Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 360: Chương 360: Khiêu chiến (2)




Hiện tại trừ thế lực võ lâm đỉnh cấp, Tô Tín chỉ biết một ít thế lực võ lâm Tương Nam mà thôi, Tô Tín không hiểu những thế lực các đạo khác.

Chư Cát Thanh Thiên cười nhạt nói: “Cũng không có bối cảnh gì quá kinh người, Hạ Hầu Trường Thanh hắn xuất thân Hạ Hầu gia Trung Sơn đạo, có vài tên Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư, cũng là thế lực hùng bá một phương tại Trung Sơn đạo.”

“Hạ Hầu gia trước kia có một cường giả Địa Bảng, đáng tiếc hậu bối đệ tử bất tranh khí, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì trạng thái hiện tại mà thôi.”

“Nhìn bộ dạng Hạ Hầu Trường Thanh hiện tại, hiển nhiên lần đầu tiên bị Hạ Hầu thế gia thả ra ngoài, đoán chừng hắn là vũ khí bí mật được Hạ Hầu thế gia bồi dưỡng, chuẩn bị bỗng nhiên nổi tiếng trên Giang Nam hội.”

Nói tới chỗ này, Chư Cát Thanh Thiên lập tức cười khinh thường, Tô Tín cũng cười lạnh.

Nếu như Hạ Hầu thế gia thực đánh chủ ý này, như vậy Hạ Hầu thế gia sẽ phải té ngã rồi.

Giang Nam hội lần này không có đơn giản như vậy, nếu như dư nghiệt Ngô quốc và Bạch Liên giáo thật muốn làm ra chuyện gì đó trên Giang Nam hội, cho dù Hạ Hầu Trường Thanh thật bỗng nhiên nổi tiếng trên Giang Nam hội cũng sẽ bị tin tức to lớn hơn lấn át.

Trên lôi đài hiện tại, Trầm Tấn tháo đao và kiếm xuống.

Trầm Tấn làm người rất tự hạn chế, với thân phận Nhân Bảng của hắn không thiếu những thứ như vàng bạc, hắn tùy tiện đi ngang qua một môn phái nhỏ, người ta cũng sẽ mang vàng bạc ra tặng hắn.

Nhưng Trầm Tấn chưa bao giờ thu những thứ này, thời điểm hắn thiếu tiền sẽ đi áp tải, thời điểm hắn sinh hoạt khốn khổ nhất sẽ ăn cơm rau dưa, mặc áo vải thô.

Chính bởi vì như thế, Trầm Tấn mới có thể dùng thân phận tán tu đứng thứ mười tám Nhân Bảng, những người khác có thể không nhìn nhận thực lực của hắn nhưng bội phục cách làm người của hắn.

Đặc biệt Trầm Tấn lúc này dùng vải quấn lấy đao kiếm, hắn lại ăn mặc quần áo đơn giản, loại cảm giác này càng đậm đặc.

Trầm Tấn danh hiệu ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’, trái đao phải kiếm, phối hợp vô cùng ăn ý.

Lúc này Trầm Tấn cầm đao kiếm tương giao, hắn làm ra thủ thế mời Hạ Hầu Trường Thanh xuất thủ trước.

Hạ Hầu Trường Thanh cũng không khách khí, trong tay áo của hắn có một thanh loan đao rơi xuống sau đó tấn công Trầm Tấn.

Đao thế phiêu miểu vô ảnh, mọi người cảm thấy ánh sáng biến mất, một đao của Hạ Hầu Trường Thanh giống như hấp thu hào quang chung quanh, chỉ có ánh đao ngân nguyệt chói mắt xuất hiện.

Một đao kia xác thực kinh diễm, cường giả Nguyên Thần Cảnh các thế lực lớn Giang Nam đạo cũng phải tán thưởng, nói Hạ Hầu Trường Thanh có tư cách bước vào vị trí trước ba mươi Nhân Bảng.

Nhưng Tô Tín dưới đài khinh bỉ không thôi.

