Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 60: Chương 60




Ánh mắt Mục Trường Sinh sáng lên, hỏi: “Là có tin tức Vọng Hư kính xuất thế sao?”

Lục lão nói: “Cái này ngược lại là không có, bất quá ta bên này có một tiểu cô nương, cô bé nói đồ vật gia tộc bọn họ đời đời kiếp kiếp bảo vệ chính là Vọng Hư kính.”

Mục Trường Sinh nói: “Tốt lắm, con hiện tại lập tức qua.”

Nghe đến có tin tức Vọng Hư kính, Ứng Thiên hiển nhiên cũng hết sức kích động cùng cao hứng, y cười nói: “Thật tốt, Trường Sinh, anh rất nhanh liền có thể về nhà đi tìm đệ đệ.”

Mục Trường Sinh cong cong đôi mắt, “Hi vọng như vậy.”

Vào lúc này, Nhậm Thiên Lý bị mang vào lấy lời khai cuối cùng cũng đi ra.

===

Khi ba người đến cửa hàng pháp khí của Lục lão, đã hơn ba giờ chiều, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên vừa đi vào cửa hàng, liền nhìn thấy tiểu cô nương trong miệng Lục lão cả kinh lập tức rút về phía sau Vinh Thành.

Thế mà lại là ma nữ!

La Phù lúc này đã thanh lý sạch sẽ bản thân, cô đem mái tóc dài đều tết lên, còn mặc vào váy ngắn màu hồng Vinh Thành đốt cho cô, cùng ma nữ âm trầm trước đây đi theo Vinh Thành hoàn toàn khác nhau, dẫn đến Mục Trường Sinh càng không thể lập tức nhận ra, vẫn là Ứng Thiên mở miệng nói một câu Mục Trường Sinh mới phản ứng được.

“Ôi chao, đây không phải là cái ma nữ vẫn đi theo bên người Vinh Thành sao? Tối hôm qua chúng ta đem cô ấy cứu ra, kết quả lại không nói tiếng nào liền chạy.” Ứng Thiên nói.

Nghe vậy, Nhậm Thiên Lý dọc đường đều có vẻ hơi u buồn lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy nữ nhân trốn ở sau lưng Vinh Thành, vội vã hô: “La Phù tỷ, em là Nhậm Thiên Lý a, chị còn nhớ em không?”

“Nhậm Thiên Lý?” La Phù từ phía sau Vinh Thành thò đầu ra, có chút chần chờ mà nhìn Nhậm Thiên Lý vài lần, mới gật đầu nói: “Là cậu? Đứa nhỏ khi còn bé tá túc tại nhà ta?”

“Chính là em!” Nhậm Thiên Lý hô lên, hốc mắt cậu liền đỏ, “Khi còn bé tỷ chăm sóc em như vậy, nhưng mà em trước đây không giúp được chị, sau đó chị bị người giết hại, em cũng không có thể giúp chị báo thù…”

Nghe lời này, đáy mắt La Phù dần dần nổi lên thần sắc ôn hòa, cô lắc lắc đầu nói: “Không đệ sai rồi, muốn trách thì trách những người kia quá mạnh, chúng ta căn bản là… Không báo được thù.”

Vừa dứt lời, Vinh Thành lên tiếng: “Đừng quá ủ rũ, cõi đời này vẫn không có thù hận báo không được.” Anh đem La Phù từ phía sau mình lôi ra, ra hiệu cô nhìn hướng Mục Trường Sinh, “Đừng sợ, Trường Sinh không phải người xấu, hắn là thức tỉnh giả rất cường đại.” Cho dù không có người nói, Vinh Thành cũng từ sau việc anh biến thành cao thủ võ lâm liền đoán ra năng lực Mục Trường Sinh là cái gì.

“Không sai, tiểu cô nương, Trường Sinh không phải người xấu, con đem chuyện của con cũng nói với hắn, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không tin không thể giúp con giải quyết.” Lục lão cũng mở miệng nói một câu.

