Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 425: Chương 425: Đánh Tốn Phong kiếm phái (1)




Ôn Minh Ngự là người rất thực tế, hắn biết rõ một khi mình hợp tác với Tô Tín cơ hồ tự tuyệt với võ lâm Giang Nam đạo nhưng hắn nhất định phải làm như vậy, hơn nữa còn phải tự mình làm nhân vật chính.

“Tô đại nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Ôn Minh Ngự hỏi.

Tô Tín hỏi:

“Tốn Phong kiếm phái có bao nhiêu võ giả Thần Cung Cảnh? Mấy hay hơn mười?”

Ôn Minh Ngự nhớ lại và nói:

“Có lẽ có chín người.”

Tô Tín cười nói:

“Chỉ có chín người ah, trước mắt thực lực chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì cần gì phải tính kế nhiều như vậy?”

“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại có hơn trăm võ giả Thần Cung Cảnh, võ giả cảnh giới Tiên Thiên gần ngàn, cho dù chỉ điều một phần mười cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Tốn Phong kiếm phái.”

Sau khi quyết định xong, Tô Tín suốt đêm đi tìm mật thám Lục Phiến Môn tại Trạch Châu phủ đưa tin cho Hoàng Bỉnh Thành, bảo Lý Phôi dẫn đội bí mật dẫn người tới Trạch Châu phủ.

Mặc dù nói chỉ cần điều động một phần mười nhân thủ là có thể diệt Tốn Phong kiếm phái, đương nhiên Tô Tín không có khả năng mang theo nhiều người như thế.

Hắn trực tiếp phân phối bộ đầu Giang Nam phủ Lục Phiến Môn và bộ khoái bộ đầu hơn mười châu phủ chung quanh Giang Nam phủ tập hợp, trong vòng một đêm Lục Phiến Môn tập hơn gần một nửa lực lượng chạy tới Trạch Châu phủ.

Chờ tới sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Minh Ngự nhìn thấy trước cửa Ôn gia trang có mấy trăm bộ khoái Lục Phiến Môn thì nội tâm hắn ngạc nhiên, mấy trăm người nơi đây đều có cảnh giới Tiên Thiên!

Một lần xuất động mấy trăm võ giả Tiên Thiên, trừ những thế lực nhất lưu và thế lực đỉnh cấp ra, cũng cũng chỉ có triều đình có thể làm được.

Đồng thời nội tâm Ôn Minh Ngự thầm than, triều đình hiện tại cường đại không phải không có đạo lý, những tông môn võ lâm chọn đệ tử có tính hạn chế quá lớn, có phải xem xuất thân, như Thiếu Lâm tự lại còn xem cả tâm tính, nếu như phật hiệu không hợp cách sẽ không truyền thụ võ công.

Triều đình càng đơn giản, chỉ cần có thực lực và trung thành với triều đình là đủ, mặc kệ ngươi là hái hoa tặc nổi danh giang hồ hay là đệ tử ma môn làm ác bất tận cũng không sao.

Tối thiểu Tô Tín dám mời chào tất cả đạo phỉ Giang Nam đạo gia nhập Lục Phiến Môn.

Lần này động thủ với Tốn Phong kiếm phái, Tô Tín vì bày ra thành ý, Ôn gia chỉ xuất ra một mình Ôn Minh Ngự, đệ tử khác không cần ra tay, dù sao cũng không cần bọn họ.

Ôn Minh Ngự vẫn mang theo một đám đệ tử Ôn gia theo, hơn nữa còn dẫn Ôn Thanh Hòa bên người.

Dựa theo hắn thấy, thời điểm này cũng nên để Ôn Thanh Hòa và các đệ tử Ôn gia thấy máu, nhìn thấy giang hồ tàn khốc.

Những năm qua Ôn gia do hắn dẫn dắt chỉ bước nhường bước nhẫn nhịn, làm cho tâm huyết đệ tử Ôn gia không đủ, hiện tại Ôn gia đã hợp tác với Lục Phiến Môn, đã đứng ở đầu sóng ngọn gió, đệ tử Ôn gia phải sửa bản tính lại.

