Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 276: Chương 276: Long Ngâm vs Thịnh Đường (Mục đích lựa chọn bản đồ)




Từ khi đội tuyển Long Ngâm bước vào liên minh chuyên nghiệp tới giờ, 12 trận đấu liên tục đều bảo vệ được cờ lệnh lôi đài, hôm nay là lần đầu bọn họ để cờ lọt vào tay đối thủ, lần đầu tiên vứt bỏ ba điểm lôi đài, các đội viên khó chịu là chuyện chắc chắn.

Nhưng cảm xúc của những thành viên Long Ngâm không suy sụp đến mức đó, vì mọi người cũng đã sớm dự đoán được kết quả này.

Chưa kể Ngô Trạch Văn cuối cùng nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, khiến lòng mọi người dễ chịu hơn rất nhiều.

Lưu Xuyên đi lên trước tiên, nhẹ nhàng ôm Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, em đánh đã rất tốt rồi.”

Trạch Văn bị Tiểu Đường bắt nạt khiến Lưu Xuyên có chút đau lòng. Nhưng tính cách của Đường Ngự Phong là như thế, dù là ai thì mũi tên đoạt mệnh của hắn cũng chưa từng nể mặt, cho dù là đại sư huynh của mình cũng sẽ không khách khí. Lưu Xuyên cũng từng bị Tiểu Đường bắn chết vài lần chứ đừng nói Trạch Văn.

Lưu Xuyên chủ động đến an ủi Ngô Trạch Văn, nhưng Ngô Trạch Văn cũng không quá khó chịu, dù sao Đường Ngự Phong cũng là đại thần như Lưu Xuyên, thua dưới tay Đường đội là chuyện rất bình thường, quan trọng hơn là cậu có cảm giác bản thân thu hoạch được rất nhiều điều mới sau trận đấu này.

Ngô Trạch Văn bị Lưu Xuyên ôm vào trong ngực, có chút ngượng ngùng đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: “Vừa rồi khi di chuyển, phương pháp của tôi không cẩn thận xuất hiện lỗ hổng, về sau sẽ chú ý điểm này hơn. Hơn nữa gặp phải rừng cây chướng ngại nhiều như vậy, loại bản đồ rừng trúc này tôi nghĩ nên sử dụng đấu pháp hiến tế thuần túy, trực tiếp hiến tế toàn bộ pet, sau đó lợi dụng những trạng thái có lợi từ việc này để xông tới đánh nhau.”

Lưu Xuyên có chút sửng sốt cúi đầu nhìn Ngô Trạch Văn, hắn vốn cho rằng Trạch Văn sẽ khổ sở, muốn nói chút gì đó an ủi, chẳng ngờ năng lực điều chỉnh tâm lý của Ngô Trạch Văn lại mạnh như vậy, căn bản không cần hắn an ủi, lại còn chủ động nói ra vấn đề tồn tại khi thi đấu.

Đây mới là điểm khó có được đáng quý nhất của một người mới.

Thắng không kiêu, bại không nản, thu thập kinh nghiệm sau mỗi trận đấu, phát hiện khuyết điểm, nhanh chóng tiến bộ.

Trạch Văn ngày hôm nay đã có tiềm chất của một đại thần.

Lưu Xuyên vui mừng vuốt tóc Ngô Trạch Văn, thấp giọng nói: “Trạch Văn, em thực sự quá tuyệt. Có thể ý thức được những việc này là tốt rồi, sau khi trở về chúng ta tranh thủ thời gian cẩn thận nghiên cứu.”

Ngô Trạch Văn gật gật đầu: “Được!”

***

Thời gian nghỉ nhanh chóng qua đi, đoàn chiến tiếp theo, khi đội tuyển Thịnh Đường lựa chọn bản đồ, Đường Ngự Phong lại lựa chọn tấm bản đồ “Tử trúc lâm” (rừng trúc tím), Lưu Xuyên không nói gì đánh chữ: “…”

Đường Ngự Phong: “= =”

Khán giả tỏ vẻ: Hai vị đội trưởng đang đánh đố người khác sao? Hai ký hiệu này hàm nghĩa quá sâu sắc, chúng tôi không hiểu!

