Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 67: Chương 67




Lý gia Đại tiểu thư? Lý Nhan Mạt? Ánh mặt Mục Trường Sinh phát lạnh, cô ta dĩ nhiên còn sống sót.

Trên vai bỗng nhiên nặng hơn, Ứng Thiên đặt tay trái của y lên vai phải của hắn, như động viên mà ấn ấn.

Mục Trường Sinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, nhìn thấy y dính rất nhiều bùn đất trên mặt lại lộ ra một nụ cười xán lạn.

Ánh mắt của hắn ấm áp, gật gật đầu với y.

Theo tiếng cộc cộc khi giày cao gót tiếp xúc mặt đất vang lên, một nữ nhân dáng dấp diễm lệ, khoảng chừng hai mươi hai tuổi mang theo mấy hộ vệ đi vào. Cô thân cao chừng 1 mét bảy, váy dài ren trắng đen ôm sát người đem thân thể tân trang càng cao gầy nóng bỏng thêm, mái tóc quăn màu đỏ rượu nhuộm cột thành một cái đuôi ngựa cao cao, hiện ra nét thành thục.

Lý Nhan Mạt vừa đi vào Triệu gia chủ trạch, đã nhìn thấy Mục Trường Sinh ngồi ở đối diện Triệu gia chủ, đáy mắt cô chợt lóe một tia tối tăm, lập tức lộ ra dáng vẻ thân thiết, nói với Triệu Trang Thâm: “Triệu bá bá, chuyện gì thế này? Người nào to gan như vậy dám tập kích Triệu gia?”

Ứng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, “Người lá gan rất lớn tập kích Triệu gia chính là ta.”

Nghe âm thanh vô cùng hung hăng này, Lý Nhan Mạt nhíu nhíu mày, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, khi nhìn thấy Ứng Thiên đứng ở bên người Mục Trường Sinh lại ngẩn người.

Mục Trường Sinh kéo Ứng Thiên tay, “Được rồi, trước tiên không cần nói chuyện, chờ một chút tôi đem mọi việc giải quyết, sau đó thì đi.”

Ánh mắt sắc bén của Ứng Thiên quét qua Lý Nhan Mạt, lập tức gật gật đầu.

Triệu gia chủ liếc nhìn Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên một cái, nói với Lý Nhan Mạt: “Cháu làm sao hiện giờ mới đến?”

Biểu tình trên mặt Lý Nhan Mạt vô cùng thành khẩn, cô nói: “Xin lỗi Triệu bá bá, ba ba cháu đột nhiên…”

“Được, ta biết rồi.” Triệu Trang Thâm đánh gãy lời Lý Nhan Mạt, nói tiếp: “Trước mắt có chuyện quan trọng hơn phải xử lý.”

Lý Nhan Mạt nghe vậy đáy mắt chợt lóe một tia lúng túng, nhưng cô cũng chỉ đành gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Quý Trạch.

Cửa đại sảnh lại một lần đóng lại, Mục Trường Sinh mở miệng nói: “Triệu gia chủ, thời gian đã trì hoãn không ít, tôi cho là, cần phải mau chóng đem chuyện ngày hôm nay giải quyết đi.”

Triệu Trang Thâm nói: “Các hạ vẫn kiên trì cho là Ứng Thiên không phải hung thủ điều khiển yêu ma?”

Nghe được câu này, ánh mắt Ứng Thiên nhìn chằm chằm Triệu Trang Thâm nhiễm lên mấy phần sát cơ. Mấy phần sát ý này ẩn giấu thật sâu, Triệu Trang Thâm cũng không có phát hiện, ông tiếp tục nói: “Có con gái nhỏ Y gia cung cấp hình ảnh làm chứng, lại có Túc đạo trưởng dùng Thủy Kính Sinh Hoa nghiệm chứng tính chân thực của hình ảnh, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ?”

