Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 462: Chương 462: Đòi người (2)




“Tô Tín, ngươi mau thả Liên đại ca ra.”

Tô Tín híp mắt nói:

“Liên đại ca? Ngươi nói là Liên Nguyệt Hải? Các ngươi là người Thất Hùng Hội?”

Lục Thần vội vàng nói:

“Đúng thế, chúng ta đều là đệ tử Thất Hùng Hội, Thiên Dao chính là con gái đại hội chủ Thất Hùng Hội ‘ Bình Thiên Vương ’ Trầm Vô Danh.”

Tô Tín biết rõ Bình Thiên Vương Trầm Vô Danh là ai, hắn là người mạnh nhất trong bốn hội chủ Thất Hùng Hội, là cường giả Dương Thần Cảnh đứng thứ tám Địa Bảng.

Chỉ có điều Tô Tín nhớ rõ Trầm Vô Danh tuổi cũng không nhỏ, dựa theo thọ nguyên cường giả Dương Thần Cảnh thì hắn đang tráng niên, hắn năm nay đã gần trăm tuổi.

Nhìn tuổi Trầm Thiên Dao cũng chỉ hơn mười lăm một ít, vị này có vài chục cơ thiếp nhưng con cái không vượn, ‘ Bình Thiên Vương ’ đúng là người già nhưng tâm không già.

Gương mặt Tô Tín không có chút biến hóa nào làm cho Lục Thần không biết nên nói thế nào.

Đổi thành ai nghe nói bọn họ nói đại danh Thất Hùng Hội và Bình Thiên Vương Trầm Vô đều khiếp sợ một hồi.

Tô Tín lại không có chút sợ hãi nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.

Thẳng tới khi Tô Tín nhìn đám người Lục Thần sợ hãi thì hắn mới nói:

“Thất Hùng Hội? Ah, biết rõ, thế thì sao?”

“Các ngươi biết rõ Liên Nguyệt Hải phạm tội gì không? Hắn ám sát bổn quan trên đường phố, ý vị như thế nào? Ý nghĩa Liên Nguyệt Hải hắn bỏ qua pháp luật chịu tội đáng tru!”

Sắc mặt đám người Lục Thần biến hóa, Trầm Thiên Dao chỉ vào Tô Tín và quát lớn:

“Nếu ngươi dám làm gì Liên đại ca, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Lục Thần âm trầm nói:

“Tô Tín, ngươi giao Liên Nguyệt Hải ra đây, xem như cho Thất Hùng Hội mặt mũi, Liên Nguyệt Hải nói như thế nào cũng là hương chủ Thất Hùng Hội, xảy ra chuyện sẽ do Thất Hùng Hội trừng phạt.”

Chương Khải và Trần Bá Ngọc lạnh lùng uy hiếp Tô Tín.

“Đúng thế, giao Liên Nguyệt Hải ra chúng ta sẽ rời đi, nếu không ngươi phải suy nghĩ kỹ hậu quả.”

Nghe được bọn họ nói lời này, Tô Tín lập tức cười lớn:

“Chỉ sợ các ngươi lần đầu tiên bước ra giang hồ ah?”

Sắc mặt đám người Lục Thần hơi mất tự nhiên, bọn họ vẫn hừ lạnh và nói:

“Thế thì sao?”

Tô Tín chỉ chỉ vào đầu mình và nói:

“Phàm là người có chút đầu óc sẽ không nói những lời tuyệt đường lui như vậy, cái gì gọi là ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Hiện tại ta mạnh hơn ngươi, ngươi bức ta, các ngươi cho rằng mình có thể an ổn rời khỏi Giang Nam đạo?”

“Các ngươi hung hăng càn quấy trong Thất Hùng Hội thành thói quen nhưng thật tình không biết ở bên ngoài không ai nuông chiều các ngươi, cũng không phải mỗi người đều sợ Thất Hùng Hội.”

