Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 50: Chương 50




“Không được!”

Sau khi Hà tổng tài nói ra câu đó, ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, hơi cúi đầu nhìn anh. (tổng giám đốc Hà so với Mục Trường Sinh thấp hơn nửa cái đầu)

Hà tổng cũng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mong đợi cùng một chút ngượng ngùng.

Bờ môi Mục Trường Sinh thoáng mở ra, còn chưa kịp nói chuyện. Trong biệt thự bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to đầy phẫn nộ.

“Không được!”

Một thanh âm trong trẻo bỗng nhiên nổ tung trong biệt thự, mọi người ở đó không hề phòng bị bị dọa sợ hết hồn.

Chỉ thấy một thiếu niên nhìn qua mười lăm, mười sáu tuổi từ trong biệt thự vọt ra, trong chớp mắt liền nhảy đến trước mặt Hà tổng, đem Hà Hư Chu cùng Mục Trường Sinh tách ra.

Mái tóc dài màu đen buộc lên, cao cao, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, một đôi mắt màu nâu sáng đến kinh người, đang ngửa đầu tức giận trừng Mục Trường Sinh!

Cậu mặc một bộ đồ vải bố màu nâu, ống tay áo buộc chặt, hai cánh tay tinh tế trắng nõn ôm thật chặt eo Hà tổng. Sắc mặt vô cùng bất thiện nói với Mục Trường Sinh: “Không được! Hư Chu là ta! Mấy người ai cũng đừng mong cướp với tôi!”

Mục Trường Sinh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Dịch thư ký quặm mặt lại.

Ứng Thiên: Ai muốn cướp với cậu, rõ ràng là nam nhân của cậu cướp nam nhân của tôi!

Hà tổng: Cứu… Cứu mạng! TAT

Dịch thư ký làm bộ ho khan một tiếng, nói: “Lạc Điền, cậu thả tổng tài ra, có khách ở đây!”

Hà Hư Chu vội vàng gật đầu nói: “Không sai không sai, có khách ở đây, cậu mau thả tôi ra!” Anh cầm lấy hai tay Lạc Điền muốn đem người từ trên người mình lột xuống, kết quả là mất một đống sức lực, đến độ mặt đỏ rần cũng không thể đem người từ trên người mình đẩy ra.

Lạc Điền đương nhiên sẽ không thả ra, hai tay của cậu chặt chẽ quấn trên eo Hà Hư Chu. Lạnh lùng nói: “Tôi biết các anh, các anh là thức tỉnh giả, là tới tách tôi và Hư Chu ra, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các anh được như ý!”

Ứng Thiên cười nhạo, “Ngày hôm nay không phải là chúng tôi tự mình tới, là vị tổng tài đại nhân bên cạnh cậu mời chúng ta lại đây.”

Hà Hư Chu mắt thấy Lạc Điền tức giận đến mặt đỏ rần, chỉ lo cậu làm ra chuyện gì điên cuồng, vội vã động viên nói: “Lạc Điền cậu đừng hiểu lầm a, bọn họ không phải đến chia cắt chúng ta!” Chưa từng có cùng nhau qua thì chia cắt thế nào? Hà tổng thầm nghĩ chơi chữ để anh có thể thoát ra, lại không nghĩ rằng Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên đến khiến lòng cảnh giác của Lạc Điền mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Cậu cảm thấy được hai nam nhân bộ dạng đẹp mắt này nhất định là kẻ địch lớn nhất của cậu, cho nên cậu nhất định phải tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, bằng không Hư Chu sẽ bị người đoạt đi! Bởi vậy vô luận Hà Hư Chu nói thế nào, cậu cũng không chịu buông tay.

Mắt thấy hai người này giằng co không xong, Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn Lạc Điền một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Lạc Điền, buông tay.”

Vừa dứt lời, Lạc Điền liền không tự chủ được buông lỏng tay ra, ánh mắt Hà Hư Chu sáng lên, lập tức nắm chắc cơ hội vọt tới sau lưng Mục Trường Sinh.

Lạc Điền nhìn thấy tình cảnh này, viền mắt ngay lập tức đỏ lên, vóc dáng chỉ có hơn 1m60, thiếu niên thanh tú nhìn qua mới mười lăm tuổi đỏ mắt lên bộ dáng thực sự làm người thương tiếc, nhưng đáng tiếc ở đây đều không phải nữ nhân, không có ai mẫu tính quá độ đem thiếu niên này ôm vào trong ngực an ủi.