Nghe vậy Túc Thanh Nguyên nhân tiện nói: “Kỳ thực thuật pháp Thủy Kính Sinh Hoa có rất nhiều khuyết thiếu, liên quan với có thể hay không nghiệm chứng tính chân thực của hình ảnh, bần đạo cũng không cách nào xác định.”

Quý gia chủ: Quá vô sỉ! Vì che chở con trai nuôi cư nhiên đổi trắng thay đen.

Triệu Thành An đứng ở sau lưng Triệu gia chủ nghe vậy liếc nhìn Túc Thanh Nguyên một cái, lập tức thần sắc không rõ mà buông xuống tầm mắt.

“Còn nữa, trong hình ảnh kia, chúng ta rõ ràng nhìn thấy Ứng Thiên là yêu ma biến thành, các hạ cũng là loài người, chẳng lẽ muốn phóng túng một yêu ma tàn sát đồng tộc?” Triệu Trang Thâm nói.

Đuôi lông mày Mục Trường Sinh nhẹ nhàng cong lên, nói: “Tôi trước khi tới đã tra rõ ràng, thức tỉnh giả bị hại nói là sáu mươi ba người, kỳ thực chỉ có ba mươi lăm, phần còn lại bất quá là trọng thương, mà trong những người bị hại này, chín phần mười, là thành viên tứ gia tộc, tôi có thể khiến những người này trở lại trạng thái ban đầu, còn có thể từ các người chọn lựa ra năm mươi người, tôi sẽ khiến bọn họ biến thành thức tỉnh giả. Muốn có năng lực gì tự các người quyết định. Hệ thống phòng ngự Triệu gia tôi cũng có thể đem trở về như cũ. Sau ngày hôm nay, tôi có thể bảo đảm, bất kỳ sự kiện yêu ma giết người đều cùng Ứng Thiên không quan hệ. Hiện tại, các người còn cảm thấy được Ứng Thiên là yêu ma sao?”

Hệ thống phòng ngự Triệu gia không còn có thể lại xây dựng, thế nhưng thức tỉnh giả không phải là nói thì có! Nếu như nói thái độ ban đầu của ba vị gia chủ đối với Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên là cực kỳ bất mãn cùng phẫn nộ, như vậy hiện tại thì chỉ còn dư lại khiếp sợ và kiêng kỵ.

Đặc biệt là Triệu Trang Thâm, trước khi Mục Trường Sinh nói ra lời này, ông vẫn cảm thấy loại năng lực nghịch thiên như Ngôn Linh nhất định sẽ có thật nhiều hạn chế, kết quả Mục Trường Sinh dĩ nhiên nói hắn có thể tạo ra thức tỉnh giả! Dưới tình huống như vậy, đối phương căn bản không cần nói dối, nói cách khác, hắn thật sự có năng lực tạo ra thức tỉnh giả!

Đồng tử Triệu Trang Thâm nhanh chóng co lại, một hồi lâu sau mới khôi phục lại yên lặng.

Mọi người ở đây cũng đều bị lời Mục Trường Sinh chấn động, Quý gia chủ không kịp chờ đợi hỏi: “Thật sự năng lực gì cũng có thể? Có thể muốn Ngôn Linh à… A!”

Lời còn chưa nói hết, Quý gia chủ liền bị Quý Trạch mạnh mẽ đạp một cước, đau đến nỗi ông la to một tiếng.

Mục Trường Sinh nghe lời này nhìn về phía Quý gia chủ, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, lại cũng không nói lời nào.

Tả gia chủ ngồi ở đối diện Quý gia chủ lườm ông một cái, ngầm rủa một câu ngu xuẩn. Người như vậy lại là cùng ông đứng ngang hàng gia chủ, quả thực ném đi thể diện tứ đại gia tộc.

