Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 268: Chương 268: Long Ngâm vs Quốc Sắc




Điểm đặc sắc của bản đồ Mê vụ sâm lâm là – cây cối cực kỳ rậm rạp.

Những cây đại thụ cao ngất chạm mây ở khắp nơi, ánh nắng xuyên qua khe lá trải xuống mặt đất tạo nên những chấm sáng loang lổ. Khi tuyển thủ ẩn thân trong rừng cây, nhờ cây cối rậm rạp che tầm nhìn, quân địch sẽ rất khó phát hiện tung tích của chính mình, loại bản đồ này vô cùng thích hợp với “đội tuyển chơi khống chế”. Khi Chu Mộc ở xa niệm trận pháp, Long Ngâm sẽ rất khó để phá rối, cũng rất dễ dàng rơi vào trong trận pháp cô bày ra. Nếu đội tuyển Long Ngâm tiến hành truy kích, cô lại có thể cùng các đội viên đúng lúc ẩn thân trong rừng cây.

Ngược lại, đội tuyển Long Ngâm bên này, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đều là tuyển thủ hệ triệu hồi, gọi pet và con rối trong rừng cây chắc chắn sẽ va đụng lung tung, đối với Lưu Xuyên cần khống chế con rối bày trận cho nổ mà nói, loại địa hình này chắc chắn là địa hình bất lợi nhất. Hắn rất khó có thể bày ra Thất sát trận ở đây, muốn thao tác hoàn hảo một con rối trong rừng cây đòi hỏi tốc độ tay và lực chú ý hơn so với trên mặt đất rất nhiều.

Đội trưởng các đội tuyển lớn ngoài việc phân tích đối thủ của mình, nghiên cứu chiến thuật kế tiếp, bình thường cũng sẽ xem các trận đấu của các đội khác tại vòng bảng để nắm được tình hình các đội khác. Rõ ràng trong trận đấu trước đó, khả năng của Ngô Trạch Văn đã khiến các đội trưởng chú ý, sau khi ưu thế địa hình của Trạch Văn được công khai, ba ngày sau Quốc Sắc lập tức tính toán sắp xếp.

Lưu Xuyên đã sớm đoán trước chuyện này, thấy tên tấm bản đồ trên mặt vẫn trấn định, nghĩ nghĩ liền mở miệng: “Lát nữa chúng ta chia đường 3/3, thử vận may một chút, bên nào đụng Chu Mộc thì câu giờ để bên kia lấy cờ.”

Lưu Xuyên đoán hẳn Chu Mộc cũng sẽ chia đường, nếu sáu người cùng đi đồng nghĩa với việc nhường cờ cho đối thủ, sân nhà của Quốc Sắc, Chu Mộc sẽ không bảo thủ như thế. Hai đường đều có người ít nhất có thể nhìn được toàn cục để điều chỉnh chiến lược đúng lúc.

Quả nhiên, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Tiểu Dư cùng đi đường dưới, phát hiện hai tuyển thủ của Quốc Sắc ở đây, là một dmg và một buff của đối phương. Lưu Xuyên lập tức triệu hồi bốn con rối, xảo diệu vòng qua chướng ngại cây cối, bao vây lấy đối thủ.

Chỉ một thao tác đơn giản như vậy nhưng vì cây cối quá nhiều, ngón tay Lưu Xuyên ấn nhiều hơn bình thường đến sáu lần.

Ngô Trạch Văn cũng tương tự, muốn đưa rắn nhỏ đi công kích đối phương phải đi đường hình chữ S vòng qua cây cối. Nếu đi trên đất bằng đường thẳng chỉ cần ấn hai tọa độ định tuyến, nhưng hôm nay cậu phải ấn bốn năm điểm tọa độ để điều chỉnh cách đi cho pet.

Rõ ràng Ngô Trạch Văn nhận thấy được việc đánh trong bản đồ này rất lao lực, may mà tốc độ tay của cậu nhanh, cho dù là thao tác phức tạp hơn trước, cậu vẫn có thể thong dong ứng đối.

Lưu Xuyên liên thủ với Ngô Trạch Văn bức lùi dmg và buff của đối thủ, lập tức mở miệng nói: “Đường trên cẩn thận, bên kia có bốn người!”

Đường dưới chỉ có hai tuyển thủ, hiển nhiên chủ lực của đối phương đi đường trên!