Từ khi sau khi gặp chuyện, ngoại trừ Vinh lão sư trước đây đã dạy mình, đối với cô rất tốt, La Phù cũng không dám lại tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhưng mà bây giờ, nhìn Vinh lão sư cùng cổ vũ trong đôi mắt già nua của Lục lão, nhìn Mục Trường Sinh trước mặt vẫn luôn khiến cô cảm thấy rất đáng sợ ánh mắt ôn hòa nhìn mình, suy nghĩ đến cái chết thảm thiết cha mẹ cùng thôn dân, ánh mắt La Phù dần dần kiên định, cô gật gật đầu, dùng giọng nói êm tai kể lại chuyện mình gặp.

“Lúc còn rất nhỏ, bà nội vẫn cùng tôi kể chuyện lúc trước, bà nói tổ tiên chúng tôi rất có khả năng là đại nhân vật, có thể lên trời xuống đất, bài sơn đảo hải… Bà còn nói, chúng tôi sở dĩ vẫn luôn không rời đi núi nhỏ nghèo nàn đó, là bởi vì người cả làng chúng tôi đều đang thủ hộ một bảo vật.”

Nghe thấy hai chữ bảo vật, ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, nhìn La Phù chờ cô tiếp tục nói.

La Phù tiếp tục nói: “Tôi trước đây không tin, vẫn luôn ước ao thế giới bên ngoài, vừa đến mười tám tuổi, tôi liền rời quê, đi đến G thị, muốn tiến vào công ty giải trí Vinh lão sư. Nhưng còn không chờ tôi gặp được Vinh lão sư, một cú điện thoại của ba mẹ đã gọi tôi về quê.”

Nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, La Phù lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn một câu một câu mà tiếp tục nói, “Ngày ấy, La gia thôn đến rất nhiều người ngoại địa, mỗi người bọn họ đều mang mặt nạ, dùng dây thừng đem chúng ta từng người từng người trói lại. Sau đó buộc chúng tôi đi qua Tấn Giang.”

Mục Trường Sinh: “Tấn Giang?”

“Ừm.” La Phù gật gật đầu, nói: “Trong thôn chúng tôi có một dòng sông, tên gọi Tấn Giang, khi còn bé bà nội tôi vẫn luôn nói với tôi, bảo vật thôn của chúng ta bảo vệ, ở bờ bên kia Tấn Giang. Mặt sông rất rộng, chỉ có một cái độc mộc nối liền hai bờ sông, mà bờ bên kia, là một mảnh rừng cây xanh sẫm, quanh năm sương mù quanh quẩn. Người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ đến bờ bên kia, từ trước tới nay cũng sẽ không ở Tấn Giang vùng vẩy nghịch nước. Nhưng là những người kia, buộc chúng tôi đạp lên đoạn gỗ đó, từng người từng người đi tới bờ bên kia.”

Không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt La Phù đăm đăm, trên mặt lộ ra sợ hãi, “Nhưng là cái song kia quá kỳ quái, người trong thôn mới vừa đi lên cầu độc mộc, liền từng người từng người ngã xuống. Không có giãy dụa, cũng không có thống khổ, bọn họ cứ như vậy sắc mặt bình thản mà chìm xuống dưới…”

Mọi người yên lặng nghe cô nói, không có một người mở miệng quấy rối.

La Phù đắm chìm trong thế giới của chính mình, trên mặt mang một loại biểu tình phức tạp khó có thể hình dung, chậm rãi nói: “Ngay cả ba mẹ tôi cũng chìm xuống dưới. Nhưng mà… Nhưng mà tôi đi tới. Những người kia nhìn thấy tôi đi qua, lập tức đem những người còn lại đều giết. Đêm hôm ấy, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ Tấn Giang, tôi bị những người kia che miệng lại tha qua một bên, trơ mắt mà nhìn hàng xóm, thân thích từng người chết trước mặt tôi. Trước đó những người kia căn bản không dám đến bờ bên kia Tấn GIang, nhưng sau khi tôi đi tới, bọn họ lập tức không chút do dự mà đi qua, thật giống như… Thật giống như trên sông có một cái bình phong không nhìn thấy, mà tôi phá cái bình phong kia, mang theo bọn họ đi qua.”