Hà tổng chạy đến sau lưng Mục Trường Sinh cảm thấy mình rốt cục an toàn, lập tức bộc lộ bộ mặt thật, anh từ phía sau Mục Trường Sinh nhô đầu ra, nhìn Lạc Điền lộ ra một ánh mắt vô cùng dễ bắt nạt, “Đừng giả bộ đáng thương có được hay không, ai nào không biết cậu là loại yêu quái tu thành hình người đã mấy trăm năm a, thế mà lại khoác một tấm da người thiếu niên non mềm giả bộ đáng thương, có biết hổ thẹn không a!”

Nghe đến mấy chữ khoác da này, sắc mặt Ứng Thiên cũng cùng đen.

Mà Lạc Điền trực tiếp quay mắt về nhìn người trong lòng cười nhạo mình lúc này thực sự rất thương tâm, cậu không dám tin nhìn Hà Hư Chu đứng bên người Mục Trường Sinh, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt. Một hồi lâu sau, cậu mạnh mẽ lau mắt, bỗng nhiên mắt bộc lộ hung quang mà hướng về phía Mục Trường Sinh gầm hét lên: “Đều do mày, đều do mày! Nếu như không phải mày, Hư Chu sẽ không rời đi tao! Tao muốn giết mày… Giết mày!”

Mục gia chủ đột nhiên trúng đạn không giải thích được nhìn đối phương, đã thấy thiếu niên trước mắt một tiếng rống to sau đó lập tức bắt đầu biến thân.

Chỉ thấy trên gáy Lạc Điền bỗng nhiên bốc lên hai cái vòi mềm mại màu đen, tiếp theo, thân thể mảnh khảnh kia bắt đầu cấp tốc bành trướng, khuôn mặt vặn vẹo biến hình, thân thể cong về phía trước, theo tiếng vải vóc nứt toạc, thiếu niên thanh tú tinh tế trước kia đã không còn, thay vào đó, là một thân thể mập mạp, hình thể to lớn, ốc đồng!

Hoa viên trong biệt thự không nhỏ, mà ốc đồng chỉ vừa xuất hiện liền mạnh mẽ chiếm cứ hơn phân nửa đất trống.

Nó hơi động thân thể khổng lồ mập mạp, liền đem tất cả bàn Hà Hư Chu đặt ở trong vườn hoa hóng gió đẩy ngã, mâm đựng trái cây và chén trà trên bàn lăn vài vòng trên đất, tất cả đều lăn tới ao cách đó không xa.

Giàn nho duy nhất trong vườn hoa bị Lạc Điền sau khi phóng to đẩy ra một cái lỗ thủng cực lớn, vỏ ốc cực đại màu đen trên lưng phản xạ ánh sáng mặt trời ra màu xanh tối.

Hà tổng tài trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sinh vật xấu xí cực lớn trước mắt này, thoáng qua một chút sau đó sợ đến mặt mũi trắng bệch. Tuy rằng vẫn luôn chưa từng thấy chân thân Lạc Điền, thế nhưng trước đây anh vẫn cảm thấy Lạc Điền chỉ ốc đồng, cũng chỉ có thể là ốc đồng đáng yêu hơn thế này, không nghĩ tới… Không nghĩ tới… Nôn! Hà tổng tài không khống chế được mà cúi đầu nôn mửa liên tục.

Dịch thư ký cũng bị dọa đến lui vài bước, anh lấy lại bình tĩnh, lập tức lôi kéo Hà Hư Chu chạy ra khỏi biệt thự, đồng thời quay đầu lại hướng về phía Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên hô: “Ốc đồng liền giao cho các anh!”

“Yên tâm.” Mục Trường Sinh vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên phát ra bộp một tiếng nổ vang.

Ốc đồng hình thể to lớn đạt đến hai tầng lầu cao kia bị Ứng Thiên một cước đạp bay ra ngoài, thân thể mềm oặt dưới vỏ phù một tiếng co vào trong vỏ ốc.

Chờ khi Mục Trường Sinh quay đầu lại nhìn, cái ốc đồng rất lớn kia đã thu nhỏ đến cao bằng nửa người, bị Ứng Thiên đá tới đá lui như đá bóng.

“Ta còn nghĩ là đại yêu quái tu luyện mấy ngàn năm chứ? Kết quả chỉ là một con tiểu yêu tinh đem hình thể bành trướng lên.” Ứng Thiên đá đá cái con ốc đồng núp trong vỏ bọc kia, nói với Mục Trường Sinh: “Đây chính là nhiệm vụ chúng ta tiến hành dễ dàng nhất, ngày hôm nay mang về để Lục lão nhìn một cái, sau đó lấy làm chiến lợi phẩm cho chúng ta.”

Mục Trường Sinh nhìn ốc đồng vừa đen vừa xấu kia, cau mày nói: “Muốn cái này làm gì?”