Tổ hợp bốn người Chu Mộc, Hứa Hân Nhiên, Triệu Trí, Lý Bằng Lượng đi đường trên, Chu Mộc vẫn đứng ở xa đánh khống chế, lợi dụng ưu thế dùng “Thái Cực giảm tốc trận” khiến tốc độ của Tần Dạ giảm 50%, rất khó phá vây, mà Hứa Hân Nhiên lại dũng cảm xông tới phía trước, dùng “Long trảo thủ” bắt Lý Tưởng qua!

Triệu Chí chơi thích khách Minh Giáo, Lý Bằng Lượng là dmg Ám khí Đường Môn, thấy cô em Hân Nhiên bắt được đại sư của đối phương, hai người lập tức bạo tốc độ tay tập trung đánh Lý Tưởng. Chu Mộc lại buông một Lưỡng nghi trận tăng công kích đồng đội đồng thời hạ thấp phòng ngự đối phương.

Sở dĩ họ lựa chọn tập trung đánh Lý Tưởng là vì nếu đánh người khác thì Lý Tưởng sẽ bảo hộ người đó, còn không bằng dứt khoát giết tên đại sư gây rối này trước. Mục tiêu của Chu Mộc vô cùng chính xác – đối phương không có buff, mau chóng giết đại sư!

Lý Tưởng bị đánh hội đồng thực sự rất buồn bực.

Hứa Hân Nhiên là một cô gái, lại chơi Thiếu Lâm Phật giống cậu, đứng hàng trước bắt cậu qua khiến cậu có cảm giác hơi mất mặt – làm một đại lão gia, bị cô nhóc cứ thế kéo qua, còn ra thể thống gì nữa! Hơn nữa Tần Dạ còn đang ở bên cạnh nhìn…

Một khắc ấy, Lý Tưởng đột nhiên rất nhớ Tiểu Dư, có buff bơm máu cho thì đỡ rồi…

Giang Thiếu Khuynh là tuyển thủ cùng lưu phái với Chu Mộc, đấu với phụ trợ Võ Đang mạnh nhất liên minh, tốc độ bày trận của cậu chắc chắn chậm hơn. Hơn nữa, dù cho cậu bày trận phụ trợ cũng chẳng có tác dụng gì lớn, một mình Tần Dạ căn bản không thể phá được phòng tuyến của Hứa Hân Nhiên.

Tần Dạ nhìn cục diện một chút, quyết đoán nói: “Thiếu Khuynh, lùi về sau, rời khỏi phạm vi công kích của đối phương.”

Giang Thiếu Khuynh nghe lời Tần Dạ, hai người cùng nhau lùi về phía sau vài bước.

Lý Tưởng: “…”

Đồng đội cứ thế mặc kệ cậu sao?!

Tần Dạ bình tĩnh nói: “Lý Tưởng cố thêm 30 giây nữa, Thiếu Khuynh dùng trận phòng ngự.”

Giang Thiếu Khuynh mở trận phòng ngự, giúp Lý Tưởng tăng khả năng phòng thủ, Lý Tưởng đành phải dùng các loại chiêu lớn bảo mệnh của Thiếu Lâm, vẫn chống đỡ được đến khi cờ lệnh xuất hiện. Lý Tưởng bị đánh hội đồng giờ đã thấp máu, hiển nhiên không cứu nổi, Tần Dạ liền mở miệng nói: “Rút!”

Tần Dạ cùng Giang Thiếu Khuynh rút lui về sau, để lại một mình Đại Sư Lý Tưởng bị đối phương vây quanh giết chết.

– [Quốc Chi Đại Kế] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư]!

Mọi việc Tần Dạ làm đều không hề sai, đều xuất phát từ đại cục mà suy xét, bọn họ 3 vs 4 hiển nhiên không đánh lại, như vậy chỉ có thể tối thiểu hóa điểm hạ gục, nhờ một mình Lý Tưởng chịu thương tổn cho tới tận khi cờ xuất hiện, ít nhất có thể đảm bảo cho Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lấy được cờ đường dưới. Tần Dạ và Giang Thiếu Khuynh không để ý Lý Tưởng, rút lui đúng lúc cũng là vì không muốn tặng thêm điểm hạ gục cho đối phương.

Lý Tưởng sau khi chết bèn đợi sống lại ở thành, không hề có chút uể oải nào, dù sao làm Thiếu Lâm Phật cậu cũng đã quen hy sinh để bảo vệ đồng đội. Lý Tưởng hồi đầy máu và mana lập tức sinh long hoạt hồ bổ nhào vào đường giữa: “Tôi đi đặt tầm nhìn nhé?”

Lưu Xuyên cười nói: “Không sai, có tiến bộ.”

