Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 39: Chương 39




Giờ khắc này ôm đứa bé, Mục Trường Sinh có thể dễ dàng nhận ra được trong linh hồn nó phong ấn một đạo dấu ân linh quang tản ra màu tím nhạt, tiểu hài tử nhỏ như thế chết đi có thể biến thành quỷ vật mạnh mẽ như vậy, tất cả đều là dựa vào công lao vật này.

Mục Trường Sinh đối với thứ này hết sức quen thuộc, đây là chú ấn lưu lại từ chú bảo vệ tam hồn. Cái gọi là “Bảo vệ”, tự nhiên là có ý bảo vệ.

Quý tộc linh lực mạnh mẽ trước khi chết, hạ chú với hồn thể của mình, cam tâm tình nguyện đem tam hồn cường hãn của mình chuyển hóa thành sức mạnh dung nhập vào huyết mạch bảo vệ hậu duệ, sau này phàm là có hậu nhân chết oan chết uổng, chú thuật này sẽ biến thành thứ cần thiết nhất để bảo vệ bọn họ trở thành quỷ vật cường hãn, coi như là tự mình báo thù rửa hận, nếu như hậu nhân vốn đã là quý tộc thức tỉnh, như vậy sau khi biến thành quỷ vật sức mạnh sẽ nhờ chú thuật gia trì mà cường hãn hơn, mãi đến tận khi đối tượng hậu nhân muốn báo thù chết đi, chú ấn mới có thể biến mất.

Một đời lại một đại, mãi đến tận khi sức mạnh tổ tiên tiêu hao hầu như không còn.

Đáng tiếc, đứa nhỏ này thời điểm chết quá nhỏ, nó thậm chí ngay cả mình đã chết rồi cũng không biết, còn nói gì vì chính mình báo thù, quỷ vật như vậy, cũng không cách nào trở về luân hồi, nếu như Mục Trường Sinh ngày hôm nay không phát hiện nó, nó không biết phải lưu lạc ở cõi đời này bao lâu.

Mục Trường Sinh nghĩ như vậy, cúi người xuống, trán cẩn thận nhẹ nhàng chạm trán đứa nhỏ.

Sau một khắc, trước mắt chợt lóe linh quang, khi Mục Trường Sinh từ từ mở mắt, phát hiện mình đang đứng trong một phòng khách bẩn loạn không chịu nổi.

Cho dù thoạt nhìn hoàn toàn khác nhau, Mục Trường Sinh vẫn từ trong một ít điểm nhỏ bé, phát hiện nơi này chính là căn nhà hiện tại Từ Lệ Lệ ở.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên, Mục Trường Sinh lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy hài tử kia…

Chờ đến lúc Mục Trường Sinh từ trong trí nhớ đứa bé đi ra, trong đôi mắt bất giác đã nhuốm vài tơ máu, viền mắt đỏ lên, lồng ngực căng đầy phẫn nộ cùng thương tiếc.

Cha mẹ đứa bé này, là một đôi tình nhân chơi ma túy thành nghiện, bọn họ hết ăn lại nằm, xa hoa dâm dật, suốt ngày đem thời gian tiêu hao tại các loại sàn giải trí, cho dù có hài tử cũng chưa từng thay đổi. Ngay khi hài tử mới vừa tự mình ăn cơm được họ liền sa thải bảo mẫu, thường thường tùy tiện mua mấy cái bánh bao vứt ở nhà, cũng không quản hài tử nhỏ như vậy có thể hay không tự mình gỡ bỏ đóng gói, mà khóa hài tử ở nhà tự mình ra ngoài ăn chơi, có lúc chừng mấy ngày mới trở về, thường là đợi đến khi bọn họ trở lại, hài tử đã đói bụng đến phải thoi thóp, nhưng mà bọn họ chẳng những không hối hận lại còn nặng thêm, trường kỳ chịu đói bụng dằn vặt, hài tử kia dần dần gầy thành da bọc xương. Khi nó không có thức ăn vẫn luôn đập cửa và cửa sổ, mà từ đầu đến cuối không có người đến cứu nó. Một lần cuối cùng, nó ở trong căn phòng cho thuê bị khóa lại, một người cô độc mà chết đi… (TT^TT)

Không muốn phụ trách mà nói, cũng không cần sinh hài tử ra để chịu khổ, đã sinh ra nó, tại sao không cố gắng chăm nó? Coi như là súc sinh, vẫn còn hiểu được thương tiếc tử nữ, hai người kia, cả súc sinh cũng không bằng, căn bản không xứng làm cha làm mẹ!

Trên tay Mục Trường Sinh không dám dùng sức, hắn hiện tại đã biết rõ tại sao đứa nhỏ này tình nguyện bị ánh mặt trời tổn thương cũng muốn xuất hiện trước mặt Từ Lệ Lệ, nhìn nữ nhân tuổi tác xấp xỉ, cũng tóc dài, xuất hiện ở trong phòng, nó cho rằng đây chính là mẹ mình….

