là muốn dụ hắn dùng kỹ năng “di hình đổi ảnh” để đến vị trí đặc biệt này, chặt chẽ khống chế hắn!

Mà trong lúc này, Ngô Trạch Văn đứng phía sau lại bình tĩnh dùng kỹ năng công kích “Vạn độc phệ tâm” “Thiên chu vạn độc thủ” nhanh chóng gia tăng trạng thái trúng độc trên người Vu Dương.

Vu Dương triệu hồi ra một đống con rối, lại bất hạnh không tìm được vị trí của Ngô Trạch Văn, con rối chỉ có thể giúp chủ nhân ngăn chặn những sát thương vật lý cho chủ nhân như cào, kéo, đánh đập, không thể ngăn được sát thương phép của Ngũ Độc, chỉ có thể buồn bực chờ đợi thời gian định thân kết thúc.

5, 4, 3, 2, 1… Kết thúc!

Hai mắt Vu Dương sáng lên, lập tức khinh công bay lên, trên không trung dứt khoát lưu loát xoay người, thấy rõ vị trí của Ngô Trạch Văn, quyết đoán chỉ huy con rối của mình tới bao vây.

Đáng tiếc, tuy con rối vây quanh Ngô Trạch Văn tạo ra thương tổn rất lớn, nhưng khi hắn vừa hạ xuống đất, trên đùi đột nhiên căng lên, nhện độc tại tảng đá bên cạnh đã sớm như hổ rình mồi, lại phun ra tơ nhện kéo hắn vào đầm lấy.

Khán giả hiện trường không nói nên lời, không ngờ Ngô Trạch Văn đánh với Vu Dương, người chiếm được thế thượng phong lại là Ngô Trạch Văn!

Ngay cả Trương Thư Bình cũng không khỏi cảm thán, tiểu đồ đệ có thể tính toán vô cùng chính xác thời gian hồi chiêu cũng như kỹ năng của từng loại pet, vừa rồi ngay khi hiệu quả định thân kết thúc, 45 giây chờ triệu hồi nhện cũng vừa vặn phục hồi lại, cậu quyết đoán triệu ra nhện độc, kéo Vu Dương vào trong đầm lầy.

Dù đánh khống chế khiến người ta khóc không ra nước mắt thế này, nhưng trên mặt Ngô Trạch Văn lại bình tĩnh đến mức như chỉ đang giải đề toán.

Vu Dương bị ngâm trong đầm lầy buồn bực phát điên, hắn vừa nãy còn có chút khinh thường người mới, gì thì gì hắn cũng được Xuyên đội bồi dưỡng, xem như tuyển thủ xuất sắc trong lưu phái Khôi lỗi, hơn nữa còn đi theo Hoa Hạ thi đấu nhiều năm như vậy. Trong khi đó Ngô Trạch Văn chỉ là một người mới Xuyên đội mới khai quật được, mùa giải thứ 13 mới ra sân đấu, có gì mà giỏi?

Hắn cũng không sợ loại bản đồ đầm lầy này, Vu Dương có kỹ năng ẩn thân, còn có con rối không chịu ảnh hưởng của đầm lầy, theo lý thuyết, phần thắng của hắn rất lớn.

Nhưng vừa giao thủ, lại khiến Vu Dương kinh hồn táng đảm!

Ngũ Độc này thực sự rất biến thái! Từng bước tính toán chính xác vô cùng, giống như kho số liệu tính thời gian, vừa rồi còn cố ý lộ ra dấu vết lừa người, rõ ràng chính là được Xuyên thần truyền cho còn gì?

Vu Dương buồn bực nhảy ra khỏi đầm lầy, lại mang theo một đống con rối đàn em vây Ngô Trạch Văn, thoạt nhìn khí thế bùng nổ.

Chẳng qua bởi mở màn thất bại, Vu Dương rơi vào cục diện bị động, Ngô Trạch Văn rõ ràng đã khống chế được nhịp điệu thi đấu, năm loại pet đổi qua đổi lại, ý nghĩ rất rõ ràng, đánh không lộn xộn.