Tại đường trên, bốn người Quốc Sắc bắt đầu đánh cờ, Tần Dạ và Thiếu Khuynh chỉ nghĩ biện pháp cầm chân đối diện, tránh cho Chu Mộc đánh cờ quá nhanh. Mà Chu Mộc vẫn rất bình tĩnh, căn bản không để ý tới Tần Dạ và Thiếu Khuynh, lập tức hạ lệnh dồn toàn lực đánh cờ.

Kết quả là cờ hai đường trên dưới cùng rơi xuống, có thể thấy lực dmg của Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn vô cùng đáng sợ.

Cờ đen đường giữa xuất hiện, một mình Lý Tưởng bố trí tầm nhìn đợi đồng đội tới, sáu người hai bên đến đông đủ, lại bắt đầu mở giao tranh!

Lúc này chính là khi ưu thế của Quốc Sắc trên bản đồ phát huy, Chu Mộc phóng trận khống chế từ xa, các loại trận giảm tốc, định thân ngăn cản Tần Dạ. Hai dmg chủ lực đối phương đều là Đường Môn Ám khí, có thể trốn sau đại thụ phóng ám khí, trong khi Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên lại bị hạn chế, dù Lý Tưởng đã đặt tầm nhìn tốt cũng rất khó để tìm được vị trí chuẩn xác của đối phương.

Hai dmg của đối thủ đều đánh tầm xa, đối tượng bị tập trung đánh chính là Tần Dạ, vì phòng ngự của Tần Dạ yếu, hơn nữa trong phạm vi công kích hàng trước, Lý Tưởng thấy Tần Dạ bị đánh lập tức không do dự đi tới bảo hộ, mạnh mẽ hấp thu toàn bộ thương tổn cho Tần Dạ.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Chu Mộc lại buông “Lục hợp trận” xuống chân Lý Tưởng.

Đây là trận pháp “hạ thấp hiệu quả buff”, Lý Tưởng thấp máu, Tiểu Dư muốn tăng máu lại cho cậu nhưng không ngờ Chu Mộc nhanh tay lẹ mắt buông trận pháp hạ thấp hiệu quả trị liệu xuống khiến lượng máu Tiểu Dư bơm được giảm xuống một phần ba.

Tiểu Dư chuẩn bị không kịp, vội vàng bạo tốc độ tay liên tục dùng kỹ năng bơm máy, lại phát hiện dưới ảnh hưởng của trận pháp, cậu tăng không lại, máu Lý Tưởng điên cuồng tụt xuống, rất nhanh liền chết.

– [Quốc Sĩ Vô Song] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư]!

Lý Tưởng ngã xuống, Long Ngâm tự nhiên càng khó đánh.

Cuối cùng, dưới sự khống chế từ xa của Chu Mộc, đội tuyển Quốc Sắc thành công lấy được cờ đen, điểm số xác định 5:4, đội tuyển Quốc Sắc thua lôi đài, khi đoàn chiến lợi dụng ưu thế địa hình lấy được bốn điểm.

Kết quả này cũng nằm trong dự kiến của Lưu Xuyên.

Đội tuyển Quốc Sắc sân nhà chọn bản đồ, đoàn chiến lấy được hai lá cờ cũng hợp lý, Lưu Xuyên vốn còn lo đoàn chiến Long Ngâm không thể lấy được lá cờ nào, nhưng thật may là điều đó không xảy ra.

Mọi người nhìn điểm đương nhiên cũng rất vui, tác chiến sân khách lấy được năm điểm đã là thành tích rất tốt rồi. Đoàn chiến thua cũng là vì bị nhắm tới, những người mới thoải mái chấp nhận kết quả này.

Chỉ là Lý Tưởng có chút buồn bực liên tục bị em gái Hân Nhiên bắt tới hai lần, cảm giác rất khủng khiếp.

Đại bộ phận tuyển thủ chơi tank trong liên minh chuyên nghiệp đều chơi “Thiếu Lâm Quyền”, trong đó nổi danh nhất là Tiêu Tư Kính. Tuyển thủ chơi thuần tank “Thiếu Lâm Phật” lại hiếm hơn nhiều. Dù sao thì thuần tank không có kỹ năng công kích, chỉ có thể bị động chờ đánh, thường xuyên hy sinh bản thân bảo vệ đồng đội, sẽ khiến người ta rất khó chịu.

Hứa Hân Nhiên là một cô gái chơi tank Thiếu Lâm đã khiến người ta đủ sửng sốt, đáng sợ hơn là cô gái này vô cùng dũng mãnh, kiên cường, đứng ở phía trước khí thế hùng hổ, hôm nay Lý Tưởng hai lần bị cô kéo qua đánh chết khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương nghiêm trọng!