Một bên ở trong lòng mắng Quý gia chủ không nên chuyện, lông mày Tả gia chủ nhíu lại thật chặt, tình huống không ổn a, Mục Trường Sinh nếu quả thật có năng lực tạo ra nhiều thức tỉnh giả như vậy, vậy hắn muốn đối phó tứ gia tộc bọn họ, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

Mục Trường Sinh đem thần sắc mọi người tại đây thu vào đáy mắt, nói tiếp: “Trước tôi đã nói, tôi tới nơi này chủ yếu là vì hai việc, một là Ứng Thiên, cái thứ hai, chính là Vọng Hư kính.”

Triệu Trang Thâm ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu, “Rất khéo, tứ gia tộc chúng ta ngày hôm nay tập hợp, ngoại trừ tìm ra yêu ma tàn hại thức tỉnh giả ở ngoài, một chuyện khác cũng là vì Vọng Hư kính.”

“Các ông muốn mượn Vọng Hư kính tập thể di chuyển đến một thế giới khác?” Mục Trường Sinh khẳng định nói.

Triệu Trang Thâm hiện tại cũng không hỏi Mục Trường Sinh là làm sao mà biết được, ông trực tiếp một chút đầu nói: “Không sai, thế giới này linh khí gần tới khô cạn, nếu tìm không ra những đường ra khác, chỉ sợ tứ gia chúng ta cũng không xong.”

“Vậy vừa vặn, mục đích của tôi với các ngươi giống nhau. Không bằng hợp tác?” Mục Trường Sinh khẽ mỉm cười, lấy ra một viên Tỏa hồn khí, “Tôi chỗ này, vừa vặn có một linh hồn biết đến tung tích cụ thể của Vọng Hư kính…”

Đợi đến khi kết thúc nói chuyện, đã là mười giờ tối.

Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên khi đến đều là xông vào, khi đi, lại là Triệu gia chủ tự mình đưa đi.

Người ba nhà khác cũng đều không khác mấy là vào lúc này rời đi Triệu gia. Người Trung Quốc quá nhiều, mỗi tòa thành thị đều vô cùng chen chúc, nhưng mà Triệu gia có thể tại thủ đô kiến tạo quần thể kiến trúc phảng cổ vô cùng to lớn, kể cả khu vực rừng cây xung quanh đều nhét vào phạm vi chủ trạch.

Cự tuyệt đề nghị Triệu gia chủ phái xe đưa bọn họ trở về, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên dọc theo con đường bằng phẳng bao bên ngoài Triệu gia chủ trạch khoan thai chậm rãi đi ra.

Ban đêm mùa hè vô cùng mát mẻ, đặc biệt là con đường này hai bên đều là cây cối xanh um tươi tốt, đi dưới tàng cây người nghe tiếng lá bị gió lay sàn sạt, nghe hương vị mát mẻ của cỏ cây, coi như trước đó tâm tình có buồn bực ra sao, cũng sẽ bất tri bất giác yên tĩnh lại.

Mục Trường Sinh chỉ lẳng lặng mà đi tới không lời nào, Ứng Thiên không thể làm gì khác hơn là mở miệng làm sinh động bầu không khí, “Ngày hôm nay thực sự là tiện nghi đám người kia, năm mươi thức tỉnh giả a!”

Mục Trường Sinh nhàn nhạt trả lời một câu, “Bất quá chỉ là chuyện động động miệng lưỡi.”

Ứng Thiên từ trong thái độ lãnh đạm rõ ràng của Mục Trường Sinh nhận ra được tâm tình hắn, không khỏi tê cả da đầu, vừa sốt sắng vừa thấp thỏm, y đang vắt hết óc nghĩ dùng dạng lý do gì mới có thể tranh thủ thông cảm từ Mục Trường Sinh, Mục Trường Sinh lại mở miệng trước.

“Ba mươi lăm thức tỉnh giả kia, thật là cậu sai yêu ma giết? Giống như Lưu Mang ngày đó trên xe lửa bị giết chết.” Mục Trường Sinh dừng bước chân, hắn nhìn Ứng Thiên, hai mắt bình thản không gợn sóng.