Nhưng dù sao cũng là thi đấu trực tiếp, Lưu Xuyên cũng không thể làm mặt muốn ói.

Trước đó Lưu Xuyên nói mua cho hắn một tủ lạnh kem, quả nhiên Đường Ngự Phong tuân theo ước định, không chọn bản đồ “Mê vụ sâm lâm”, nhưng chọn cái bản đồ “Tử trúc lâm” thì cũng chẳng khác gì, vẫn là loại bản đồ rừng cây nhắm vào tuyển thủ hệ triệu hồi.

Bản đồ Tử trúc lâm này khá có lợi cho đội tuyển Thịnh Đường khi đoàn chiến, bởi vì mưa tên từ xa của Đường Môn có thể không ngừng gây rối đối phương, kỹ năng “Vũ tiễn lưu tinh” gây sát thương diện rộng có thể trở thành hỏa lực áp chế từ xa, hơn nữa còn có chiêu “Xuyên vân tiễn” xuyên qua được hết mọi chướng ngại.

Lưu Xuyên dứt khoát kéo cả sáu người đi đường trên, muốn toàn lực lấy được một lá cờ, không ngờ rằng Đường Ngự Phong, Chu Thiên Vũ và phụ trợ Vương Khánh Nguyên của Thịnh Đường cũng đi đường trên, đường dưới là ba người còn lại.

Đường Ngự Phong mang theo Tiểu Chu và phụ trợ, lợi dụng cự ly cực xa, dùng kỹ năng quần công “Vũ tiễn lưu tinh” bào máu của Long Ngâm, Tiểu Chu còn phối hợp sư phụ mình bắn ra rất nhiều “Thối băng tiễn” giảm tốc tập thể, khiến đội tuyển Long Ngâm vô cùng đau đầu.

Cứ đánh như thế đến khi cờ lệnh xuất hiện, nếu đội tuyển Long Ngâm bị Đường Ngự Phong tiêu hao thành thấp máu sẽ rất khó để nhanh chóng đánh gãy cờ, nhỡ đâu đường dưới đánh xong trở về đường trên trợ giúp, rất có khả năng toàn quân bị diệt.

Lưu Xuyên nhíu mi, quyết đoán nói: “Tần Dạ cậu đi quấy nhiễu Đường Ngự Phong, Lý Tưởng ở bên bảo vệ! Thiếu Khuynh mở gia tốc, lên!”

Giang Thiếu Khuynh lập tức mở trận pháp gia tốc, giúp toàn đoàn Long Ngâm di chuyển với tốc độ nhanh hơn, Lý Tưởng và Tần Dạ trụ vững dưới hỏa lực sóng vai vọt tới phía trước, Lý Tưởng quyết đoán dùng Kim chung tráo bảo hộ Tần Dạ, hấp thụ toàn bộ thương tổn giúp Tần Dạ.

Tiểu Dư bước nhanh theo sau, duy trì cự ly nhất định bơm máu cho Lý Tưởng.

Đường Ngự Phong thấy Tần Dạ và Lý Tưởng xông tới, liền mang hai người còn lại đi vòng trong rừng trúc. Nhưng Tần Dạ cũng không dễ đối phó như vậy, Đường Ngự Phong muốn chơi diều với Tần Dạ, Tần Dạ lại lập tức khinh công nhảy lên ba lần phá vây, trực tiếp tung một chiêu “Nhiếp hồn trảo” trước mặt Đường Ngự Phong, quyết đoán đánh thẳng vào Đường Ngự Phong!