Sau khi thi đấu xong, Lưu Xuyên đưa mọi người sang bên Quốc Sắc bắt tay, Hứa Hân Nhiên rất vui khi thấy Tần Dạ, nắm tay Tần Dạ cười nói: “Tần Dạ, đã lâu không gặp, em mời anh ăn cơm trưa nhé!”

Tần Dạ mỉm cười nói: “Được thôi.”

Lý Tưởng nghe được những lời này lại càng buồn bực trong lòng. Đồng đội cũ gặp lại mời nhau bữa cơm chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói, tâm sự trò truyện liệu Tần Dạ có nghĩ Hứa Hân Nhiên trước đây từng đối xử với anh tốt như thế nào không? Sau đó lại phát hiện cô bé Hân Nhiên này giờ đã lợi hại hơn trước, lại còn xinh đẹp hơn nữa?

Đây không phải chuyện tốt lành gì – rất là không ổn!

Một khắc ấy trong đầu Lý Tưởng đột nhiên hiện ra mấy chữ “Tình cũ không rủ cũng đến”, nghĩ đến hình ảnh Tần Dạ và Hứa Hân Nhiên ngồi ăn nhìn nhau cười nói, trong lòng cậu không nhịn được bốc lên một ngọn lửa ghen tị.

Các thành viên Long Ngâm đi ăn trưa tại nhà hàng gần khách sạn, Giang Tuyết đặt bàn xong Tần Dạ xin phép rời đội đi ăn riêng với Hứa Hân Nhiên. Vì không có Tần Dạ, Lý Tưởng cũng không có tinh thần gì, tùy tiện ăn vài miếng liền về khách sạn.

Nằm trên giường, Lý Tưởng càng nghĩ càng buồn bực.

Có phải Tần Dạ không thèm để ý tới cậu dù chỉ một chút? Hôm nay khi thi đấu cũng không để ý sống chết của cậu mà bình tĩnh dẫn dắt Giang Thiếu Khuynh rút lui… Được rồi, đó là chiến thuật, cậu không để ý. Nhưng thi đấu xong vừa thấy Hứa Hân Nhiên đến anh liền xem nhẹ sự tồn tại của cậu, đây mới là điều khiến cậu không chịu được.

Lý Tưởng biết, trước đây khi ở Trường An chỉ có Hứa Hân Nhiên là đối tốt với Tần Dạ, cậu thấy rất nhiều lần sau khi thi đấu xong Hứa Hân Nhiên sẽ đi mua đồ uống cho anh, Tần Dạ và Hân Nhiên cảm tình tốt như thế, đồng đội cũ gặp lại ra ngoài ăn cơm cũng là chuyện nên làm…

Nhưng trong lòng cậu vẫn phiền muộn vô cùng, có cảm giác bộ dạng Tần Dạ mỉm cười với Hứa Hân Nhiên vô cùng chói mắt.

Lý Tưởng kéo chăn kín đầu, điều chỉnh tâm tình buồn bực, hoàn toàn không biết Tần Dạ trở về lúc nào.

Tần Dạ vì lo lắng ảnh hưởng tới Lý Tưởng ngủ trưa, mới rón rén đi vào phòng, kết quả vừa vào lại thấy người nào đó chùm kín chăn ngồi trên giường dựa vào cửa sổ, biến bản thân thành cái bánh chưng.

Tần Dạ cảm thấy rất buồn cười, đi tới vỗ vào chăn: “Không sợ ngạt chết à?”

Lý Tưởng nghe thấy tiếng, lập tức lộ đầu ra nói: “Anh về rồi à?”

Tần Dạ gật gật đầu: “Ừ.”

Lý Tưởng trầm mặc một lát hỏi: “Hứa Hân Nhiên mời anh ăn gì thế? Sao lại ăn lâu như vậy?”

Tần Dạ nói: “Đồ ăn Hoài Dương.”

Lý Tưởng hỏi: “Ăn ngon không?”

Tần Dạ nói: “Tàm tạm.”

Lý Tưởng hỏi: “Hai người hàn huyên những gì?”

Tần Dạ không đáp lại, một lát sau mới lại gần nhìn chằm chằm vào mắt Lý Tưởng, thấp giọng nói: “Cậu đang chất vấn tôi đấy à?”

Lý Tưởng vội nói: “Không phải, tôi chỉ là… Tùy tiện hỏi thôi, anh không muốn nói thì thôi.”

Tần Dạ thấy sắc mặt khó coi của cậu, nhịn không được mỉm cười nói: “Đừng bảo là ghen nhé?”

