Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 409: Chương 409: Phiên ngoại 6: Tình thầy trò (1)






Lần đầu gặp mặt

Khác với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp thường giành được sự chú ý từ bang hội sau đó được nhận tới trại huấn luyện, cách mà Diệp Thần Hi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp lại khá đặc biệt – tự đề cử bản thân.

Khi đó thi đấu điện tử không phát triển mạnh như bây giờ, quân số trong trại huấn luyện của các đội tuyển lớn không nhiều, những thiếu niên dám buông bỏ tương lai tươi sáng mạo hiểm đi thi đấu đã ít lại càng ít chứ đừng nói tới việc tới câu lạc bộ tự tiến cử.

Lúc đó Hồ Lượng là người phụ trách trại huấn luyện của đội tuyển Lạc Hoa Từ, hắn đã rất khiếp sợ khi nhận được lá thư tự đề cử này.

Trong phong bì gồm có sơ yếu lý lịch hoàn chỉnh, gồm cả nhóm máu, chiều cao, cân nặng, quê quán. Phía sau là nguyện vọng của bản thân mong muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đến thế nào, còn nói rõ mình hiểu về game, kèm theo một tấm ảnh chụp, trong ảnh là một thiếu niên ngây ngô non nớt, nhìn qua chính là một đứa trẻ chậm lớn.

Sau bữa cơm Hồ Lượng có nhắc tới chuyện này với Lam Vị Nhiên, nhịn không được cười nói: “Thằng nhóc đó viết hồ sơ rất nghiêm túc, không biết là thật lòng hay đùa dai nữa?”

Ở cái tuổi 16 17, bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ, làm gì không làm sao lại muốn đi đánh game? Hồ Lượng thực sự không thể hiểu nổi.

Lam Vị Nhiên lại nói: “Anh trả lời cậu ta xem, không biết chừng cậu ta thực sự muốn gia nhập Lạc Hoa Từ. Nếu cậu ta dám gửi hồ sơ đến hòm thư public của Lạc Hoa Từ thì chúng ta cũng không thể tùy tiện phủ định được.”

Thấy đội trưởng nghiêm túc, Hồ Lượng vội nói: “Được, cơm nước xong về tôi sẽ trả lời, bảo cậu ta cuối tuần tới Lạc Hoa Từ phỏng vấn, đến lúc đó cậu cũng tới xem sao?”

Lam Vị Nhiên nói: “Cuối tuần nhà tôi có việc nên phải về, anh cứ phỏng vấn trước, nếu cậu ta thực sự muốn làm tuyển thủ thì giữ lại huấn luyện một thời gian rồi nói, nếu không thích hợp thì tôi sẽ dạy cậu ta, có rất nhiều người mới có tiềm lực ẩn giấu, phải từ từ đào móc.”

Lam Vị Nhiên rất nghiêm túc với chuyện trong đội, Hồ Lượng cũng tán đồng, nói: “Vậy được, cứ giao cho tôi.”

Cuối tuần, Hồ Lượng ở lại đội, quả nhiên Diệp Thần Hi đến phỏng vấn đúng giờ.

Thiếu niên 16 tuổi thực ra còn chưa trưởng thành, nhưng chiều cao xem như nổi bật so với bạn cùng lứa. Dáng người cao nhưng không nhiều cơ bắp, vì thế nom có vẻ gầy yếu đơn bạc, cậu ta mặc quần dài màu đen và áo sơ mi màu trắng đơn giản, thanh sảng sạch sẽ, bước chân vững vàng, ánh mắt không hề nao núng, đứng trước mặt Hồ Lượng không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, nói: “Chào anh, tôi là Diệp Thần Hi. Tôi tới để phỏng vấn.”

Hồ Lượng cười đánh giá cậu ta một phen, cảm giác thiếu niên này rất thú vị, nghiêm trang nói: Tôi tới phỏng vấn.

Diệp Thần Hi…

Đây là tuyển thủ đầu tiên trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp tự tiến cử bản thân đi phỏng vấn.

Hồ Lượng chỉ vào cái ghế trước mặt nói: “Ngồi đi, nói xem tại sao cậu muốn gia nhập Lạc Hoa Từ?”