Ứng Thiên nhìn ốc đồng dưới chân, liếm liếm khóe miệng, nói: “Mộc ca không biết đâu, ốc đồng chỉ cần cách làm thoả đáng, mùi vị khá ngon, một con lớn như vậy, khẳng định đặc biệt màu mỡ.” Đồ ăn bên Đại Khánh kia thật không thể ăn, Mộc ca khi mới vừa tới thế giới này cả mì cũng hiếm lạ, Ứng Thiên ngẫm lại liền thay hắn chua xót, lần này thu hoạch một con ốc đồng lớn thế này, còn là yêu tu thành hình người, khẳng định ăn ngon lại bổ dưỡng, đến đó nhất định phải làm cho Mộc ca ăn nhiều một chút.

“Cái này…” Tâm Mục Trường Sinh không đồng ý, này dù sao cũng là yêu vật đã mở linh trí, trên người vừa không có huyết khí vừa không có sát khí, hiển nhiên là không có hại người, thế nhưng ngẫm lại chủng tộc Ứng Thiên, ngẫm lại Ứng Thiên thoái hóa sức mạnh, Mục Trường Sinh liền không đành lòng từ chối y. E rằng, Ứng Thiên hiện tại chính là cần thiết những yêu vật này bồi bổ.

Hai người hoàn toàn không nghĩ tới ý nghĩ song phương hoàn toàn ngược hướng.

“Vậy theo ý cậu đi!” Mục Trường Sinh nhẹ giọng nói.

“Được, buổi chiều trở lại chúng ta đi chợ thực phẩm mua đồ gia vị.” Hai người thương lượng làm sao bào chế ốc đồng, ốc đồng bị Ứng Thiên đạp ở dưới chân co rúm một chút, sau một luồng mây mù yêu quái, liền biến thành hình người.

Lạc Điền chưa từng hại người, chỉ nhìn cậu muốn truy cầu Hà tổng, trái lại lại đem sinh hoạt Hà Hư Chu làm cho hỏng bét liền biết EQ tên tiểu yêu tinh này rất đáng lo. Trước đó cậu nói muốn giết Mục Trường Sinh rồi bành trướng nguyên hình mình cũng bất quá là muốn đe dọa hắn, làm cho hắn biết khó mà lui, không cướp Hà Hư Chu với mình, lại không liệu đến đá phải khối thiết bản cứng rắn như vậy, bản thân cậu chỉ là một ốc đồng nên không có lực công kích gì, chỉ có điều có thể dùng hình thể đe dọa đối thủ thôi, Ứng Thiên là nổi danh quái thú hình người, nhìn thon gầy thực lực lại cực kỳ lớn, một cước liền đem hình thể ngụy trang của cậu đá về nguyên hình.

Một cước kia đau đến kêu thảm thiết cậu cũng không phát ra được, Lạc Điền thế mới biết sợ, nhưng mà càng thêm không nghĩ tới chính là, hai thức tỉnh giả kinh khủng kia thế mà ở trước mặt mình thảo luận làm sao ăn cậu!

Cậu trước đây chưa hề đem ốc đồng bình thường bị nhân loại ti tiện bắt đi ăn xem là đồng loại của mình, lại không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng sẽ đối mặt vận mệnh bị ăn, Lạc Điền sợ hãi đến cả người phát run, không thể không nhịn đau biến trở về nguyên hình, cầu khẩn nói: “Cầu các anh chớ ăn tôi, trên thân thể tôi có rất nhiều ký sinh trùng, thật đó!”

Cậu nhịn đau cầu khẩn, vốn là hóa thành hình người cũng không có bao nhiêu năm, tâm trí thật sự giống như thiếu niên nhân loại bình thường, mắt thấy hai thức tỉnh giả kia không lên tiếng, nghĩ đến nhân loại từ trước đến giờ đối đồ ăn không có lòng thương hại gì, nói không chừng bọn họ bây giờ đang nghĩ rốt cuộc là đem cậu nướng lên hay là hấp thì tốt hơn, nhất thời thương tâm, cũng không nhịn được nữa mà oa oa lớn tiếng khóc lên.

Ứng Thiên nghe tiếng khóc chói tai kia, không nhịn được đá cậu một cước, “Khóc cái gì khóc, vừa nãy khi kêu đánh kêu giết Mộc ca làm sao không khóc?”

Lạc Điền tâm thấy oan ức, khi cậu kêu đánh kêu giết tự nhiên cảm thấy nổi trội hơn người, làm sao nghĩ đến chỉ trong chốc lát chính mình liền rơi xuống ruộng?