“Các ngươi còn chưa đủ tư cách đòi người, đổi thành cường giả Nguyên Thần Cảnh của Thất Hùng Hội tới đây còn không kém bao nhiêu đâu.”

Sắc mặt đám người Lục Thần bêến thành khó coi, bọn họ từ nhỏ đến lớn đã khi nào chịu ủy khuất như hiện tại? Ai dám uy hiếp bọn họ chứ?

Tô Tín vỗ vỗ tay nói:

“Mang Liên Nguyệt Hải ra đây cho ta.”

Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, hắn bảo hai tên bộ khoái mang Liên Nguyệt Hải nửa sống nửa chết tới.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Liên Nguyệt Hải, nội tâm đám người Lục Thần sinh ra khoái ý nhưng Trầm Thiên Dao khóc lớn:

“Liên đại ca, ngươi thế nào rồi? Tô Tín! Nếu Liên đại ca có chuyện gì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nghe tiểu cô nương uy hiếp như thế, Tô Tín không đặt nàng vào trong mắt nhưng vấn đề hôm nay không thể tín như vậy được.

Liên Nguyệt Hải đến ám sát hắn, cho dù trong đó có phải Lạc Vũ sơn trang châm ngòi hay không đều là ân oán giữa hai người.

Mặc kệ Liên Nguyệt Hải trước kia là hương chủ Thất Hùng Hội cũng tốt, đường chủ Thất Hùng Hội cũng được.

Dù sao hắn là thủ phạm ám sát Tô Tín trước mặt nhiều người, nếu Tô Tín giao kẻ uy hiếp mình ra cho kẻ khác, như vậy thanh danh hắn tại Giang Nam đạo chắc chắn sẽ mất sạch như quét rác, rất nhiều môn phái cho rằng Tô Tín hiếp yếu sợ mạnh, đụng phải đại phái như Thất Hùng Hội liền biến thành mềm yếu.

Cho nên Tô Tín sẽ không giao Liên Nguyệt Hải ra.

“Thả hay không thả ngươi nói không tính, bảo người cầm quyền Thất Hùng Hội tới nói đi.”

“Hiện tại cho các ngươi cơ hội rời khỏi Giang Nam đạo, ta còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không các ngươi chờ Thất Hùng Hội đến lĩnh người đi.”

Tô Tín nói rất bình thản.

Lục Thần bọn người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn có lẽ có chút ít cuồng vọng, nhưng lại không phải người ngu, dưới mắt Tô Tín cường ngạnh vượt quá bọn hắn đoán trước, lúc này thời điểm lại cùng Tô Tín chết dập đầu xuống dưới vậy bọn họ tựu thật muốn chuẩn bị lại để cho bọn hắn Thất Hùng Hội trưởng bối đến lĩnh người.

Nhưng lúc này Trầm Thiên Dao hô lớn:

“Thả Liên đại ca ra, ta liều với ngươi!”

Nói xong nàng rút kiếm mảnh thanh tú tấn công Tô Tín.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tín càng khinh thường, lại là đại tiểu thư bị làm hư, hoàn toàn không cân nhắc cảm thụ của kẻ khác.

Tô Tín nhìn ra ba người Lục Thần ái mộ Trầm Thiên Dao, kết quả trong lòng nàng chỉ nghĩ tới Liên Nguyệt Hải, hoàn toàn không quan tâm tới cảm thụ ba người Lục Thần, nàng vừa ra tay như vậy sẽ liên quan tới ba người Lục Thần, hại người hại mình.

Kiếm chỉ của Tô Tín điểm ra, kiếm khí bàng bạc vô hình vô tướng.

Thương hương tiếc ngọc cũng phải nhìn đối tượng, đối mặt với đại tiểu thư điêu ngoa dám cầm kiếm xông lên giết mình như hiện tại, Tô Tín sẽ không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc.

Vào lúc này có một thân ảnh mau lẹ từ đằng xa lao tới ngăn cản trước mặt Trầm Thiên Dao, một tay tiếp lấy Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của Tô Tín!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.