Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 409: Chương 409: Nháo sự (1)




Đám người Tô Tín hành động lớn như thế, hắn hợp nhất tất cả têế lực đạo phỉ trong Giang Nam đạo làm một ít thế lực võ lâm ngạc nhiên, đồng thời cũng rất phẫn nộ.

Bọn họ xem những thế lực đạo phỉ này chính là đối tượng hành hiệp trượng nghĩa, kết quả đều bị Lục Phiến Môn các ngươi cướp đi, sau này chúng ta làm sao hành hiệp trượng nghĩa?

Đương nhiên một ít môn phái đồng thời cũng kiêng kị thế lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại.

Những đạo phỉ này tách ra, trong đó mạnh nhất chính là Bắc Lăng sơn trại có thực lực tiếp cận tông môn nhị lưu, đại đa số đạo phỉ có thế lực sánh ngang tông môn tam lưu và bất nhập lưu.

Những đạo phỉ như thế xem như rất ít, cũng không chịu nổi góp gió thành bão, hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ không có cường giả Nguyên Thần Cảnh ra, quả thực còn mạnh hơn cả Kim Vũ Lâm còn tại vị.

Nhưng thời điểm Kim Vũ Lâm tại vị sẽ không nhúng tay vào sự vụ võ lâm Giang Nam đạo mảy may, mà bây giờ Tô Tín không giống, gia hỏa này có tính xâm lược còn mạnh hơn Kim Vũ Lâm quá nhiều.

Phần đông tông môn giang hồ bất mãn cũng không thể làm gì, dù sao cũng là việc của Lục Phiến Môn người ta, những tông môn các ngươi quan tâm tới làm gì?

Phần đông thế lực giang hồ không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tín phát triển thực lực Lục Phiến Môn, nhưng một ít tông môn nhị lưu và nhất lưu cảm giác không sao cả.

Những đạo phỉ kia mạnh hơn nữa cũng chỉ là Tiên Thiên Thần Cung cảnh mà thôi, dưới trướng Tô Tín không có một tên võ giả Nguyên Thần Cảnh nào, lấy cái gì đấu với bọn họ bây giờ?

Huống hồ thế lực võ lâm Giang Nam đạo rắc rối khó gỡ, cho dù Tô Tín muốn ra tay với tiểu tông môn tam lưu, bọn họ quyết không cho phép Tô Tín thực hiện được, bọn họ muốn Tô Tín nửa bước khó đi tại Giang Nam đạo.

Hiện tại Tô Tín cũng không có khả năng quản khỉ gió bọn họ nghĩ gì, hắn đang an bài những đạo phỉ mời chào được, ah không, hiện tại phải gọi bọn họ là bộ khoái Lục Phiến Môn.

Việc an trí bọn họ như thế nào, Tô Tín trừ bố trí tổng bộ đầu châu phủ ra, còn lại có nguyện ý đi theo hắn thì cứ theo hắn, tài nguyên tu luyện của hắn còn nhiều hơn tổng bộ đầu châu phủ nhiều, hơn nữa còn có thể được Tô Tín tùy thời chỉ điểm.

Ví dụ như Triệu Nhất Minh buông tha vị trí tổng bộ đầu châu phủ của mình, mang theo thủ hạ đi bên người Tô Tín, trong đạo phỉ có không ít người lựa chọn như thế.

Dù sao có ít người ưa thích quyền thế, có một ít người mê đắm võ đạo, cơ hội có thể tăng thực lực lên còn hấp dẫn hơn làm tổng bộ đầu châu phủ nhiều lắm.

Mà trừ những tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh ra, những võ giả cảnh giới Tiên Thiên khác và võ giả Hậu Thiên, Tô Tín làm một quyết định, đó là đánh tan bọn họ an bài lần nữa.

Những đạo phỉ này ở trên núi tiêu dao khoái hoạt đã quen, mỗi người đều có được đỉnh nủi nhỏ, Tô Tín không đánh tan bọn chúng ra, bọn chúng sẽ biến thành nhân tố không ổn định.

