Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 601: Chương 601: Át chủ bài (1)




Tô Tín bắn ba mũi tên còn thừa trong tay ra ngoài, đám người nơi đây lập tức sững sờ.

Ba mủi tên là át chủ bải cuối cùng của Tô Tín, hắn bắn ra ngoài thì ai sợ hắn?

Ba mũi tên kinh diễm bay đi, Hồng Hộc trại còn thừa lại bốn vị đương gia bị bắn chết ba người, hai mắt người cuối cùng đỏ thẫm xông về phía Tô Tín.

- Tô Tín! Chết đi!

Đương gia cuối cùng của Hồng Hộc gào to tấn công Tô Tín.

Chín người Hồng Hộc trại quật khởi không nổi danh lắm nhưng lại kinh doanh tiểu sơn trại nhỏ thành Hồng Hộc trại nổi danh Dự Nam đạo.

Đặt tên Hồng Hộc trại, là vì thời điểm chín người kết bái đã từng thề, nếu như chí hướng mà thành, chín huynh đệ bọn họ sẽ danh chấn giang hồ.

Nhưng đáng tiếc giấc mộng danh chấn giang hồ còn chưa đạt thành, Hồng Hộc trại chỉ còn một mình hắn.

Cho nên lòng hắn đã chết, hắn thà rằng làm bia đỡ đạn cho những người còn lại cũng muốn xông lên giết Tô Tín, chôn Tô Tín cùng các huynh đệ dưới cửu tuyền.

Nhưng đáng tiếc nguyện vọng của hắn không thành..

Tô Tín lại giương cung cài tên, trên mặt bọn họ khó hiểu, trong tay Tô Tín không mũi tên, hắn giương cung không có mũi tên, hắn muốn làm gì?

Mọi người nhanh chóng biết được kết quả, Tô Tín kéo căng cung thành hình tròn, hắn buông ngón tay ra, một tiếng nổ tung vang vọng không gian.

Trên ngực đại đương gia cuối cùng của Hồng Hộc trại có huyết quang ẩn hiện, trước ngực hắn xuất hiện lỗ máu to như nắm đấm lớn.

Thương Tâm Tiểu Tiễn, không mũi tên cũng có thể đả thương tim người!

Những người khác không dám do dự, có thể chạy được bao xa liền chạy bao xa.

Thực lực của Tô Tín đã quá mức biến thái, trừ phi bọn họ bất kể thương vong, dùng nhân mạng chồng chất chém giết Tô Tín, nếu không ai có thể địch lại thực lực như thế?

Tô Tín thu hồi trường cung, kỳ thật nội lực trong người hắn chỉ còn một tầng, nội lực không còn bao nhiêu.

Thương Tâm Tiểu Tiễn tiêu hao phẩm không hạn chế số lần, mà là hạn chế thời gian.

Trong nửa khắc đồng hồ, chỉ cần nội lực Tô Tín đầy đủ là có thể sử dụng vô hạn.

Dùng nội lực còn thừa của Tô Tín lúc ấy, bắn ra mười mũi tên đã là cực hạn, cho nên thời điểm hắn hối đoái mũi tên cũng chỉ hối đoái mười mũi mà thôi.

Tất cả mọi người cho rằng mười mũi tên là át chủ bài của Tô Tín, chờ hắn bắn sạch mười mũi tên sẽ kiếm lư kỹ cùng.

Thời điểm Tô Tín còn lại ba mũi tên, có lẽ những người khác trong bọn họ sẽ sợ, muốn tính toán ép Tô Tín dùng xong ba mũi tên này.

Nhưng đợi đến lúc Tô Tín không chút do dự dùng xong ba mũi tên, dùng không mũi tên bắn chết đại đương gia cuối cùng của Hồng Hộc trại thì đám võ giả mới sợ thật sự.

Làm người ta khủng bố nhất không phải át chủ bài nhìn thấy được, mà là ngươi nhìn không thấy.

Không có ai biết Tô Tín còn có thể bắn ra bao nhiêu mũi tên, cho nên bọn họ không biết cần dùng bao nhiêu cái mạng mới có thể hao tổn chết Tô Tín.

Tô Tín xoay đầu nhìn đám người Địch Vân Phi, lúc này bọn họ sợ hãi kêu to một tiếng.

Những người này tranh thủ bảo hộ Địch Vân Phi sau lưng mình, sợ Tô Tín đột nhiên nổi điên giết Địch Vân Phi.

Nếu như Địch Vân Phi chết, Tô Tín không giết bọn họ, Địch Kinh Phi cũng không tha bọn họ.

Nhưng bọn họ quá lo ngại, Tô Tín hiện tại đã hao hết nội lực, động thủ lần nữa sẽ lòi đuôi.

Vào lúc Tô Tín chuẩn bị rời đi, Lô Uyển Đình vẫn giữ im lặng đứng ra nói:

- Tô Tín, ta gả cho ngươi như thế nào?

Nàng vừa nói lời này làm mọi người sững sốt, Địch Vân Phi mở to mắt nhìn, không dám tin vị hôn thê của mình lại nói những lời như vậy với địch nhân.

Tô Tín nhìn nữ nhân tư thái hiên ngang trước mặt, có lẽ nàng chính là Lô Uyển Đình, nữ nhân này có phần giống bệnh tâm thần, việc này nên gọi là gì?

Nhìn thấy Tô Tín dùng ánh mắt như nhìn mình như kẻ tâm thần, Lô Uyển Đình cất cao giọng nói:

- Ta không phải đang nói đùa, ta rất nghiêm túc, Lô Uyển Đình đã thề, cuộc đời này tất nhiên phải gả cho anh hào tuấn kiệt tiếu ngạo giang hồ.

Lô Uyển Đình nhìn sang Địch Vân Phi đang không dám tin tưởng, khinh thường nói:

- So sánh với loại phế vật chỉ có thể dựa vào ca ca nâng đỡ mới có thể lăn lộn giang hồ, ta càng coi trọng ngươi.

Nghe xong lời này, Địch Vân Phi lập tức phun máu tươi, trực tiếp bị tức giận ngất đi.

Bị chính mình âu yếm nói thành là phế vật, không bằng địch nhân của mình, nhục nhã lớn như vậy làm Địch Vân Phi không chịu được.

Tô Tín nhìn nàng, có phần không hiểu thế giới quan của nàng.

Kiếp trước có nữ nhân hám giàu thích kẻ có tiền, ở kiếp này tự nhiên có rất nhiều nữ tử xuất thân tiểu thế gia ưa thích leo lên quan hệ với công tử thế gia xuất thân đại gia tộc.

Nhưng vấn đề là bản thân Lô Uyển Đình chính là trưởng nữ Phạm Dương Lô thị một trong lục đại thế gia, tại sao lại gào khóc đòi gả cho một người mới gặp lần đầu như mình?

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Thật có lỗi, ta không có hứng thú.

Lô Uyển Đình cười nói:

- Đừng vội vàng cự tuyệt như vậy, cưới ta có nhiều chỗ tốt hơn ngươi tưởng tượng đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.