Đường Môn Cung tiễn có ưu thế ở khả năng công kích từ xa, khi bị gần người thì lực đánh của Đường Môn sẽ giảm, Đường Ngự Phong bị Tần Dạ lại gần quấy nhiễu, rất nhiều kỹ năng không thể phát ra, đành phải chuyển hỏa lực sang đối phó Tần Dạ trước.

Đúng lúc này, sau một phút, cờ lệnh hai đường đồng thời xuất hiện.

Lưu Xuyên lập tức mở miệng nói: “Trạch Văn đánh cờ với tôi, Tần Dạ, mấy người bám trụ Đường Ngự Phong!”

Tần Dạ dứt khoát gật đầu: “Đã biết!”

Lý Tưởng và Tần Dạ tới giết Đường Ngự Phong, tách rời đội tuyển Long Ngâm, Tiểu Dư cũng không thể buff máu cho bọn họ. Lý Tưởng tung ra đủ các loại kỹ năng hấp thu thương tổn bảo vệ Tần Dạ, máu hạ rất nhanh, Tần Dạ bùng nổ tốc độ tay đánh Đường Ngự Phong, đáng tiếc, phụ trợ đối phương lại mở trận phòng ngự, chiêu thức đánh tới không tạo được thương tổn quá lớn.

Mục tiêu của Tần Dạ rất rõ ràng – anh không muốn đánh chết Đường Ngự Phong, chỉ muốn quấy nhiễu hắn, làm cho Đường Ngự Phong không thể ra tay nhắm vào Lưu Xuyên.

Hai người Lý Tưởng và Tần Dạ chắn phía trước khiến chiến thuật của Đường Ngự Phong không thể thi triển. Nhưng hắn còn có đồ đệ, Chu Thiên Vũ là tuyển thủ thông minh, thấy đội trưởng bị Tần Dạ quấy nhiễu cũng không vội đi hỗ trợ, ngược lại quay về nhắm vào phía những người đang đánh cờ bên kia.

Vừa lúc Giang Thiếu Khuynh rất bình tĩnh, vừa thấy Chu Thiên Vũ phóng “Vũ tiễn lưu tinh” tới, cậu lập tức mở Lưỡng nghi trận, đề cao phòng ngự tập thể, những mũi tên của Chu Thiên Vũ bắn tới không gây mất máu nhiều, Tiểu Dư lại bù lại bằng một chiêu “Quảng lăng tán” …

Đội tuyển Long Ngâm đối mặt với sự quấy nhiễu từ xa của Đường Ngự Phong, cuối cùng cũng gian nan lấy được cờ xanh, còn đường dưới Trần Tuấn Phi cũng phối hợp với hai đồng đội lấy được cờ đỏ, hai bên cũng không ham chiến nữa, ăn ý đồng thời rút về điểm hồi sinh.

Cờ đen đường giữa xuất hiện, sáu người hai bên đều đến đủ, Thịnh Đường lợi dụng ưu thế địa hình, tuy Tần Dạ có thể quấy nhiễu được Đường Ngự Phong, nhưng đội tuyển Thịnh Đường có hai cung thủ lại thêm một đại thần Đường Môn Ám khí, Tần Dạ không thể một chọi ba… Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lại gặp hạn chế về sát thương, đội tuyển Long Ngâm tác chiến sân khách, cảm giác gian khổ vô cùng.

Cuối cùng, điểm số là 2:7.

Tiếng hoan hô tại hiện trường vang lên banh nóc, đối với fan Thịnh Đường mà nói, có thể lấy được bảy điểm khiến bọn họ vô cùng hoan hỉ. Nhưng đối với mọi người đội tuyển Long Ngâm đường xa tới, từ khi vào liên minh tới giờ, kém nhất cũng đánh được 5:4, lần đầu 2:7, khiến tâm tình mọi người đều có chút mất mát.

Nhưng Lưu Xuyên lại tỏ ra không quan tâm, mỉm cười vỗ vai mọi người: “Được rồi, thi đấu kết thúc, không sao, trước tôi đã nói rồi, lấy được hai điểm cũng đáng quý, 2:7 vẫn còn tốt chán so với 0:9 đúng không!”