Ứng Thiên xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi, vẫn là không cách nào nói dối Mục Trường Sinh, chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu.

“Tại sao?” Mục Trường Sinh thực sự không nghĩ ra được, là dạng lý do gì có thể khiến Ứng Thiên đi làm chuyện hại người hại mình như thế.

Ứng Thiên trầm mặc hồi lâu, ánh trăng xuyên thấu qua cành cây chiếu lên mặt y từng đốm màu bạc, gương mặt tuấn mỹ như tranh vẽ của y một nửa ẩn trong bóng cây, hiện ra mấy phần quỷ quyệt khó có thể đoán.

“Bọn họ, vốn là đáng chết.” Một lúc lâu, Ứng Thiên mới chậm rãi nói ra mấy chữ này.

Tâm thần Mục Trường Sinh chấn động, bởi vì khi Ứng Thiên nói ra câu nói này trên mặt lộ ra ngoan tuyệt cùng âm u làm cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, hắn đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn xưa nay cũng chưa có hiểu rõ người trước mắt này.

“Nguyên nhân?” Mục Trường Sinh hỏi.

Ứng Thiên lắc đầu, môi mỏng mím thật chặt, rõ ràng không muốn giải thích.

Thấy thế, đát mắt Mục Trường Sinh hiện lên mấy phần tức giận, hắn nói: “Được, cậu không nói tôi cũng không ép cậu, mà giết người cuối cùng vẫn là sai! Từ hôm nay trở đi, không cho phép cậu đám yêu ma đó, càng không cho đi thương tổn bất luận người vô tội nào!”

Ứng Thiên phản bác: “Bọn họ mới không phải người vô tội gì.”

Mục Trường Sinh nói: “Vậy cậu nói một chút, bọn họ nơi nào không vô tội?”

Ứng Thiên không nói.

Mục Trường Sinh nhìn dáng vẻ Ứng Thiên quật cường, biết đến trừ phi dùng Ngôn Linh, bằng không sẽ không thể cạy miệng người này, hắn do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là thua, “Thôi.”

Dứt tiếng, hắn vòng qua trước mặt Ứng Thiên, đi trước. Gió buổi tối vẫn mát mẻ, nhưng mà Mục Trường Sinh trong lòng lại buồn bực trước nay chưa từng có, hắn cũng là cho tới hôm nay phát hiện, hóa ra cái gì nhân nghĩa lễ trí tín, đến một loại thời điểm nào đó, cũng có thể bị vứt bỏ. Buồn cười hắn từ trước còn tự xưng là quân tử, quay đầu lại, cùng tiểu nhân cũng không khác nhau gì cả, cũng bởi vì một người, hắn lựa chọn không nhìn tính mệnh hơn ba mươi người vô tội kia, trái lại dùng trao đổi ích lợi đạt được cảnh thái bình giả tạo.

Nhưng là đồng thời, hắn cũng rõ ràng, cho dù làm lại một lần, cho dù Ứng Thiên hại nhiều người hơn nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì người với người rốt cuộc vẫn là khác nhau, phân lượng Ứng Thiên ở trong lòng hắn, vẫn lớn hơn nhiều so với những người vô tội không biết tên đó, nói cho cùng, hắn vẫn là ích kỷ…

Mục Trường Sinh đi không bao lâu, Ứng Thiên liền đi theo sau lưng hắn, đối phương không nhanh không chậm, trước sau cùng cách hắn hai bước, cũng không nói, cứ như vậy yên lặng cùng.

Mục Trường Sinh đi mấy bước, đi tới trong rừng cây nhỏ bên cạnh, trước đó hắn bảo đầu hắc ưng kia ở trong cánh rừng này chờ hắn.

Chỉ là mới vừa đi vào rừng, hắn liền nghe thấy tiếng Lý gia Đại tiểu thư kia.

“Quý Trạch ca, anh đến bây giờ vẫn còn giận em sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.