Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 256: Chương 256: Bất Nhị Đao (2)




“Dựa vào cái gì?”

Thần sắc Tiêu Ma Vân lập tức lạnh lẽo.

Cho dù Tô Tín có thể tay không tiếp được Bất Nhị Đao của hắn, chuyện này chứng minh Tô Tín có thực lực đối chiến với hắn nhưng hắn cũng không sợ Tô Tín.

Niên Bang không thiếu tiền, nắm giữ thủy vận trong thiên hạ, hàng năm Niên Bang thu bạc với con số khổng lồ, thân là đệ tử đàn chủ Hạ đàn Niên Bang nên Tiêu Ma Vân không thiếu tiền.

Không thiếu tiền nhưng không có nghĩa không cần tiền.

Hắn mời chào không ít thủ hạ tại Tương Nam, đối với những võ giả Tương Nam đầu nhập hắn, bọn họ chỉ có một suy nghĩ cực kỳ đơn giản, đó là vì tiền và tài nguyên.

Gia nhập dưới trướng hắn cũng có thể đầu nhập vào Niên Bang.

Điểm ấy Tiêu Ma Vân không có lừa gạt bọn họ, dù sao Niên Bang nhiều người, cũng không sợ có thêm mấy người bọn họ, nhưng hắn phải nhờ vào bọn họ tranh đoạt địa vị trong Niên Bang.

Những thứ này chỉ là ngân phiếu khống, hiện tại hắn nắm được những đặc sản Thường Ninh phủ, trực tiếp đi thành Thương Sơn bán qua tay là có thể cam đoan đám thủ hạ trung thành với mình.

Tô Tín chỉa chỉa chính mình nói: “Chỉ bằng vào bản thân ta.”

Tiêu Ma Vân cười lạnh nói: “Tô Tín, ta thừa nhận thực lực ngươi không kém nhưng Tương Nam hiện tại không tới phiên ngươi làm chủ, Thường Ninh phủ hàng năm có lợi ích cả chục triệu lượng, ngươi nói độc chiếm là độc chiếm? Bằng ngươi, không được!”

Tô Tín thản nhiên nói: “Nếu các ngươi dám động Phi Ưng Bang, dám động Thường Ninh phủ, ta sẽ động thủ với các ngươi.”

“Với thực lực của ta hiện tại muốn giết các ngươi rất khó khăn nhưng ta muốn giết thủ hạ các ngươi vô cùng dễ dàng.”

“Các ngươi dám động tới Phi Ưng Bang, ta sẽ bắt đầu giết thủ hạ các ngươi, thẳng tới khi giết không còn một tên nào dám đầu nhập vào các ngươi.”

“Cao thủ của Địch Vân Phi đã bị ta giết hơn phân nửa, hắn cũng đã thảm bại rồi, ngươi nghĩ nếu như ta giết sạch thủ hạ của ngươi, ngươi làm sao đấu với Thượng Quan Ngạn Khanh? Đoán chừng đến lúc đó người thua thảm nhất không phải Địch Vân Phi, mà là ngươi!”

“Ngươi dám!”

Tiêu Ma Vân lập tức giân dữ quát lên, ánh mắt đầy sát cơ.

Tô Tín muốn làm như vậy thì hắn không ngăn cản được.

Dù sao vừa rồi hắn đã nhìn thấy thực lực Tô Tín, nếu Tô Tín muốn đánh lén những thủ hạ của hắn, cũng không có người nào ngăn cản một chiêu, ngay cả hắn cũng không thể.

Tiêu Ma Vân lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám động tới thủ hạ của ta, vậy tiểu bang phái ngươi thành lập tại Thường Ninh phủ cũng không cần tồn tại nữa.”

“Chỉ bằng vào lực lượng Phi Ưng Bang còn không đủ ta tiêu diệt, ngươi tin không?”

Tô Tín lạnh nhạt gật đầu nói: “Tin, ta đương nhiên tin, nhưng nếu ngươi dám động Phi Ưng Bang, ta dám động người của ngươi, ngươi giết một người, ta giết mười người, cùng lắm cá chết rách lưới, ta lại xây dựng một Phi Ưng Bang là được!”

Trong mắt Tô Tín bắn ra hào quang điên cuồng.