Diệp Thần Hi bình tĩnh ngồi xuống, mở miệng nói: “Tôi muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lại thích phong cách thi đấu của Lạc Hoa Từ, trong game tôi cũng chơi Tiêu Dao.”

Hồ Lượng dứt khoát nói: “Cậu chơi lưu phái nào, PK vài trận với tôi.”

Diệp Thần Hi: “Trước mắt am hiểu nhất là hệ Ngọc tiêu.”

Phỏng vấn tuyển thủ không hỏi nhiều vấn đề như đi ứng tuyển làm nhân viên công chức, Hồ Lượng cảm giác tốt nhất vẫn nên PK. Hắn chơi phụ trợ hệ Vũ phiến, có điều thân là đội phó Lạc Hoa Từ, hắn cũng rất quen thuộc với các lưu phái khác, đánh với một người mới đương nhiên hắn sẽ không quan tâm chuyện đổi lưu phái chơi đùa một chút.

Hồ Lượng tùy tiện tìm hai account hệ Ngọc tiêu dự bị trong đội rồi đưa Diệp Thần Hi tới phòng huấn luyện.

Khi đó đã là cuối mùa giải thứ Hai, phòng huấn luyện của Lạc Hoa Từ đã trải qua một đợt trang hoàng cơi nới, phòng ở mấy chục mét vuông, rộng mở sáng sủa, hai hàng máy tính ngay ngắn chỉnh tề. Dù sao Diệp Thần Hi vẫn còn trẻ con, thấy phòng huấn luyện rộng như vậy nhịn không được mà sáng mắt lên, nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ ra bình tĩnh đi theo sau Hồ Lượng.

Hồ Lượng liếc mắt đã nhìn ra Diệp Thần Hi rất thích nơi này, cười cười trong lòng, đưa cậu ta tới trước bàn máy, mở account vào game PK.

Kết quả…

Vậy mà lại thua.

Đấu thêm một ván, Hồ Lượng thắng. Ván thứ ba lại thua.

PK ba trận, Diệp Thần Hi thắng hai, càng khiến cho Hồ Lượng sửng sốt là dù thắng nhưng biểu tình thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, khi thua cũng không nóng nảy, tuổi còn nhỏ đã rất thâm trầm.

– tuyệt đối là nhân tài khó gặp!

Sau khi trận thứ ba kết thúc, Hồ Lượng ngừng lại, Diệp Thần Hi lễ phép hỏi: “Còn đánh nữa không?”

Hồ Lượng đứng lên nói: “Không đánh nữa, thế này đi, trước mắt cậu cứ huấn luyện ở đội một thời gian, tháng sau khảo hạch tiếp. Đến lúc đó đi hay ở sẽ do đội trưởng định đoạt, mấy ngày nay Tứ Lam đang bận, không có thời gian quản trại huấn luyện, sau này có vấn đề gì cậu có thể trực tiếp tìm tôi.”

Diệp Thần Hi gật đầu: “Cảm ơn đội phó.”

Hồ Lượng sửng sốt nói: “Sao cậu biết tôi là đội phó?”

Diệp Thần Hi nói: “Nếu đội trưởng không ở đây, mà lại có quyền phụ trách trại huấn luyện, hơn nữa còn phỏng vấn người mới, đoán không sai thì anh hẳn là đội phó Hồ.”

Hồ Lượng cười cười vỗ vai cậu: “Thông minh lắm!”

***

Trong ấn tượng của Hồ Lượng, cậu nhóc Diệp Thần Hi rất thông minh lại có năng khiếu, chỉ là hơi ít nói, không giống bạn đồng lứa 16 tuổi hoạt bát hiếu động. Khi hắn sắp xếp ký túc cho Diệp Thần Hi, Diệp Thần Hi vẫn im lặng đi sau hắn, bóng của thiếu niên cao gầy kéo dài trên hành lang, bước đi không vội cũng không chậm, tựa như cậu ta vẫn đang ở trong thế giới của chính mình.