Lúc này trong Tốn Phong kiếm phái, Ngũ Nguyên Đình và một ít trưởng lão Tốn Phong kiếm phái đang thương nghị với nhau làm thế nào đối phó Ôn gia.

Tông môn không phải thế gia, Ngũ Nguyên Đình là chưởng môn nên bị kiềm chế quá nhiều.

Thế gia chỉ nói huyết mạch, trừ phi xuất hiện huyết mạch chi thứ có thực lực áp đảo dòng chính, nếu không quyền uy huyết mạch dòng chính cao hơn tất cả.

Trong tông môn không có việc như vậy, Ngũ Nguyên Đình là chưởng môn nhưng trong tông môn có mấy trưởng lão Thần Cung Cảnh bối phận cao hơn hắn.

Thời điểm bình thường mọi người tự nhiên tôn kính ngươi là chưởng môn Hóa Thần Cảnh, nhưng vạn nhất nếu xảy ra đại sự thì bọn họ cũng sẽ có quyền lợi nghị sự, cho dù ngươi là chưởng môn cũng không có khả năng chuyên quyền độc đoán.

Làm phụ thân, Ngũ Nguyên Đình tự nhiên hi vọng người Ôn gia chết đi, hận không thể hiện tại đi diệt môn Ôn gia, thế nhưng hắn biết rõ những trưởng lão kia không cho phép hắn làm như vậy.

Quả nhiên trong đó một gã trưởng lão ho khan một tiếng nói:

“Chưởng môn, Thanh Vân chết chúng ta cũng rất khổ sở, hắn là đệ tử kiệt xuất nhất của Tốn Phong kiếm phái chúng ta hiện tại, vấn đề này không thể kêt thúc như thế.”

“Cho dù chúng ta muốn báo thù cũng không thể làm quá phận, nếu quả thật bức Ôn gia vào đường cùng, bọn chúng cá chết rách lưới với Tốn Phong kiếm phái chúng ta, cho dù chúng ta có thể tiêu diệt Ôn gia cũng hao tổn không ít thực lực.”

“Huống hồ một khi xuất hiện đại sự diệt môn, phía trên sẽ có người tới điều đình, nếu chúng ta không cho tông môn điều tiết mặt mũi thì sẽ có chuyện gì?”

“Cho nên ý kiến của ta chính là nhân việc này lần này cắn Ôn gia một cái thật hung ác, trực tiếp lấy một nửa lợi ích Ôn gia, khi đó thưc lực Tốn Phong kiếm phái chúng ta cso thể tăng nhiều, về sau lại từng bước xơi tái, khi đó có thể triệt để chiếm đoạt Ôn gia.”

Những trưởng lão khác cũng gật đầu, biện pháp của trưởng lão vừa nói là ổn thỏa nhất, đã có thể phòng ngừa Ôn gia chó cùng rứt giậu, cũng có thể mang tới đầy đủ lợi ích cho Tốn Phong kiếm phái.

Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Ngũ Nguyên Đình, dù sao Ngũ Nguyên Đình hận Ôn gia tận xương, hận không thể hiện tại diệt môn Ôn gia, hắn nguyện ý thì không có vấn đề.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người, nội tâm Ngũ Nguyên Đình cười lạnh một tiếng, hắn sớm biết kết quả như vậy, hắn cũng biết mình muốn một lần diệt môn Ôn gia là chuyện không có khả năng.

Cho nên Ngũ Nguyên Đình nói thẳng:

“Có thể, nhưng ta có một điều kiện, đó chính là Ôn Thanh Hòa nhất định phải chết! Ta muốn hắn chôn cùng con ta!”

Rất nhiều trưởng lão gật đầu, nói:

“Đương nhiên không có vấn đề, Ôn Thanh Hòa thân là hung thủ giết người, Ôn gia nhất định phải giao hắn ra.”

Ngũ Nguyên Đình đã thỏa hiệp, vậy bọn họ khẳng định phải cho Ngũ Nguyên Đình một câu trả lời, dù sao người ta vừa mất nhi tử, cần phải có người thừa nhận lửa giận của hắn.

Nhưng ngay lúc này một đệ tử Tốn Phong kiếm phái đẩy cửa lớn Tốn Phong kiếm phái đi vào, vẻ mặt bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.