Duẫn Tịch hiện tại suy nghĩ đúng như Tô Tín đã đoán trước, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là phân liệt thế lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Thời điểm ban ngày hắn muốn ép Tô Tín lên tiếng, Tô Tín lại không thèm quan tâm hắn, Duẫn Tịch tức giận nhưng không thể làm gì.
Tô Tín không cho nhưng không có nghĩa hắn không tìm thấy.
Tô Tín tiếp quản Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chưa tới nửa năm, Duẫn Tịch thừa nhận thủ đoạn của Tô Tín rất cường đại, hắn có thể sửa trị Lục Phiến Môn Giang Nam đạo và võ lâm Giang Nam đạo ngay ngắn rõ ràng.
Những trật tự như vậy duy trì trên thực lực cường đại của Tô Tín, hơn nữa thời gian nửa năm quá ngắn, Duẫn Tịch cũng không tin Tô Tín có thể triệt để chỉnh hợp toàn bộ lực lượng Lục Phiến Môn, từ đó làm cho một đám tổng bộ đầu trung thành và tận tâm không dám phản bội.
Chỉ cần có thể phân ra một hai người, như vậy hắn có thể cạy ra một khe hở từ cái thùng sắt của Tô Tín, với hắn mà nói như vậy đủ rồi.
Cho nên sau khi trời tối Duẫn Tịch liền cầm tư liệu tất cả tổng bộ đầu Giang Nam đạo và bắt đầu lựa chọn, cũng cẩn thận nghiên cứu tổng bộ đầu nào có mức trung thành với Tô Tín thấp nhất.
Chờ tới khi Duẫn Tịch nghiên cứu những tài liệu kia hắn liền nghi ngờ.
Dựa theo tư liệu mật thám Lục Phiến Môn giao cho hắn, những đạo phỉ sau khi gia nhập Tô Tín có lòng trung thành rất cao, mà những tổng bộ đầu còn sót lại bực tức với Tô Tín không ít, thậm chí bọn họ oán hận không nhỏ.
Mặc kệ đối tượng là ai, có lỗ thủng là được rồi.
Vì nghênh đón tuần sát sứ như hắn tới tiền nhiệm, hiện tại tất cả tổng bộ đầu Giang Nam đạo đang tập trung tại Giang Nam phủ, đây là thời cơ tốt nhất hắn ra tay.
Cho nên Duẫn Tịch trực tiếp đi suốt đêm chọn ra một người trong đó.
... ... ...
Tổng bộ đầu Tây Hà phủ Trịnh Thiên Hòa gần đây rất phiền muộn, nguyên nhân là do những thủ hạ của hắn xung đột với bộ khoái xuất thân đạo phỉ.
Lần trước Tô Tín đánh tan và an bài những đạo phỉ cấp thấp đã nhét trong tay hắn không ít đạo phỉ, thậm chí bọn chúng còn chiếm đa số.
Trịnh Thiên Hòa là võ giả xuất thân Lục Phiến Môn chính gốc, hiện tại những đạo phỉ vốn phải bị mình tiêu diệt lại thành đồng liêu ngang hàng, Trịnh Thiên có phê bình kín đáo.
Trở ngại uy thế của Tô Tín nên hắn giận mà không nói gì, không, hắn giận mà không dám biểu hiện mình giận.
Lần trước Tô Tín bài trừ đối lập, trực tiếp giết Lục Phiến Môn Giang Nam đạo máu chảy thành sông, hắn vẫn không quên cảnh ngày đó.
Cho dù như thế hắn vẫn chướng mắt những bộ khoái xuất thân đạo phỉ.
Bộ khoái thủ hạ của hắn có đãi ngộ rất tốt.
Bộ khoái của hắn làm nhiệm vụ ít nhất nhưng cuối cùng đạt được ban thưởng nhiều nhất.
Hơn nữa những bộ khoái đạo phỉ chấp hành nhiệm vụ nhiều nhất, đạt được đồ vật lại ít nhất.
Bởi vì bọn họ vốn không cùng sơn trại cũng phải đoàn kết cùng một chỗ phản kháng Trịnh Thiên hòa, động tĩnh lớn tới mức Tô Tín chú ý và phái Hoàng Bỉnh Thành đến răn dạy hắn một phen, lúc này hắn mới thu liễm một ít.
Cho dù như thế Trịnh Thiên Hòa vẫn không sửa bao nhiêu, hắn tăng ban thưởng cho bộ khoái đạo phỉ lên một ít nhưng vẫn đối đãi hai cấp.
Từ xưa tới nay có câu nói chỉ sợ hàng so với hàng, mọi người đều ít như nhau cũng bỏ đi nhưng dựa vào cái gì ngươi nhiều ta ít?
Cho nên trong thời gian gần đây bộ khoái dưới trướng Trịnh Thiên liên tục làm ầm ĩ, điều này cũng làm cho Trịnh Thiên Hòa chán ghét không thôi, đồng thời trong nội tâm cũng oán hận Tô Tín.
Dù sao lần trước Tô Tín bảo Hoàng Bỉnh Thành tới trách phạt hắn, Trịnh Thiên Hòa thập phần không phục, hắn không cho rằng mình khắt khe, hắn chỉ khắt khe với đạo phỉ mà thôi.
Trịnh Thiên Hòa xem ra, mình và huynh đệ thủ hạ lao tâm lao lực nhiều năm, cũng lập không ít công lao cho Lục Phiến Môn, dựa vào cái gì không thể cầm nhiều hơn so với đám đạo phỉ kia chứ? Lấy thêm là quá phận sao?
Cho dù nội tâm nghĩ như vậy nhưng Trịnh Thiên Hòa không dám nói trước mặt Tô Tín, hắn bình thường chỉ càu nhàu với đám tâm phúc mà thôi.
Thời điểm Trịnh Thiên Hòa sắp đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa làm cho Trịnh Thiên Hòa nhướng mày.
“Lão gia ta đang nghỉ ngơi, các ngươi gõ cái gì mà gõ?”
Trịnh Thiên Hòa tức giận nói ra.
Tòa phủ đệ tại Giang Nam phủ ngày thường không có người ở lại, hắn chỉ bảo vài tên thủ hạ quản lý mà thôi.
Hiện tại có người không hiểu quy củ, đêm hôm khuya khoắt còn tới quấy rầy hắn.
Trịnh Thiên Hòa mở cửa ra, hắn nhìn thấy người trước mặt liền sững sờ, nói:
“Duẫn... Duẫn đại nhân?”
Duẫn Tịch cười ha hả nói:
“Trịnh bộ đầu, như thế nào, không mời ta vào ngồi một chút sao?”
Trịnh Thiên Hòa lập tức chấn động, hắn nhanh chóng mời Duẫn Tịch vào trong nhà, hắn lại nhìn ra bên ngoài sau đó mới đóng cửa phòng.
Duẫn Tịch đến Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là vì cái gì không cần nói cũng biết, tin tức hắn một mình tiếp xúc Duẫn Tịch, nếu tin tức truyền ra hậu quả có thể nghĩ.
Duẫn Tịch nhìn bộ dạng bối rối của Trịnh Thiên Hòa liền cười nói:
“Trịnh bộ đầu làm gì kinh hoàng như thế? Ta đến nơi đây chính là vì muốn cho ngươi kinh hỉ a.”