Lúc ấy trong trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ không có nhiều người mới lắm, phòng ở bốn người giống với ký túc xá đại học, Hồ Lượng sắp xếp xong cho Diệp Thần Hi, giới thiệu cho cậu ta làm quen với những người mới trong trại huấn luyện, nhắc nhở phải luyện tập với người phụ trách trại huấn luyện đúng giờ, sau đó Hồ Lượng không quản thêm nữa.

Trại huấn luyện có một đội trưởng chuyên môn phụ trách huấn luyện, bình thường Hồ Lượng còn lo chuyện đội tuyển, cùng Tứ Lam đưa đội đi khắp nơi thi đấu, hàng tuần hắn chỉ qua kiểm tra một chút theo thông lệ, những cậu nhóc ở đây rất tự giác, vì thế hắn cũng yên tâm.

Lúc đó là cuối mùa giải thứ Hai, vòng bảng sắp kết thúc, cả ngày Tứ Lam và Hồ Lượng đều phải phân tích thảo luận chiến thuật, mang theo những đội viên chủ lực huấn luyện, căn bản không có sức mà quản chuyện của mấy tên nhóc ở trại huấn luyện. Tứ Lam chỉ biết trong đội có một người mới tên là Diệp Thần Hi, còn mặt mũi ra sao thì anh cũng không biết.

Mãi cho tới khi kết thúc vòng bảng, liên minh để các đội nghỉ ngơi vài ngày theo thường lệ, Lam Vị Nhiên bỗng nhớ tới chuyện này, hỏi Hồ Lượng: “Đúng rồi, lần trước anh nhận cái cậu Diệp Thần Hi kia vào cũng được một tháng rồi đúng không? Cậu ta thế nào?”

Hồ Lượng nói: “Tôi để cho cậu ta huấn luyện cùng người mới ở trại trước, nghe nói cậu ta rất yên lặng, không thích nói chuyện, nhưng khi luyện tập thì rất nghiêm túc.”

Lam Vị Nhiên nói: “Hôm nay có thời gian rảnh, đi xem một chút đi.”

Nói xong liền cầm một cốc cà phê, xoay người hướng tới phòng huấn luyện.

Lúc đó là buổi chiều, trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ ở bên cạnh phòng huấn luyện đội tuyển, phòng này bé hơn phòng huấn luyện rất nhiều, không gian không lớn, chỉ bày tám cái máy tính cho mấy cậu nhóc sử dụng, hai người đột nhiên đến khiến rất nhiều người hồi hộp đứng lên.

Diệp Thần Hi ở trong góc, có chút mờ mịt nhìn đồng bạn đứng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lam Vị Nhiên.

Chỉ liếc qua hắn đã ngẩn người, nhanh chóng đoán được đây chính là đội trưởng của Lạc Hoa Từ. Nhưng đội trưởng này kém xa trong tưởng tượng của hắn, trên sân đấu phong cách của Lam Vị Nhiên quyết đoán hoa lệ, Diệp Thần Hi luôn nghĩ đội trưởng phải là người rất khí phách, chẳng ngờ người này cứ thế mỉm cười cầm cốc cà phê đi tới, tư thái nhàn nhã, ánh mặt trời rắc từng tia sáng lên người anh khiến mái tóc nâu gợn sóng như được mạ vàng.

Rất lâu về sau Diệp Thần Hi vẫn không thể quên cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Lam Vị Nhiên, người con trai cầm cốc cà phê, dáng người thon dài cao ngất, biểu tình biếng nhác, khi mở miệng nói chuyện thì ôn hòa trầm thấp, mang theo thanh âm khàn khàn khiêu gợi.

“Ngồi đi, tôi qua xem chút thôi, các cậu cứ tiếp tục tập luyện.” Lam Vị Nhiên cười nói.

Anh ấy rất đẹp…

Thứ khí chất biếng nhác mà ưu nhã, mị lực độc đáo khiến người nào gặp qua tựa hồ sẽ không bao giờ quên được…

Diệp Thần Hi nhìn đến phát ngốc, đến khi những người xung quanh đều ngồi xuống, hắn mới cuống quít ngồi theo.