Hơn nữa Tô Tín vừa mới thu phục Bắc Lăng sơn trại hắn cũng đã phân phó Hoàng Bỉnh Thành làm việc này tại Giang Nam phủ.

Hắn phân phó những võ giả Thần Cung Cảnh đi theo hắn thu phục sơn trại, thủ hạ của bọn họ tiến về Giang Nam phủ đều bị đánh tan an bài nơi khác, đợi đến lúc bọn họ trở về liền nhìn thấy thủ hạ của mình đã mới hoàn toàn.

Hoàng Bỉnh Thành lo lắng nói:

“Lão đại, người đã bị đánh tan ra cả rồi, ngươi nói bọn họ có gây nhiễu loạn hay không? Dù sao chiêu của chúng ta không phúc hậu ah.”

Lục Tục cũng nói:

“Đúng vậy a, đối với những đạo phỉ, thủ hạ chính là căn cơ của bọn họ, chúng ta làm như vậy bọn họ sẽ nháo sự.”

So với việc đám người Hoàng Bỉnh Thành lo lắng, Tô Tín trầm ổn hơn rất nhiều.

“Muốn nháo sự thì cho bọn họ nháo đi, bọn họ cho rằng hiện tại đang ở sơn trại sao? Nơi này chính là Lục Phiến Môn, ta là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, ta nói cái gì là cái gì.”

“Huống hồ bọn họ có nháo sự, có bao nhiêu thủ hạ thật sự sẽ theo bọn họ chứ? Trong thời gian mấy ngày qua, những võ giả cấp thấp sau khi đi vào Giang Nam phủ đều nhận lấy một pâần vật tư tu luyện mình nên có, việc này còn tốt hơn thời gian làm đạo phỉ nhiều.”

“Người sống qua vài ngày tốt lành, có mấy người nguyện ý sống trong thời gian gian khó? Ngươi cho rằng có bao nhiêu người tình nguyện bỏ qua tài nguyên tu luyện, không muốn thân phận Lục Phiến Môn, tình nguyện cỡi quan phục trên người đi nháo sự, có baonhieue người?”

Đám người Hoàng Bỉnh Thành hai mặt nhìn nhau, đám đạo phỉ tụ tập vì lợi ích, có thể nói căn bản không có kẻ nào là người tốt, có thể nói đều là kẻ hám lợi, từ đó có thể nghĩ lòng trung thành của bọn họ ít tới đáng thương cỡ nào.

Lục Tục cười khổ nói:

“Đại nhân, ngươi đang qua sông đoạn cầu ah, ta đoán bọn họ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”

Mấy người khác cũng gật gật đầu, chiêu này của Tô Tín không quá quang minh chính đại.

Thời điểm mời chào bọn họ ngược lại làm ra bộ dạng hùng hồn, đồng ý tài nguyên tu luyện và tương lai mỹ hảo nào đó, kết quả đến bây giờ bày ra trước mặt bọn họ là đánh tan, với tính cách đám thủ lĩnh đạo phỉ đương nhiên không có khả năng bỏ qua như vậy.

Lúc bọn họ muốn nói cái gì đó, bên ngoài có một bộ khoái chạy vào nói:

“Đại nhân không tốt! Những dạo phỉ kia... Ah không, tổng bộ đầu mới của Tấn Châu phủ đang vây quanh cửa ra vào tổng bộ, bọn họ bảo đại nhân phải cho bọn họ một câu trả lời.”

Đám người Hoàng Bỉnh Thành liếc nhau, những người này quá nhanh, sau khi phát hiện tình hình không đúng lập tức tới tìm Tô Tín đòi một câu trả lời.

“Muốn câu trả lời? Đi, ta sẽ cho bọn họ câu trả lời.”

Tô Tín cau mày đi ra khỏi cửa, đám người Hoàng Bỉnh Thành cũng đi theo Tô Tín ra ngoài.

Lúc này cửa ra vào tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo tổng có hơn mười tên võ giả Thần Cung Cảnh vây quanh, sau khi nhìn thấy Tô Tín đi ra liền kích động và ồn ào.

“Tô đại nhân ngươi có ý gì? Dựa vào cái gì đánh tan huynh đệ thủ hạ của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.