“Ta biết rõ mục đích ba nhà các ngươi tới Tương Nam làm gì, là tôi luyện, càng là một loại khảo nghiệm, Địch Vân Phi không cần lo lắng, hắn thua chỉ mất mặt, nhưng các ngươi thua chính là mất cả tương lai.”

“Địch Kinh Phi chỉ có một đệ đệ như Địch Vân Phi, nhưng xin hỏi Tiêu huynh, ngươi đứng thứ mấy trong thế hệ trẻ Niên Bang?



“Không tính cả Niên Bang, sư phụ Kim Khả Tín của ngươi cũng không chỉ có một đệ tử là ngươi ah.”

“Lãng phí nhiều tài nguyên và thời gian bồi dưỡng ngươi như vậy, ngươi ngã đầy bụi đất tại Tương Nam, thất bại quá thảm hại, chậc chậc, ngươi cho rằng Niên Bang, sư phụ của ngươi còn tiếp tục bồi dưỡng ngươi hay sao?”

“Nếu ngươi không sợ ta đánh cược với ngươi, dùng tương lai Tiêu Ma Vân ngươi đi đánh bạc tồn vong của Phi Ưng Bang, ngươi dám cược với ta hay không?”

Đối mặt ánh mắt điên cuồng của Tô Tín, Tiêu Ma Vân do dự, hắn không dám đánh bạc!

Không có đặc sản Nam Man do Phi Ưng Bang lũng đoạn thì hắn chỉ thiếu chút bạc lung lạc nhân tâm mà thôi.

Nếu như Tô Tín giết tất cả thủ hạ trong tay hắn, chuyến đi Tương Nam của hắn lần này sẽ thất bại triệt để.

Niên Bang sẽ không quản ngươi làm cái gì tại Tương Nam, bọn họ chỉ nhìn thấy ngươi mời chào nhân thủ tại Tương Nam, đánh hạ bao nhiêu địa bàn, mà Tiêu Ma Vân ngươi xám xịt trở lại Niên Bang, vừa đi, kết quả là một người trở về.

Kết quả như vậy đại biểu hắn thất bại thảm hại, thậm chí có thể kéo hắn ra khỏi vị trí đệ tử đích truyền của Niên Bang, trở thành đệ tử bình thường không được xem trọng, đây là việc Tiêu Ma Vân không cách nào tha thứ.

Hắn đã nghe nói qua thanh danh của Tô Tín, chuyện hắn làm lớn nhất là dùng cảnh giới Hậu Thiên chém giết Phương Đông Đình của Thanh Thành kiếm phái.

Lúc trước Tô Tín chỉ là bang chủ tiểu bang phái đã dám đắc tội Thanh Thành kiếm phái, Tiêu Ma Vân không nghi ngờ Tô Tín hiện tại có can đảm đắc tội hắn hay không.

Tô Tín nhìn gương mặt Tiêu Ma Vân biến ảo bất định, hắn cũng không nói thêm cái gì.

Hắn vẫn vững tin một đạo lý, đối mặt người nào liền nói lời nào.

Đối mặt Địch Vân Phi kiêu ngạo nhưng tâm lý có lỗ thủng, Tô Tín có thể chọc giận hắn, dùng ngôn ngữ phá hư tâm thần hắn, dùng thực lực triệt để đánh bại hắn.

Đối mặt Tiêu Ma Vân, hắn chỉ cần nói rõ quan hệ lợi hại trong đó, hắn tự nhiên sẽ hiểu tình cảnh của mình.

Quả nhiên Tiêu Ma Vân thu hồi tức giận, lạnh lùng nói: “Tốt, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không động tới Phi Ưng Bang, ngươi cũng đừng quên, tham dự tranh đấu lần này còn có Thượng Quan gia Thượng Quan Ngạn Khanh.”

“Người kia càng khó chơi hơn ta, nếu hắn muốn hợp nhất Phi Ưng Bang, ta thật sự muỗn em ngươi làm sao ngăn cản.”

Tô Tín thản nhiên nói: “Chuyện này ta không cần ngươi quan tâm, đợi đến lúc Thượng Quan Ngạn Khanh xuất hiện, ta tự nhiên sẽ nói chuyện với hắn, ta tin tưởng người thông minh sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.