Chuyện sau đó không cần nói cũng biết, rõ ràng đã là quỷ, mà đáy mắt La Phù vẫn chứa đầy nước mắt, nước mắt trong suốt lăn trên gương mặt trắng nõn như giấy, khi rơi xuống đất lập tức hóa thành một làn khói màu đen tiêu tan, “Sau đó, bọn họ tiến vào rừng, có lẽ là thấy tôi vô dụng, người cầm đầu kia liền nói, đem tôi giết. Nhưng là hai người phụ trách xử lý tôi lại… lại muốn cưỡng bức tôi, tôi lúc đó liều mạng giãy dụa, nghĩ so với như vậy, không bằng chết thôi, biến thành ác quỷ cũng muốn trả thù bọn họ, sau đó, tôi liền phát hiện mình thoát khỏi thân thể.”

Nhưng mà, cho dù biến thành ác quỷ, La Phù phát hiện mình cũng vẫn vô lực như cũ. Bởi vì cô căn bản không đến gần được kẻ thù, trên người bọn họ có một loại khí tức làm cô sợ hãi, bọn họ thậm chí thấy được cô!

Nguyện vọng biến thành ác quỷ báo thù thất bại, La Phù cũng không muốn để cho bọn họ bắt được, vì vậy cô rời khỏi thôn, đi tới nơi duy nhất cô quen thuộc ngoại trừ quê hương, G thị. Đi theo bên người Vinh Thành, cô cũng không phải hi vọng Vinh Thành báo thù cho cô, mà là bởi vì Vinh Thành đã là người duy nhất trên thế giới cô quen thuộc.

Nhưng mà bây giờ, cô đứng ở trước mặt Mục Trường Sinh, người này quen biết Vinh Thành, khí tức trên người hắn so với những người hại chết thân nhân cô càng thêm đáng sợ, nếu như là hắn, khẳng định có thể giúp cô báo thù!

La Phù cật lực khắc chế nội tâm sợ hãi chính mình, thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy, lại vẫn kiên trì đến gần một bước hướng Mục Trường Sinh, ngửa đầu nhìn nam nhân đứng ở trước mặt cô, La Phù lớn tiếng nói: “Cầu annh vì toàn bộ mọi người làng tôi báo thù, để báo đáp lại, tôi sẽ giúp anh mở ra một đạo kết giới cuối cùng, đem bảo vật thôn chúng ta vẫn luôn bảo vệ giao cho anh.” Những người kia cho là chỉ cần tiến vào cánh rừng là được rồi, lại không biết nếu thật là đơn giản như vậy, kiện bảo vật kia đã sớm không thủ được.

Mục Trường Sinh cúi đầu nhìn ma nữ trước mặt, hỏi: “Các cô luôn luôn bảo vệ bảo vật là cái gì?”

La Phù thấp giọng nói: “Vọng Hư kính.”

Mục Trường Sinh: “Chắc chắn chứ?”

La Phù cắn răng: “Chính xác trăm phần trăm!”

“Được.” Mục Trường Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt như là được người phác họa cong lên theo nụ cười này, mặt mày như xuân sơn tuấn dật phong lưu, đem cửa hàng pháp khí thoạt nhìn cực bình thường như phát sáng.

La Phù ngây dại.

Vinh Thành: Rõ ràng lớn lên giống hệt Trường Phong tại sao cười rộ lên hoàn toàn khác nhau!

Lục lão: Người trẻ tuổi đẹp mắt như vậy cùng tiểu tử Ứng Thiên kia dây dưa thực sự là đáng tiếc!

Ứng Thiên yên lặng bưng kín mũi!

===

Hoa quốc, phủ Tổng thống

Triệu Thành An là đêm khuya trở về nhà. Lúc đó phụ thân anh, Tổng thống Hoa quốc đương thời Triệu Trang Thâm vẫn ngồi ở trong thư phòng, cầm ghi chép đặc thù mới nhất cục tình báo sửa sang lại một nhóm một nhóm xem.