– đội trưởng anh thật là bao dung! So với 0:9 thì đương nhiên 2:7 đỡ hơn rồi!

Nhưng tính cách của đội trưởng rõ ràng có thể ảnh hưởng tới bầu không khí toàn đội, Lưu Xuyên mặt không để ý mỉm cười, các đội viên điều chỉnh tâm tình một chút cũng nhanh chóng hồi phục nguyên khí.

– đúng vậy, trước khi thi đấu đã nói, lấy được hai điểm thì là hai điểm, tác chiến sân khách như vậy là được rồi.

Đội tuyển Thịnh Đường sang bắt tay, Lưu Xuyên nắm tay Đường Ngự Phong tủm tỉm cười nói: “Tiểu Đường, chọn bản đồ hay nhỉ.”

Đường Ngự Phong vô tội nói: “Là chị Nhan chọn đấy.” Sau đó nói tiếp: “Lát nữa cùng ăn cơm được không? Tôi mời.”

Sau trận đấu hội nghị khai mạc, Lưu Xuyên cũng đã lâu không gặp Tiểu Đường, dù trên sân đấu là liều chết giết nhau, nhưng đấu xong bọn họ vẫn là sư huynh đệ tốt nhất, Đường Ngự Phong là chủ nhà, mời sư huynh ăn cơm cũng là chuyện nên làm.

Lưu Xuyên liền không khách khí nói: “Được đó, thuận tiện mang tiểu đồ đệ ra đây giới thiệu cho sư huynh.”

***

Phỏng vấn sau trận đấu, đội tuyển Long Ngâm bị phóng viên bao vây, Lưu Xuyên sớm liệu trước chuyện này, không muốn phóng viên làm khó những người mới trong đội, phỏng vấn lần này hắn không mang theo ai, một mình đi tới.

Nhìn Lưu Xuyên mỉm cười tủm tỉm ngồi tại bàn phỏng vấn, phóng viên không khách khí hỏi: “12 trận đấu trước của đội tuyển Long Ngâm có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hôm nay gặp đội tuyển Thịnh Đường, tỉ số là 2:7, lôi đài cũng thua, Xuyên đội có suy nghĩ gì không? Điều này liệu có thể hiện những trận tiếp theo cũng sẽ có khả năng thất bại?”

Lưu Xuyên bình tĩnh nói: “Kết quả này tôi đã sớm dự đoán được, đầu tiên hôm nay là sân nhà của Thịnh Đường, bản đồ được chọn cũng nằm trong chiến lược, đội tuyển Long Ngâm không lấy được nhiều điểm cũng là chuyện bình thường. Những trận tiếp theo đối thủ của chúng tôi còn rất nhiều đội mạnh, tôi không thể đảm bảo giành được bao nhiêu điểm, nhưng tôi cam đoan sẽ dẫn dắt đội viên đánh thật tốt trong từng trận đấu để không thẹn với lương tâm.”

Ánh mắt Lưu Xuyên đảo qua phóng viên dưới đài, khẽ cười nói tiếp: “Tôi tin rằng, các đội viên Long Ngâm có thể thong dong nghênh đón thắng lợi, cũng có thể mỉm cười đối mặt thất bại. Sắp xếp thi đấu trong thời gian này có thể nói là cơn ác mộng của đội tuyển Long Ngâm, chúng tôi sẽ cố gắng chống đỡ, chỉ có khổ luyện như thế, Long Ngâm mới có thể trưởng thành và lột xác thực sự, trở nên càng mạnh mẽ hơn!”

Các phóng viên: “…”

Rõ ràng là thi đấu thua, sao Xuyên thần lại nhiệt huyết thế này!

