Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 336: Chương 336: Chư Cát Thanh Thiên (2)




Thiết Dao Hoa hiếu kỳ nói: “Đệ tử Tạ Quận Vương thị học cứu thiên nhân, ai có thể kiến thức rộng rãi hơn ngươi chứ?”

Vương Thế Phong cười nói: “Thứ mười Nhân Bảng, Lang Gia Chư Cát thị Chư Cát Thanh Thiên.”

Tô Tín có nghe nói qua Lang Gia Chư Cát thị, Chư Cát thị cho Tô Tín cảm giác đơn giản hơn Vương thị nhiều, chỉ là gia tộc thông minh nước chảy bèo trôi mà thôi.

Lang Gia Chư Cát thị quật khởi không phải dựa vào võ công, mà bọn họ dựa vào tài cán và mưu lược nổi danh, cho nên mỗi một thời đại hoàng triều Trung Nguyên thành lập đất nước sẽ trọng dụng Chư Cát gia.

Hơn nữa Chư Cát thị biểu hiện rất rõ ràng, gia tộc này có tính chất như gia tộc lính đánh thuê, vương triều ngươi vững chắc thì ta đầu nhập dưới trướng của ngươi, tận tâm tận lực làm việc vì ngươi.

Trái lại tình trạng vương triều của ngươi vô vọng, thật có lỗi, Chư Cát thị ta cũng không ngu trung với ngươi, nhiều lắm chúng ta không bỏ đá xuống giếng là được.

Chư Cát thị loại có thái độ nửa công khai như thế làm cho vương triều Trung Nguyên không phẫn nộ, ngược lại bọn họ càng yên tâm về Chư Cát thị, tối thiểu lý do của bọn họ rất đơn giản, còn đơn thuần hơn Tạ Quận Vương thị nhiều.

Vương Thế Phong một đường mang theođám người Tô Tín đi tìm Chư Cát Thanh Thiên, vị cường giả Nhân Bảng này rất biết hưởng thụ cuộc sống, hắn trực tiếp ngồi trên thuyền hoa xa hoa.

Trên thuyền hoa trừ người trèo thuyền ra, tất cả còn lại là thị nữ xinh đẹp, có khí tức hái hoa ngắt cỏ bao phủ cả con thuyền.

Vương Thế Phong tương giao với Chư Cát Thanh Thiên không phải một hai ngày, hắn vừa mới tới, thị nữ Cầm Nhi của Chư Cát Thanh Thiên lập tức đón bọn họ lên thuyền hoa.

Chư Cát Thanh Thiên mặc áo trắng đang ở mũi thuyền uống trà, bộ dạng phong thần tuấn lãng, dung mạo bất phàm, ngay cả Tô Tín cũng không thể không thừa nhận diện mạo vẻ ngoài của đối phương rất tốt.

“Vô sự không lên điện tam bảo, Vương huynh, sao hôm nay ngươi tới tìm ta?”

Khóe miệng Chư Cát Thanh Thiên nở nụ cười vui vẻ.

Vương Thế Phong không có trả lời hắn, hắn chỉ vào Tô Tín cùng Thiết Dao Hoa và giới thiệu với Chư Cát Thanh Thiên.

“Vị này bài danh hai mươi hai Nhân Bảng ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín Tô huynh ah, vị cô nương này hính là Lục Phiến Môn Thiết gia Thiết Dao Hoa.”

“Hai vị hữu lễ, mời ngồi.”

Chư Cát Thanh Thiên vung tay lên, làm ra tư thế mời.

Trước mặt hắn có cái lò nhỏ đang nấu trà.

Đợi đến lúc đám người Tô Tín an vị, Chư Cát Thanh Thiên mới nói: “Tô huynh ngươi có khả năng không biết, kỳ thật chúng ta cũng không là lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thật ngươi cùng Lý Trần Phong giao thủ thời điểm, ta cũng đã nhìn thấy, chỉ có điều ngươi không có nhìn thấy ta mà thôi.”

“Lý Trần Phong là đền thờ được Đại Chu vương triều dựng lên, thực lực của hắn không mạnh, không xứng với vị trí hai mươi ba Nhân Bảng, nhưng ta cảm thấy bài danh của Tô huynh ngươi cũng không đúng.”

Vương Thế Phong bên cạnh lại sững sờ, hắn và Chư Cát Thanh Thiên xem như tâm giao tương đầu ý hợp, mặc dù gia hỏa này có nhiều tật xấu, nói chuyện bình thường ừa thích nửa giấu nửa mở, ưa nói lời sắc bén nhưng hắn chưa từng não tàn đắc tội người khác, tại sao hiện tại hắn nói như thế?

Tô Tín mỉm cười hỏi ngược lại: “Bài danh của ta không đúng thế nào?”

Chư Cát Thanh Thiên nghiêm túc nói: “Lục Phiến Môn tuyệt đối đánh giá thấp bài danh của ngươi.”

Vương Thế Phong lập tức thở ra một hơi, thì ra gia hỏa này thổi phồng Tô Tín, vì sao hắn thổi phồng Tô Tín? Chỉ sợ cho dù đệ nhất Nhân Bảng ‘ Đạo Si ’ Lâm Trường Hà ở nơi này, Chư Cát Thanh Thiên cũng sẽ không thổi phồng hắn như thế.

“Ah? Vậy ngươi cho rằng ta nên xếp vị trí thứ mấy?”

Lò than đang nấu trà, hương trà bay chung quanh, Chư Cát Thanh Thiên rót một ly trà đặt trước mặt Tô Tín, Tô Tín vừa định muốn tiếp nhận, hắn cảm giác trong tay Chư Cát Thanh Thiên có lực lượng lớn ập tới làm hắn suýt chút nữa rơi chén trà.

Tô Tín cau mày, hắn hắn triển Long Tượng Bàn Nhược Công và lực đạo hai tay biến thành khủng bố giống như thái sơn áp đỉnh ập tới Chư Cát Thanh Thiên.

Gương mặt Chư Cát Thanh Thiên quái dị, hai tay trắng noãn như ngọc bật ra và không làm gì được Tô Tín, làm cho hắn kinh hãi chính là năng lực khống chế lực đạo của Tô Tín.

Lực lượng hai bên giằng co rất cường đại nhưng chén trà không bị hư hao chút nào, ngay cả nước trà cũng không đổ ra một giọt.

Chư Cát Thanh Thiên mỉm cười, hắn thu lực lượng trên tay và nói: “Dùng thực lực Tô huynh đừng nói vị trí hai mươi hai, ta thấy mười hai là ổn thỏa.

Tô Tín tiếp nhận trà uống một ngụm, nói: “Chư Cát huynh khen nhầm, lại nói bài danh Nhân Bảng là do Lục Phiến Môn quyết định, tại hạ không dám nghi vấn lãnh đạo trực tiếp của mình.

Tô Tín nói thú vị, Chư Cát Thanh Thiên lập tức cười, hắn cười nhưng chưa bao giờ cười to khoa trương, vẫn là nụ cười phong đạm vân khinh.

Vương Thế Phong chen miệng nói: “Chư Cát huynh, lần này chúng ta tới tìm ngươi là có việc cần hỗ trợ, ngươi nhìn thứ này một chút, lai lịch của nó thế nào?

Nói xong Vương Thế Phong tiếp nhận mảnh vỡ trong tay Thiết Dao Hoa và đưa vào trong tay Chư Cát Thanh Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.