Lam Vị Nhiên cầm cốc cà phê trong tay, vừa uống vừa tùy tiện xem xét một vòng, tuy nụ cười của anh rất ôn hòa, nhưng cái việc “đội trưởng đi tuần” đã đủ để khiến mấy tên nhóc bị áp lực tâm lý nặng nề, ai cũng vừa luyện tập vừa nơm nớp lo sợ.

Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ, đành phải nói: “Được rồi, dừng hết đi, lên lôi đài đánh mấy trận cho tôi xem.”

Đội trưởng trại huấn luyện lớn tuổi nhất mở phòng PK, kéo hết mọi người vào rồi bắt đầu luân phiên đối chiến. Lam Vị Nhiên ngồi xem bên cạnh, ngẫu nhiên cười nói: “Được đấy, tiến bộ hơn lần trước.”

Được đội trưởng cổ vũ, lúc này mọi người mới trầm tĩnh lại, khi đánh cũng không bó buộc như ban đầu.

Cuối cùng đến phiên Diệp Thần Hi, Diệp Thần Hi nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, đi tới ghế đầu tiên ngồi xuống.

Lam Vị Nhiên nhìn hắn một cái, phát hiện ra thiếu niên cao gầy này rất nghiêm túc, trước đây anh chưa từng thấy mặt, cậu ta chính là Diệp Thần Hi. Có điều lúc đó Lam Vị Nhiên cũng không nói gì, chỉ ngồi ở đó nhìn, anh cũng muốn nhân cơ hội này khảo sát trình độ của Diệp Thần Hi một chút.

Nhưng Hồ Lượng không ngờ rằng Diệp Thần Hi lại biểu hiện dưới tiêu chuẩn, lúc trước khi phỏng vấn Diệp Thần Hi có thể đánh thắng hắn, nhưng hôm nay tại sao lại thua ba trận liên tục trong tay một người mới trình độ non nớt ở trại huấn luyện?!

Nhìn ra cậu ta rất lo lắng, ngón tay siết con chuột đến trắng bệch.

Hồ Lượng có chút buồn bực, khi đánh với mình vẫn là thiếu niên trầm ổn bình tĩnh, tại sao hôm nay lại hồi hộp như thế? Chẳng lẽ là vì có Tứ Lam đứng nhìn bên cạnh? Tứ Lam có ảnh hưởng lớn tới cậu ta như vậy hay sao?

Xem xong ba trận, Lam Vị Nhiên cười cười, đứng lên nói: “Được rồi, không cần đánh nữa.”

Diệp Thần Hi cũng đứng lên, đầu gục hẳn xuống, hai tay gắt gao khép chặt vào người, rõ ràng là đang ảo não khi bản thân phát huy không tốt.

Hồ Lượng muốn nói đỡ vài câu cho hắn, nào ngờ Lam Vị Nhiên lại vỗ vai Diệp Thần Hi, nói: “Cậu tới văn phòng với tôi.”

Diệp Thần Hi thấp thỏm theo anh tới phòng đội trưởng, còn nghĩ mình biểu hiện tồi tệ sẽ bị đội trưởng khai trừ. Nào ngờ người con trai kia vừa vào trong phòng liền thoải mái ngồi trên ghế dựa, vừa nhàn nhã uống cà phê, vừa híp mắt phơi nắng, ngữ khí bình thản nói: “Cậu là Diệp Thần Hi à?”

Diệp Thần Hi lập tức gật đầu: “Đúng vậy thưa đội trưởng.”

Lam Vị Nhiên nói: “Mới 16 tuổi đúng không? Luyện nhiều một chút là ra sân được rồi, muốn làm đồ đệ của tôi không?”

Những lời này nói ra bình thản như câu hỏi hôm nay ăn cơm có ngon không?

Diệp Thần Hi không dám tin nhìn anh, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Ngài muốn… thu tôi làm đồ đệ?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Đúng vậy đó.” Dứt lời còn đứng dậy vỗ vai hắn, “Sau này gọi cậu là Tiểu Diệp nha.”

Bị cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi trúng vào đầu có cảm giác gì? Lúc đó Diệp Thần Hi cũng kích động đúng như vậy, mà Lam Vị Nhiên lại vẫn thoải mái tự nhiên, đặt tay lên vai hắn, ánh mắt ôn hòa mà nhìn hắn.

