Tô Tín bóc bố cáo, đây là việc không ai nghĩ tới.
Trên mặt Phương Xảo Hoa mang theo vui mừng lẫn sợ hãi, cầm thật chặt tay nhi tử, sau khi nhìn thấy bộ dáng Tô Tín thì nàng lại thất vọng.
Bộ dạng Tô Tín hiện tại giống như thanh niên nho sinh, dáng người gầy yếu, hào hoa phong nhã, nhìn thế nào cũng không giống võ giả.
Hai tên gia nô canh cổng sững sờ sau đó hung ác nói: “Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?”
Hai người bọn họ đều là người của Lâm Vạn Thành, đi theo Phương Xảo Hoa tới nơi này không phải vì bảo hộ nàng, mà là xem nàng chê cười, sau đó về bẩm báo với gia chủ.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay có người không biết sống chết dám bóc bố cáo, đặc biệt gia hỏa này có bộ dạng tiểu bạch kiểm, nhìn bộ dạng không giống võ giả, chẳng lẽ bị sắc đẹp mê đảo nên lấy cớ làm lão sư Lâm Thanh tiếp cận Phương Xảo Hoa a?
Nghĩ đến đây hai tên gia nô càng dùng ánh mắt hung ác nhìn Tô Tín.
Quả phụ xinh đẹp này đã bị chủ nhân bọn họ độc chiếm, tuy nói chủ mẫu nhìn chằm chằm vào nhưng chủ nhân không cho phép ai nhúng chàm vào.
Tô Tín cầm bố cáo và thản nhiên nói: “Lâm gia các ngươi dán bố cáo thông báo tuyển dụng lão sư võ đạo, tại hạ tự nhận có thực lực không tệ cho nên mới tới đây, có gì không ổn sao?”
Một gã gia nô hừ lạnh nói: “Nhìn bộ dạng ngươi yếu ớt như vậy cũng không biết xấu hổ tới đây xin làm lão sư võ đạo sao? Ta xem ngươi có tư cách này hay không?”
Vừa mới dứt lời tên gia nô lập tức ra tay, hắn đánh ra một quyền đầy uy vũ về phía Tô Tín.
Lâm gia thân là đại tộc tại Lăng Châu phủ, trong gia tộc không chỉ người Lâm gia biết võ, một ít gia nô thủ hạ trung tâm cũng có tư cách được truyền thụ võ công.
Hai tên gia nô này là tâm phúc của Lâm Vạn Thành, được hắn truyền thụ võ công trụ cột, tuy không tới Hậu Thiên sơ kỳ nhuwg cũng đả thông vài khiếu huyệt.
Phương Xảo Hoa kinh hô một tiếng: “Công tử cẩn thận!”
Người khác không đành lòng lắc đầu, vị này nhìn không giống võ giả, chỉ sợ trúng một quyền của gia nô Lâm gia sẽ bị đánh thổ huyết.
Tô Tín cười nhạt một tiếng, hắn duỗi ngón tay điểm tới, ngón tay chạm vào nắm đấm và tên gia nô kêu thảm thiết lui về phía sau, một cánh tay của hắn bị Tô Tín điểm nát.
Cho dù võ giả Tiên Tiên không còn chút nội lực nào cũng là võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín không có sử dụng nội lực, đó là bởi vì thương thế của hắn đến là kinh mạch.
Nhưng xương cốt của Tô Tín vẫn hoàn hảo như cũ, lực lượng khi tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công vẫn là cường độ thân thể sánh ngang võ giả Thần Cung Cảnh.
Huống hồ kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, lúc động thủ khống chế phát lực không có vì bị thương mà sinh ra biến hóa, đừng nói đối phó tiểu lâu la chưa tới Hậu Thiên sơ kỳ, cho dù là Hậu Thiên Đại viên mãn cũng không thể thắng Tô Tín.
Mọi người ở nơi này trố mắt nhìn, vị này nhìn từ trên xuống dưới không giống võ giả nhưng không nghĩ tới lại là người giả heo ăn thịt hổ, xem thực lực của hắn có lẽ là Hậu Thiên sơ kỳ ah.
Đại bộ phận võ giả đều dựa vào cường độ chân khí của đối phương mà phán đoán cấp độ, chân khí võ giả Hậu Thiên yếu, hơn nữa Tô Tín thật sự không có sử dụng chân khí, dù sao trong mắt bọn họ võ giả văn nhược này chính là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ.
Tô Tín duỗi ngón tay điểm nhẹ vào sư tử đá trước cửa Lâm phủ, lập tức đâm vào như đâm đậu hủ, trên đầu sư tử đá xuất hiện lỗ nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tên gia nô sợ tới mức không dấm nói lời nào, mang theo tên gia nô bị Tô Tín đánh nát cánh tay chạy đi thật nhanh.
Nói như vậy cho dù người không tu hành nội công nhưng luyện Thiết Sa Chưởng đến đại thành cũng có thể dùng một chưởng đập nát sư tử đá.
Nhưng đập nát và giống Tô Tín như đâm vào đậu hủ là hai chuyện khác nhau, loại thực lực này vô cùng khủng bố.
Đám chân chó dã rời đi, những người khác cũng giải tán, Phương Xảo Hoa lôi kéo nhi tử tới thi lễ với Tô Tín, nàng cảm kích nói: “Đa tạ đại ân của công tử, thiếp thân vô cùng cảm kích, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
Phương Xảo Hoa biết rõ mười lượng bạc của mình không thể mời được võ giả tới làm lão sư, hành động hôm nay cũng bị buộc bất đắc dĩ, nàng dán hồ bố cáo cũng chỉ muốn xem có ai đồng tình với mẫu tử bọn họ mà duỗi tay viện thủ, không nghĩ tới thật sự có người giúp bọn họ, hơn nữa thực lực còn không yếu.
Tô Tín thản nhiên nói: “Phu nhân không cần phải khách khí, tại hạ Tô Thanh Trạch.”
“Thanh nhi, nhanh lên dập đầu bái sư.”
Phương Xảo Hoa thúc giục con mình.
Lâm Thanh ngơ ngác vội vàng muốn dập đầu nhưng bị Tô Tín ngăn lại.
“Ta chỉ là lão sư mà không phải sư phụ, tại hạ tạm thời không có ý thu đồ đệ.”
Tô Tín nói.
Lão sư và sư phụ, tuy khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn, một gã võ giả có thể có nhiều lão sư nhưng chỉ có một sư phụ.
Phương Xảo Hoa không phải người trong giang hồ, nàng cũng không biết lễ bái sư chú ý nhiều như thế.
Lại bảo Lâm Thanh hành lễ với Tô Tín, nàng lập tức mang theo Tô Tín tiến vào Lâm phủ, an bài nơi ở cho hắn.