Cho dù bị ngược đãi đến chết, đứa nhỏ này cũng không hiểu oán hận.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc khô vàng của đứa nhỏ, ôn nhu nói: “Đầu thai đi thôi! Đôi cha mẹ ngược đãi cha mẹ con đã chú định không chết tử tế được. Mà đời sau, con sẽ có cha mẹ chân tâm thương yêu con, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cũng sẽ không bao giờ đói bụng.”

Không biết đứa nhỏ có phải là nghe hiểu, không hề có một tiếng động hướng hắn lộ ra nụ cười xán lạn, sau một khắc, thân thể của nó ở trước mắt Mục Trường Sinh dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Mục Trường Sinh hai tay còn duy trì tư thế vây quanh đứa nhỏ, mãi đến tận khi rốt cuộc không cảm giác được nửa điểm khí tức quỷ vật, mới thả tay xuống.

“Các hạ có sức mạnh thực lớn!”

Đặt hộp nhựa chứa bột đen xám đã trống rỗng xuống, Mục Trường Sinh đang muốn trở lại, bỗng dưng nghe một giọng nam xa lạ.

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ khác lạ, thấy nam tử cao quan đạo bào trẻ tuổi từ bóng tối đi ra, trên lưng hắn ta đeo hai thanh trường kiếm một rộng một mảnh. Ánh sáng trong công viên không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra long tư phượng chương, dáng vẻ phi phàm. Tóc mai hai bên như xuân phong tạo thành, lông mày như nhược thủy trong tranh, đôi mắt hoa đào lúc nhìn người như chứa ý cười, liếc mắt một cái liền có thể khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.

“Bần đạo Túc Thanh Nguyên, tê phong túc vũ Túc, trạc ô dương thanh Thanh, nguyên thanh lưu khiết Nguyên. Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ.” Đạo sĩ chắp tay thi lễ, tay áo khẽ vung lên, phong độ vô song.

Kiếm tuệ phía sau tùy theo lay động.

Thái độ của đối phương, ngược lại khiến Mục Trường Sinh không tiện phát tác. Hắn lúc này bởi vì đôi cha mẹ ngược con kia mà tâm tình tức giận còn chưa hoàn toàn bình phục, lời nói ra khỏi miệng cũng mang theo mấy phần lãnh ý, “Đạo sĩ bây giờ đều thích núp trong bóng tối nhìn trộm?”

Nghe vậy Túc Thanh Nguyên có chút lúng túng, nhưng sau một khắc liền khôi phục như thường, nói: “Các hạ hiểu lầm, thật sự là do cách ăn mặc này của bần đạo, đi lại trong thành thị khó tránh khỏi gặp chút phiền phức, cho nên tôi hạ xuống chính mình một đạo ân thanh đạo phù, trước khi các hạ tới, bần đạo đang ở trên cây điều tức, cũng không phải là tận lực ẩn giấu.”

Mục Trường Sinh liếc nhìn trên đạo bào hắn ta dính một mảnh lá cây, không tỏ rõ ý kiến.

“Các hạ là thức tỉnh giả sao? Vừa nãy sử dụng là năng lực gì? Dĩ nhiên có thể không hề gây chấn động mà đem quỷ vật đưa đi đầu thai, nếu như không phải tận mắt thấy, bần đạo thực sự không thể tin được.”

Túc Thanh Nguyên nhìn qua có vẻ hết sức hứng thú với năng lực của Mục Trường Sinh, trong mắt hắn tràn đầy nóng bỏng.”Bần đạo đang là hội trưởng Hoa Hạ đạo giáo hiệp hội, cùng minh chủ đồng minh thức tỉnh giả có mấy phần giao tình, lần này đến G thị chính là vì hiệp trợ đồng minh truy tra một cọc đại án không phải nhân loại quấy phá, bằng sức mạnh này của các hạ, đến lúc đó nhất định có thể tạo được tác dụng mấu chốt vô cùng lớn.”

Cái gọi là thân thủ không đánh người mặt tươi cười, Túc Thanh Nguyên một cái một cái các hạ, thái độ vô cùng khách khí, Mục Trường Sinh cũng không tiện vẫn luôn trầm mặt, hắn mở miệng nói: “Ta gọi Mục Trường Sinh, chỉ là mới vừa thức tỉnh người mới. Thời điểm không còn sớm, ta nên về rồi. Cáo từ.”

Nghe Mục Trường Sinh nói mình là người mới vừa thức tỉnh, ánh mắt Túc Thanh Nguyên lóe lên kinh ngạc, thấy đối phương không chút do dự xoay người rời đi, giống như một khắc cũng không muốn ở lâu thêm, hắn có chút tiếc nuối lắc đầu một cái, “Hắn tựa hồ không quá yêu thích bần đạo a…”

Mục Trường Sinh quay người đi trở về, cản lại một chiếc xe taxi, báo địa chỉ tiểu khu liền ngồi lên. Nhưng mà xe mới vừa chạy không bao lâu, Mục Trường Sinh đã cảm giác được thân thể nổi lên từng trận hàn ý, mới đầu còn không rõ, theo thời gian trôi qua càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn không khỏi kéo chặt áo khoác thật mỏng, nói với tài xế qua gương chiếu hậu: “Có thể tắt điều hòa không?”