Lý Tưởng quay đầu đi không nói lời nào, nhìn bộ dạng thở phì phì kia rõ ràng là đang ghen muốn chết.

Tần Dạ cười cười, đến gần bên môi Lý Tưởng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cậu một chút, nói: “Tôi coi Hân Nhiên như em gái, cậu ghen cái gì?”

Lý Tưởng: “…”

Lý Tưởng được hôn một cái liền đầy máu sống lại, kích động ôm lấy Tần Dạ, đôi mắt sáng ngời mặt đầy chờ mong nhìn anh nói: “Thật không? Anh chỉ coi Hứa Hân Nhiên như em gái… Thế tôi thì là gì?”

Tần Dạ nói: “Cậu đương nhiên là em trai.”

Lý Tưởng: “…”

Tần Dạ dùng một chiêu “Xuyên tâm trảo” tạo thành bạo kích thương tổn với Lý Tưởng, Lý Tưởng đã bị trọng thương.

Em trai?! Mẹ nó! Sao tôi lại thành em trai anh rồi?!

Tuy tôi kém anh hai tuổi thật, nhưng tôi cao hơn anh, to hơn anh, còn bảo vệ được anh!

Thấy biểu tình muốn hộc máu của người này, Tần Dạ cảm giác chơi đủ rồi, mới thò tay vuốt mặt cậu, lại gần hôn cậu một chút nói: “IQ hơi thấp, ngẫm nghĩ lại đi, ngu ngốc.”

Sau đó Tần Dạ liền bỏ mặc Lý Tưởng ngẩn người, xoay người tới phòng tắm.

Hôm nay khi gặp lại Hân Nhiên, nhắc lại nhiều chuyện cũ, năm đó khi ở đội tuyển Trường An, anh thân với Hân Nhiên nhất, hôm nay hai người lại ở hai chiến tuyến, cơ hội gặp mặt lại càng hiếm hoi. Nhắc lại chuyện trước kia, hai người đều có chút cảm khái.

Hứa Hân Nhiên hỏi anh: “Tần Dạ, anh ở đội tuyển Long Ngâm có ổn không?”

Tần Dạ không do dự nói: “Rất tốt.”

Hứa Hân Nhiên biểu tình có chút mất mát, lại nhanh chóng mỉm cười nói: “Em ở Quốc Sắc cũng rất tốt.”

– chỉ tiếc, chúng ta không còn có thể kề vai chiến đấu nữa. Bên cạnh anh đã có người khác bảo vệ rồi.

Hứa Hân Nhiên không nói ra những lời này, cô nhận ra rằng, Lý Tưởng Đại Sư kia đối với Tần Dạ rất tốt, ngay cả việc mua đồ uống cho Tần Dạ cậu ta cũng ôm vào, vậy là tốt rồi. Tần Dạ có thể trở lại, tìm được đội ngũ mà mình thích, cô cũng vui thay cho anh.

Tần Dạ không ngờ bản thân có thể quyết đoán nói với Hân Nhiên hai chữ “Rất tốt”, sau này ngẫm lại, hẳn là trong tiềm thức của mình có cảm giác ở đội tuyển Long Ngâm rất vui vẻ phải không? Cho nên mới không hề do dự nói ra như vậy.

Rời Trường An, tới Long Ngâm, đây là lựa chọn vô cùng gian nan với Tần Dạ. Thật may là anh không sai.

Tần Dạ ở Long Ngâm thực sự đã rất vui vẻ, đây là một đội ngũ ấm áp, có nhiều đồng đội dễ thương, nhất là cái tên Lý Tưởng này. Tuy Tần Dạ thích đùa cậu, nhưng anh hiểu rất rõ – cảm tình của cậu với anh chân thành và mạnh mẽ đến nhường nào.

Nhất là khi Lý Tưởng ghen, Tần Dạ cảm giác thật dễ thương, nhịn không được bắt nạt cậu ta một chút.

Lý Tưởng não bộ đứng hình ngồi trên giường rất lâu mới hồi phục tinh thần, sờ lên đôi môi ẩm ướt vừa được Tần Dạ hôn, hưng phấn nhảy từ trên giường xuống dưới – câu vừa rồi anh ấy nói là có ý gì? Ý là anh ấy cũng thích mình sao? Mình đoán không nhầm đúng không?!Hết chương 263.

Chắc đây là lần thứ n mình nói câu này rồi… Đồ hồ ly tinh Tần Dạ, nó cao hơn anh to hơn anh đè được anh đấyyyy 凸(ಠ益ಠ)凸

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.