Cuối cùng, Vu Dương chỉ có thể bất đắc dĩ bị rắn độc của Ngô Trạch Văn cắn chết.

Tuy máu của Ngô Trạch Văn không còn lại bao nhiêu, không tới 10%, nhưng hắn là cao thủ Hoa Hạ, bị IQ của một người mới nghiền áp, cảm giác vẫn vô cùng khó chịu.

Nhưng đúng lúc này, Ngô Trạch Văn lại đánh chữ nói: “Đấu pháp của anh rất giống anh ấy.”

Vu Dương ngẩn người – anh ấy? Anh ấy là ai? Là đang nói Xuyên đội phải không?

Ngô Trạch Văn đánh tiếp: “Nhưng vẫn kém hơn một chút.”

Vu Dương: “…”

Mẹ nó! Đây là cười nhạo thẳng mặt à?!

– Đấu pháp của anh rất giống anh ấy, nhưng vẫn kém hơn một chút.

Ngô Trạch Văn nghiêm túc đánh giá.

Lưu Xuyên ngồi trong phòng cách âm của Long Ngâm, nhìn học bá nhà mình đánh ra câu bình luận nghiêm túc này, cười muốn sốc hông – Trạch Văn thực sự chính là kiểu tuyển thủ ngây thơ giết người, có biết lời này cậu nói gây ra bao nhiêu thù hận không hả? Có khác gì nói là: “Tuy anh rất giống Lưu Xuyên, nhưng vĩnh viễn sẽ không thể bằng Lưu Xuyên.”

Vu Dương thấy hàng chữ này, buồn bực thiếu chút nữa hộc máu.

Má nó, má nó chứ, tôi đây kém Xuyên đội thì sao! Cậu có cần nhạo báng ngay mặt như thế không hả, đồ xấu xa!

Vu Dương giận đến mức thắt tim đen mặt đi xuống, còn hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Trạch Văn, người kia lại không hề ý thức được mình đã kéo cừu hận từ Vu Dương, vẫn nghiêm túc nhìn màn hình, tính toán thời gian phục hồi kỹ năng của mình để ứng phó tuyển thủ tiếp theo.

– học bá chính là kiểu dù cười nhạo ngay mặt cũng rất nghiêm túc.

Lam Vị Nhiên nhịn không được ghé vào gần tai Lưu Xuyên nói: “Trước đây Ngô Trạch Văn rất ngoan, ở với cậu, gần mực thì đen, bị cậu ảnh hưởng xấu.”

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đấy là vì Trạch Văn nhà chúng ta có kỹ năng lĩnh hội rất mạnh, tức chết người không đền mạng.”

– đây chính là Trạch Văn mà hắn đích thân bồi dưỡng, bộ dạng bình tĩnh nghiêm túc ngồi trên đài thi đấu ngầu đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Mấy hôm trước sau khi thua Thịnh Đường, Ngô Trạch Văn liền cẩn thận nghiên cứu đấu pháp hiến tế của Tô Thế Luân, còn cùng Lưu Xuyên thảo luận địa hình đặc thù cho đấu pháp khống chế của rết độc. Hôm nay Ngô Trạch Văn liền áp dụng, lập tức dùng tổ hợp kỹ năng mới lừa chết Vu Dương.

Ngô Trạch Văn giống như một mầm cây bắt đầu đâm chồi, sau mỗi trận đấu lại hấp thu chất dinh dưỡng, nhanh chóng trưởng thành.

Lưu Xuyên tin tưởng rằng một ngày nào đó, Ngô Trạch Văn sẽ trưởng thành, trở thành cây đại thụ che trời, sóng vai đứng bên mình, không sợ hãi cùng mình nghênh đón hết thảy gió mưa.

Đó là Trạch Văn của hắn, là cộng sự và là người yêu tuyệt vời nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.