Rất nhiều phóng viên đã soạn sẵn câu hỏi, muốn nhân cơ hội mỉa mai Xuyên thần một chút – nhìn đi, thua rồi, sợ chưa, gặp đội mạnh là đấu không lại đúng không?

Cuối cùng Lưu Xuyên vừa nói lời này, cả đám phóng viên ngược lại bắt đầu kích động vỗ tay. Vỗ xong mới kịp phản ứng, những vấn đề mình chuẩn bị trước còn chưa kịp hỏi, công lực tẩy não của Xuyên thần càng ngày càng lợi hại!

Nhưng nhìn bộ dạng mỉm cười tự tin của Lưu Xuyên, rất nhiều câu hỏi của phóng viên lại trở nên ngượng nghịu khó mở lời.

– Xuyên thần, mãi mãi là người đàn ông tự tin và mạnh mẽ như vậy.

Trước đây ở Hoa Hạ cũng từng thua rất nhiều trận đấu, nhưng đã ai nhìn thấy Xuyên thần uể oải hay nổi giận chưa?

Hắn vẫn mãi mỉm cười như thế, cảm giác hết thảy khó khăn đều không đánh ngã được hắn.

***

Đội tuyển Long Ngâm phỏng vấn xong, tới lượt đội tuyển Thịnh Đường. Khi Đường Ngự Phong trả lời phỏng vấn, mặt vẫn chỉ một biểu cảm “= =”, bộ dạng ỉu xìu muốn ngủ, rất nhiều vấn đề đều để cho Trần miệng rộng trả lời.

Phóng viên hỏi: “Đội phó Trần, Thịnh Đường sân nhà vẫn mạnh như vậy, nhưng đối với biểu hiện hôm nay của Long Ngâm, anh có cảm giác thế nào?”

Trần Tuấn Phi nghĩ nghĩ nói: “Rất tốt, tuy là đội ngũ mới thành lập, nhưng những người mới đều có điểm sáng, tôi muốn đặc biệt nói về tuyển thủ nữ Ngô Đồng Mộc, trước khi thi đấu tôi còn cho rằng có thể giải quyết cô ấy một cách dễ dàng, nhưng khi lâm trận mới phát hiện ra, cô gái này vô cùng lợi hại, tôi nghĩ nếu cô ấy có thể tiếp tục duy trì tinh thần không sợ chết liều mạng này, tương lai tiến bộ vô cùng rộng mở.”

Trần Tuấn Phi quay đầu nhìn về phía Đường Ngự Phong, Đường Ngự Phong gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Đúng vậy.”

Trần Tuấn Phi cười cười, nói tiếp: “Còn có tuyển thủ Mê Vụ Chiểu Trạch, chúng tôi đã xem rất nhiều video thi đấu trước đó, chị Nhan còn nghiên cứu riêng đặc điểm của tuyển thủ này, nếu hôm nay là sân nhà của Long Ngâm, chúng tôi chưa chắc đã thắng. Tóm lại, tuy hôm nay đội tuyển Thịnh Đường phát huy tốt lấy được bảy điểm, nhưng đội tuyển Long Ngâm vẫn là đối thủ không thể xem thường, đội ngũ của họ đang trong giai đoạn trưởng thành, tiền đồ vô lượng.”

Tuy Trần Tuấn Phi thích bà tám, nhưng khi đối mặt với truyền thông vẫn rất có phong thái của một đội phó, mỗi lần Thịnh Đường chiến thắng, cậu đều nể mặt đối thủ, khen đối thủ một chút cũng là để đội tuyển thua cuộc không quá mất mặt.

Đấu pháp đáng khinh vòng ra sau của Trần Tuấn Phi khiến nhiều người hận cậu thấu xương, nhưng vì năng lực ngoại giao xuất sắc này, vị trí của đội tuyển Thịnh Đường trong liên minh luôn được thừa nhận. Hơn nữa Đường Ngự Phong lại là người khiêm tốn kiệm lời, fan ruột của Thịnh Đường rất đông, đặc biệt là những người chơi Đường Môn, 70% là fan Thịnh Đường.