“Phụ thân.” Triệu Thành An đứng ở cửa gõ lên.

Triệu Trang Thâm lấy kính mắt xuống, nói: “Trở về rồi, vào đi!”

Triệu Thành An kéo ghế đối diện phụ thân ngồi xuống.

Triệu Trang Thâm: “Nói một chút, mấy ngày nay tra được cái gì?”

Triệu Thành An nói: “Con ngụy trang thành nhân viên trên tàu, theo tàu hỏa đi khắp các nơi trên toàn quốc, rốt cục bị ta phát hiện một ít vật kỳ quái.”

Bởi vì Triệu Thành An dị năng đặc thù, phàm là bị anh định nghĩa là “kỳ quái”, đều có vấn đề lớn.

Triệu Trang Thâm ngồi ngay ngắn người lại, hỏi: “Thứ gì?”

Triệu Thành An nói: “Ở ngoài ngoại trừ tứ đại gia tộc chúng ta và Hài hòa đồng minh, còn có một đoàn thể thức tỉnh giả thế lực không nhỏ, bọn họ hành động quỷ bí, dã tâm cũng không nhỏ.”

Triệu Trang Thâm nghiêng người tới trước, “Nói thế nào?”

Triệu Thành An nói: “Con tốn sức bắt được một cái, cũng hồi tưởng thời gian từng chút, phát hiện cái tổ chức này hành động phi thường cẩn thận, trong bọn họ đẳng cấp vô cùng rõ ràng, khi liên lạc lẫn nhau không có tên thật, dùng đều là danh hiệu, tỷ như 634, 434 các loại. Thật đáng tiếc chính là, khi thời gian tìm hiểu đến trên người 434, liền đứt đoạn mất, bởi vì con bắt được cái người có danh hiệu là 634, hắn ta chỉ có thể liên lạc 734 và 534, hoàn toàn không có cách nào liên quan đến danh hiệu 434.”

Triệu Trang Thâm trầm tư chốc lát, nói: “Biết đại khái mục tiêu hành động của bọn họ là cái gì không?”

Triệu Thành An: “Con đoán là, hẳn là Vọng Hư kính.”

“Vọng Hư?” Triệu Trang Thâm nói: “Chính là bảo vật trong truyền thuyết gần đây phi thường huyên nao vang danh trong Linh giới?”

Triệu Thành An gật đầu nói: “Không sai. Lý gia còn chưa biết, thế nhưng Quý gia cùng Tả gia, theo tin tức tiểu bối nhà bọn họ tiết lộ ra ngoài, hai nhà bọn họ muốn liên hợp cướp đoạt Vọng Hư kính, sau đó mang gia tộc di chuyển đến một thế giới khác.”

Triệu Trang Thâm lộ ra thần sắc không đồng ý, “Cả Vọng Hư kính cũng còn chưa tìm được, bọn họ cứ như vậy khẳng định cái gương kia có thể dẫn bọn họ đến một cái thế giới khác so với nơi này càng tốt hơn?”

“Bởi vì Quý Trạch đồng ý.” Triệu Thành An nói: “Quý gia hiện tại chính là Quý Trạch độc quyền, cậu ta còn là ngoại tôn Tả gia.” Quý Tả hai nhà rất sớm trước đây cũng bởi vì thông gia quyện thành một dây thừng, huống chi là có Quý Trạch là người ưu tú nhất trong liên minh hai nhà.

“Ân.” Triệu Trang Thâm trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, ngày hôm nay con nói cái người trẻ tuổi khiến cho con cảm thấy được không thoải mái thì sao? Y có vấn đề gì?”

Triệu Thành An lắc đầu, nói: “Con tỉ mỉ hỏi qua, không có vấn đề.” Có hai người kia ở bên, Ứng Thiên có hỏng hẳn là cũng hỏng không đến nỗi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.