Hắn biết đó là ánh mắt của một người sư phụ đang nhìn đồ đệ của mình, nhưng trái tim của Diệp Thần Hi lại vô thức đập rộn ràng.

Đối mặt gần gũi mới thấy đôi mắt Lam Vị Nhiên rất đẹp, to mà có thần, lông mi dày và dài, mái tóc nâu bẩm sinh tùy ý buộc đằng sau khiến cả người toát ra sự gợi cảm rất tự nhiên, anh mặc quần áo thoải mái rộng rãi, khuôn mặt ung dung tự tại. Da anh rất trắng, dưới ánh mặt trời cảm giác cả người như phát sáng.

Diệp Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày nói chẳng nên câu.

Lam Vị Nhiên cảm giác thiếu niên trước mặt có chút đơn thuần lại buồn cười, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, nói: “Đừng nghiêm túc như thế, tôi thu cậu làm đồ đệ là vì tôi nhìn ra năng khiếu chơi game của cậu. Vừa rồi chỉ là phát huy không tốt mà thôi, nhưng ý thức của cậu mạnh hơn bất cứ người nào trong trại huấn luyện, về sau theo tôi học tập, trò chơi này còn rất nhiều điều cần cậu khám phá.”

Sờ tóc tiểu đồ đệ, Lam Vị Nhiên làm động tác thân mật như vậy hoàn toàn rất thuần túy, nhưng tim Diệp Thần Hi lại đập loạn, vì chưa từng có ai hành động thân thiết với hắn như vậy. Nhìn ánh mắt mang theo ý cười của Lam Vị Nhiên, thiếu niên có chút bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, sư phụ.”

Lam Vị Nhiên vò đầu hắn, nói: “Được rồi, xem cậu lo thành cái dạng gì rồi kìa, về trước đi, có chuyện tôi sẽ gọi cậu.”

Diệp Thần Hi cảm giác bản thân đang mơ một giấc mơ quá đẹp, năm đó hắn rời nhà được ăn cả ngã về không đi tới Lạc Hoa Từ phỏng vấn, dù tự tin bản thân có thể lưu lại nhưng chưa từng nghĩ tới không lâu sau đó mình lại trở thành đồ đệ của đội trưởng Lam Vị Nhiên của Lạc Hoa Từ. Hắn không thích tụ tập với những người ở trại huấn luyện, có lẽ là do trưởng thành quá sớm, không có chung tiếng nói với những thiếu niên đồng lứa xung quanh, những lúc ấy hắn thà ở bên sư phụ.

Vì thế, ngày nào hắn cũng chỉ chờ đến khi ăn tối xong Lam Vị Nhiên sẽ phụ đạo riêng cho mình một lúc.

Khi ấy tuổi còn quá nhỏ, chẳng hề biết cảm giác này chính là yêu thích.

Hắn chỉ rất muốn thân thiết hơn với sư phụ, cùng sư phụ ở riêng với nhau, mỗi lần nhìn thấy Lam Vị Nhiên lười biếng ngồi đó uống cà phê, hắn liền cảm giác tim đập nhanh hơn hẳn, thậm chí còn điên cuồng ham muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở khoảnh khắc ấy, như vậy sẽ không có bất cứ ai tới quấy rầy hai thầy trò bọn họ.

Khi hắn phát hiện ra mình động tâm với Lam Vị Nhiên thì đã đến đầu mùa giải thứ Ba.Hết chương 404.

Thanh niên tí tuổi đã tập tọe yêu đương, chả ra làm sao cả…………………… Cái gì gọi là người yêu trong mắt hóa Tây Thi? Chính là sư phụ trong mắt Diệp Thần Hi…

Thực ra mình không định đăng luôn chương này đâu, nhưng hôm nay mình lên weibo lại thấy Diệp Tân Vĩ (Diễn viên đóng Diệp Thần Hi) post cái ảnh này, mà nhìn quần áo trong ảnh nó quá hợp với chương truyện nên bấn quá đăng luôn:)) 82b98cc0ly1fsnf41vsw1j20u018ygtf

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.