Đại thúc tài xế sững sờ, xuyên qua kính chiếu hậu cổ quái nhìn tiểu tử ngồi sau sắc mặt trắng bệch, “Ta không mở máy lạnh lại!”

Mục Trường Sinh ánh mắt tối sầm, sắc mặt trầm xuống.

Tài xế lái xe là người đàng hoàng tâm địa không sai, bây giờ khí trời dần dần vào hạ, ban ngày có chút nóng, buổi tối ngược lại thì mát mẻ không ít, ông ấy đi ra đón khách mặc vào một cái áo sơ mi dài tay vừa vặn, nhưng nhìn tiểu tử phía sau sắc mặt thực sự không tốt, nghĩ thầm đối phương có thể là ngã bệnh, không nói hai lời liền mở lò sửoi, đồng thời đem cửa sổ xe đều kéo lên chỉ còn dư lại một cái khe nhỏ, vừa sẽ không để cho gió lạnh bên ngoài thổi tới cũng sẽ không để trong xe quá ngộp.

Chỉ là như vậy cũng đủ khiến ông mồ hôi đầm đìa.

Mục Trường Sinh đem tất cả những thứ này đều nhìn vào mắt, trong ánh mắt lộ ra mấy phần ấm áp, cho dù tình huống hắn bây giờ đặc thù, đối phương mở máy sửoi cũng mạnh đến mấy cũng không có cách nào dùng.

“Cảm tạ.” Mục Trường Sinh nhìn đối phương nói.

Đại thúc tài xế chẳng hề nhìn hắn, chuyên tâm nhìn đường, nghe lời này đáp: “Không cần khách khí, xuất môn ra ngoài ai không có cái khó xử. Ôi chao, tiểu huynh đệ, chú thấy con hay là đi bệnh viện xem một chút đi! Nếu để phát sốt sẽ không tốt.”

“Không sao, trong nhà… Có người chờ tôi.” Âm thanh Mục Trường Sinh nhẹ run. Cả người bao phủ bên trong hơi ấm trong xe, mà âm hàn trong cơ thể không có nửa phần giảm bớt.

“Ha, hóa ra là có người chờ.” Đại thúc tài xế cười ha ha, nhớ tới lão bà hài tử mỗi đêm chong đèn cho ông, lái xe cũng vững hơn.

Đến tiểu khu Mục Trường Sinh báo tên, đại thúc tài xế dừng xe bên lề đường, thấy Mục Trường Sinh sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, còn giúp hắn mở cửa xe.

“Tiểu huynh đệ, con vẫn ổn chứ? Người trong nhà của con đâu? Nếu không chú dìu vào đi!”

Mục Trường Sinh lắc đầu, nhìn bộ dáng đại thúc tài xế mắt mang thân thiết, đầu óc hắn đã có chút hỗn độn suy nghĩ một chút, nói: “Chú là người tốt, sẽ một đời bình an.”

“Ha, mượn chúc lành của tiểu huynh đệ.” Lúc này đại thúc tài xế còn không biết số phận mình tốt lên bao nhiêu, thấy Mục Trường Sinh từ trong xe đi ra, yên ổn đi đường hướng về cổng tiểu khu, liền lái xe ly khai.

Khi ở trong xe tuy rằng vẫn có cảm giác âm lãnh, mà tốt xấu còn có tầng khí ấm áp bao bọc, vừa xuống xe trước mặt một luồng gió lạnh tập kích, Mục Trường Sinh rùng mình lạnh lẽo.

Mà cho dù lạnh đến mức thân thể trở nên cứng ngắc, Mục Trường Sinh vẫn là gia chủ cầm lái Mục gia, bước từng bước vững vàng, không nhìn ra nửa phần khác thường, cho dù bây giờ sắc mặt hắn tái nhợt đến dọa người.

Cách cổng tiểu khu còn có một đoạn, đầu óc Mục Trường Sinh có chút mê man, xa xa đã thấy một cái bóng người quen thuộc bình tĩnh đứng tại cửa tiểu khu, cái bóng bị ánh đèn kéo ra thật dài.

Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, Ứng Thiên không nhúc nhích, đã đứng im ở cổng tiểu khu hơn hai giờ, bảo vệ thấy y đứng chỗ ấy chờ thật lâu thật đáng thương, nói một câu, “Vị tiên sinh này, có muốn hay không đến trong phòng gác cổng ngồi một chút?”

Ứng Thiên mặt lạnh, không hề liếc mắt nhìn hắn ta một cái, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, bước nhanh xông ra ngoài.

“Anh… Anh đi đâu vậy? Tại sao không nói với tôi một tiếng, vạn nhất… Lạc đường làm sao bây giờ?”

Mục Trường Sinh đầu óc càng ngày càng trầm, trước mắt cũng có chút mơ hồ, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy đôi mắt Ứng Thiên có chút đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.