Tô Tín nhìn đao của Hạ Hầu Trường Thanh rất quen mắt, nó rất giống Tiêu Ma Vân thi triển ‘ Bất Nhị Đao ’ khi hắn còn ở Tương Nam đạo.

Tô Tín nói rất giống không phải vẻ ngoài, mà là thủ pháp thi triển, đều là ngưng tụ tinh khí thần bản thân chém ra một đao dỉnh phong.

Nhưng một đao của Hạ Hầu Trường Thanh không bằng Tiêu Ma Vân dùng Bất Nhị Đao, hoa lệ có thừa, uy thế chưa đủ.

Đừng nhìn thực lực Hạ Hầu Trường Thanh hiện tại còn mạnh hơn Tiêu Ma Vân nhiều, nhưng đơn thuần đao pháp, đao của hắn không cách nào sánh bằng Bất Nhị Đao.

Ngân nguyệt hàng lâm, Trầm Tấn không có nửa phần bối rối, trường đao tay trái chém tói, đao mang xé rách không khí, đao thế quỷ dị tàn nhẫn giống như phong bạo, nó đánh tan ngân nguyệt đang giáng xuống.

Cùng lúc đó trường kiếm tay phải Trầm Tấn đâm tới.

Khác với đao tay trái quỷ dị mà tàn nhẫn, kiếm tay phải Trầm Tấn lại đường đường chính chính, kiếm quang hạo nhiên tung hoành trời cao, sắc mặt Hạ Hầu Trường Thanh lập tức biến hóa.

Một bên đao pháp quỷ dị tàn nhẫn, một bên là kiếm khí đường đường chính chính oanh kích, cho dù là đao pháp hay kiếm pháp cũng hoàn mỹ tới mức Hạ Hầu Trường Thanh không tìm ra một tia sơ hở nào, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ và tránh né càng ngày càng vô lực.

Trái đao phải kiếm, không chỉ một cộng một bằng hai đơn giản như vậy, hai chủng đấu pháp, thậm chí hai chủng lộ tuyến võ đạo, có trời mới biết Trầm Tấn làm sao dung hợp chúng với nhau như vậy.

Nhưng chính vì như thế mới làm người ta không ứng phó xuể, sau mười mấy chiêu, Hạ Hầu Trường Thanh đã đổ mồ hôi lạnh.

Hắn suýt nữa bị một đao của Trầm Tấn đánh nát chân khí hộ thân, Hạ Hầu Trường Thanh vội vàng hô lớn: “Nhận thua! Ta nhận thua!”

Nghe được Hạ Hầu Trường Thanh nhận thua, Trầm Tấn lập tức thu tay lại, hắn gật đầu với Hạ Hầu Trường Thanh sau đó quay người rời đi.

Hắn không phải Lưu kiêu, đương nhiên không thể đả thương người trên Giang Nam hội, nếu không thanh danh hắn tích lũy vài chục năm sẽ tan thành mây khói.

Tiêu Hoàng khẽ cười nói: “Hạ Hầu huynh không cần nhụt chí, thực lực Trầm huynh ngày đêm khổ tu mười mây năm mới có thể đạt tới cảnh giới này, Hạ Hầu huynh còn trẻ, Giang Nam hội tiếp theo sẽ có cơ hội.”

Tiêu Hoàng cũng cho Hạ Hầu Trường Thanh một bậc thang đi xuống nhưng ánh mắt Hạ Hầu Trường Thanh bắn ra một tia dị sắc.

“Tiêu công tử, không cần lần sau, lần này là được rồi, ta thắng không nổi Trầm huynh nhưng ta còn muốn khiêu chiến ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín bài danh hai mươi hai Nhân Bảng.”

Lời này vừa xuất hiện đã làm mọi người sững sờ, bọn họ cũng không phải người ngu, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý Hạ Hầu Trường Thanh muốn làm gì, trên mặt hắn lộ ra thần sắc xem thường, cách làm của hắn quá ác tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.