***

Đối với trận đấu này, phía truyền thông đưa ra đánh giá: “Đội tuyển Thịnh Đường sân nhà vẫn xuất sắc như trước, đội tuyển Long Ngâm khi thi đấu lộ ra nhiều khuyết điểm, nhưng đội ngũ mới tới này vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, tương lai phía trước ra sao không ai biết được, phải xem điều chỉnh tiếp theo của Xuyên thần.”

Đương nhiên cũng có rất nhiều kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, tỉ như nói “Đội tuyển Long Ngâm chỉ có thể ở sân nhà lợi dụng mê cung bắt nạt đội tuyển khác, vừa ra sân khách liền thành bùn nhão” “Chắc chắn tiếp sau đây sẽ thua liên tục”, những ý kiến cực đoan này chỉ là số ít, Lưu Xuyên hoàn toàn không quan tâm.

Chiều hôm đó, weibo chính thức của đội tuyển Long Ngâm đăng bài: “Cảm ơn mọi người vẫn luôn cổ vũ cho Long Ngâm, cái chúng tôi cần không chỉ là những tiếng vỗ tay khi thắng lợi, mà quan trọng hơn là sự cổ vũ khi thất bại. Hi vọng mọi người có thể cùng chúng tôi đi qua đoạn đường gian nan nhất này, chỉ khi qua được thời gian tôi luyện này, đội tuyển Long Ngâm mới có thể thực sự lột xác và trưởng thành! @Hải Nạp Bách Xuyên @Lam Lam Lam Lam @Dạ Sắc @Mê Vụ Chiểu Trạch @Lý Tưởng Đại Sư @Sách Mã Giang Hồ @Thanh Phong Đạo Trưởng @Ngư Nhi Thủy Trung Du @Ngô Đồng Mộc”

Bài đăng trên weibo của “Đội tuyển Long Ngâm” này là Giang Tuyết đăng lên, đương nhiên là có Lưu Xuyên bày mưu phía sau.

Long Ngâm là một đội ngũ mới toanh, fan ruột rất ít, phần lớn đều là fan cũ trung thành của Xuyên thần, Dạ thần và Tứ Lam đi theo cổ vũ. Dù Từ Sách và Ngô Trạch Văn cũng hấp dẫn được một ít fan mới, nhưng số lượng cũng không nhiều. Người ủng hộ cho đội tuyển mới thành lập thường thường sẽ dao động, sẽ không yên lòng, bài post weibo này có thể coi như là viên thuốc an thần mạnh nhất mà Long Ngâm cho bọn họ.

– đúng vậy, ủng hộ một đội tuyển, không chỉ là hoan hô khi bọn họ chiến thắng, quan trọng hơn là luôn ở bên cổ vũ khi bọn họ thua trận, là người bạn đồng hành cùng nhau trải qua gió mưa khắc nghiệt.

Fan của Thất Tinh Thảo có thể ở bên đội tuyển bảy năm, fan của Long Ngâm chẳng nhẽ lại không thể?

– chúng ta cũng có thể làm được!

Repost weibo nhanh chóng vượt quá 10000, rất nhiều người còn comment thành hàng “Cố lên!” “Tin tưởng các bạn!” “Long Ngâm cố lên!” “Cố lên!”.

Lưu Xuyên lướt weibo, nhìn thấy từng dòng “Cố lên!”, vui mừng hé môi.

Hắn hi vọng rằng Long Ngâm có thể có được những fan chân chính yêu mến bọn họ, ủng hộ bọn họ, dù thắng hay thua đều nguyện ý ở bên. Con đường của Long Ngâm còn rất dài, đội ngũ mới còn phải nghênh đón vô số những trận chiến khó khăn, nhưng Lưu Xuyên tin tưởng, chỉ cần những đội viên của mình không ngã xuống, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể đánh gục bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.