Mục Trường Sinh vốn cũng không phải là rất nguyện ý để Ứng Thiên ăn yêu vật có linh trí vô hại, vào lúc này thấy ốc đồng xấu xí kia lại biến thành bộ dạng thiếu niên, mà khóc vô cùng thê thảm, Mục Trường Sinh liền nổi lên mấy phần lòng trắc ẩn, nếu như có thể, hắn cũng không muốn nhìn thấy có người ở trước mặt mình chết đi, vô luận là ai. Trừ phi giống như là đôi cha mẹ lần trước không trách nhiệm khiến hài tử chết đói.

“Quên đi thôi, không nên ăn cậu ta, đem cậu ấy mang về cho Lục lão.” Về phần thân thể Ứng Thiên, chờ hắn lấy được Thiên Sơn ngọc tủy, có thể giúp Ứng Thiên đem hết thảy mầm họa đều giải quyết.

Mục Trường Sinh vốn là đã quyết định buông tha ốc đồng tinh này, lại không nghĩ rằng Lạc Điền khóc quá lớn tiếng, hoàn toàn át đi âm thanh Mục Trường Sinh, căn bản cũng không có nghe Mục Trường Sinh nói muốn buông tha. Cậu nghĩ chính mình nhất định bị ăn, lòng sinh tuyệt vọng đồng thời sinh ra một ý nghĩ điên cuồng, cậu quyết định dùng hết toàn lực, lôi kéo Mục Trường Sinh nhìn qua tương đối kém chôn cùng mình!

Sai lầm duy nhất của Ứng Thiên và Mục Trường Sinh chính là từ đầu tới đuôi cũng không có đem ốc đồng tinh nho nhỏ này để ở trong mắt, cho nên càng khiến cho cậu đánh lén thành công!

Trong mắt tiểu yêu tinh đầu óc thẳng thắn lộ ra điên cuồng, cậu lợi dụng đúng cơ hội, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt Mục Trường Sinh, nhào tới trên người hắn…

Thân thể Mục Trường Sinh bây giờ mặc dù đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng là trình độ người bình thường, khí lực làm sao có thể so được với một yêu tinh tu luyện mấy trăm năm, lập tức liền bị đánh gục, sau gáy bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Ứng Thiên nhìn tình cảnh trước mắt này, mắt nổ đom đóm…

Tác giả có lời muốn nói: bây giờ, chắc chắn tất cả mọi người đã biết đặc điểm Ngôn Linh.

Mục Trường Sinh vì báo thù, nội tâm cường liệt mà khát vọng thức tỉnh năng lực cường đại nhất, vì vậy Ngôn Linh thức tỉnh ở trên người hắn. Vì thế hắn vĩnh viễn bỏ đi sức mạnh, thế nhưng mọi chuyện cũng không có cứ như vậy kết thúc, Ngôn Linh đủ mạnh, nhưng cũng không sẽ vì hắn che chở tất cả, tỷ như, công kích vật lý không nguy hiểm đến tính mạng! Người khác đẩy hắn một cái Ngôn Linh sẽ không quản, mà Ngôn Linh sẽ bảo đảm, dù như thế nào hắn cũng sẽ không chết, so ra, chịu chút vết thương nhẹ và vân vân, cũng xem như là một loại tôi luyện.

Mà nếu như là có người am hiểu công kích vật lý, tỷ như Ứng Thiên dùng khí lực lớn một quyền đánh tới, vậy Mục Trường Sinh nhất định sẽ bị đánh chết (⊙﹏⊙)b, công kích như vậy Ngôn Linh sẽ chặn lại.

Tuyệt đối không nên phun tác giả đặt ra cái này a, nếu Ngôn Linh thật sự không một chỗ hổng, vậy nội dung vở kịch không cần phát triển, vai chính ngồi ở nhà cả ngày động động miệng lưỡi là đủ rồi. (chắc chắn các ngươi cũng không thích xem loại này đi)

Mục Trường Sinh trên bản chất vô cùng thiện lương, hắn không chịu nổi người khác ở trước mặt hắn chết, mà nếu như là người tội ác tày trời hoặc là đắc tội hắn thì ngoại trừ, như đôi tình nhân chơi ma túy kia, Mục Trường Sinh nói bọn họ nhất định không chết tử tế được, thế là một cái bị doạ chết một cái bị ăn hết. ╮(╯_╰)╭ như Lý Nhan Mạt, muốn hại đệ đệ duy nhất của hắn, Mục Trường Sinh liền mở miệng khiến cho ả chết đi, nhưng đáng tiếc hắn không biết Lý Nhan Mạt có năng lực trọng sinh. Bằng không đã động miệng lưỡi thêm mấy lần.

Nha, đúng rồi, trận này đại gia không cần lo lắng, lần này Trường Sinh sẽ hôn mê một quãng thời gian, sau đó trải qua một ít chuyện, tiếp theo tình cảm của bọn họ sẽ bay vọt về chất, không chắc sẽ có cái kia (các ngươi hiểu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.